Bàn tay cong lên giả làm ngực lớn đột nhiên giật đứt hàng loạt cúc áo của Kiều Vân.
Ngực mềm trắng trẻo như chim bồ câu lộ ra ngoài không khí, Nguyên Sơn không kìm được “chậc” một tiếng, đầu ngực lập tức run rẩy.
“Ai cho hút! Không cho hút ngực!”
Nguyên Sơn nghe lời cậu mới lạ, đầu đinh chôn trước ngực Kiều Vân, đầu lưỡi dày rộng không đủ dùng, chăm sóc qua lại hai bên đầṳ ѵú mềm mập, thay phiên chà sát, sau đó lần lượt hôn từng đầṳ ѵú nhỏ.
Kiều Vân tưởng rằng đến đây sẽ được buông tha, đối phương lại nhấc mắt nhìn cậu, đột nhiên Nguyên Sơn hít một hơi, há miệng lớn làm vẻ ngậm toàn bộ ngực nhỏ vào trong.
Kiều Vân cảm nhận được ngực sữa được bọc trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi thô ráp không ngừng đảo quanh đầṳ ѵú mẫn cảm, làm bụng dưới cậu hơi co giật, miệng huyệt ngày càng ướt.
Không xong… Không xong rồi, sắp không kẹp được nước chảy ra… Nước da^ʍ sắp chảy ra.
“Hức… hưm a… Không cho ăn… Thật thoải mái, ha… Nhẹ chút, a… Không được cắn đầu ngực.”
Nguyên Sơn mặc áo ba lỗ màu xám, quần quân trang, bàn tay nhấc mông Kiều Vân lên trên để thuận tiện ăn ngực sữa, nơi miệng huyệt dán vào xuất hiện một vệt nước.
Kiều Vân được liếʍ ngực ngày càng thông thuận, tay mềm vốn dĩ chống cự không biết từ lúc nào đã ôm chặt đầu đinh vào trong ngực, ưỡn lưng đưa vυ' vào trong miệng đối phương. Huyệt nhỏ cũng không kẹp được nước, qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, nước da^ʍ chảy ùng ục ra ngoài.
Tạ Bình đi theo tới phòng nghỉ tạm thời.
Nơi này là nhà anh ta, không có người nào có thể quen thuộc bài trí ở đây hơn anh ta.
Kiều Vân bị đối phương nửa cưỡng chế mang đi, Tạ Bình gần như đã đoán được Lương Đình có ý gì.
Anh ta rất có ấn tượng với Kiều Vân, bởi lẽ bên trong một đám anh em sài lang hổ báo của Lương Đình, bỗng một ngày xuất hiện một con thỏ nhỏ đi theo.
Kiều Vân được dịp cáo mượn oai hùm, còn tưởng bản thân làm người khác nhìn phải khϊếp sợ giống như Nguyên Sơn, còn thực tế lại không phải như vậy.
Trong mắt người khác, Kiều Vân dáng người nhỏ bé vô cùng nổi bật. Không ít lần có người phỏng đoán thân phận của cậu, chẳng một ai tin cậu chỉ là tùy tùng của Lương Đình, so với tùy tùng thì cậu càng giống người tình nhỏ hơn.
Nhưng quả thật Lương Đình chưa từng tỏ thái độ gì trước mặt công chúng, bình thường còn không buồn trêu chọc Kiều Vân, phỏng đoán này không có bằng chứng dần rơi vào quên lãng.
Đặc biệt là lần gặp mặt Kiều Vân ở ký túc xá kia. Lúc trước anh ta chỉ cảm nhận được trên người cậu vẻ độc ác cùng giả dối đơn thuần, còn lần đυ.ng mặt này chỉ sót lại chút đáng yêu ngốc nghếch làm người khác muốn cưng chiều.
Vốn dĩ Kiều Vân bị mang đi không có liên quan gì đến anh ta, xử lý Kiều Vân thế nào là chuyện của Lương Đình. Anh ta và Lương Đình chỉ có quan hệ hợp tác, không nên xâm phạm quá sâu vào đời tư của nhau. Kiều Vân là người của Lương Đình, dù Lương Đình có xử lý thật thì anh ta cũng không có tư cách nhúng tay, và cũng sẽ không nhúng tay.
Anh ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh quản mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Tạ Bình dừng chân ở trước phòng nghỉ một lát, đúng lúc định xoay người rời đi, chợt nghe thấy sau cánh cửa có tiếng khóc lóc nho nhỏ, loáng thoáng lúc được lúc không.
“Không được… không được chạm vào nơi đó…”
Bên trong.
Chiếc áσ ɭóŧ của Nguyên Sơn bị Kiều Vân phun nước ướt một mảng, dính sát vào cơ bụng phác họa rõ ràng đường viền.
Dây lưng của Kiều Vân bị cởi, quần tây rơi xuống bắp chân.
Ngày đó Lương Đình xoa nhẹ huyệt nhỏ, hôm nay Nguyên Sơn cũng muốn chạm vào. Kiều Vân bị hôn mơ màng, nhưng đến khi bên dưới thấy mát lạnh, đầu óc hỗn loạn vẫn tỉnh táo trở lại.
Một tay Nguyên Sơn siết chặt eo cậu, một tay chen vào trong kẽ hở giữa hai bắp đùi mềm. Vật nhỏ đáng yêu được bọc trong lớp qυầи ɭóŧ trắng, bị Nguyên Sơn gảy hai lần. Anh ta vốn muốn xuyên lỗ nhỏ của Kiều Vân, đầu ngón tay chợt tìm thấy hai mảnh thịt mập mạp.
Người đàn ông cao lớn sửng sốt, ngón tay nhéo mu thịt trắng mềm một cái. Anh ta nôn nóng không kịp cởϊ qυầи lót cậu, chỉ gạt sang một bên, huyệt thịt không có lông bị mép qυầи ɭóŧ siết càng thêm mập. Vừa nãy cậu bị hôn còn trào nước da^ʍ nóng ướt, bây giờ qυầи ɭóŧ bị tách ra, nước da^ʍ lại ào ra ngoài.
“Chết tiệt, thật mềm…”
Dù là Nguyên Sơn cũng nhìn đến sửng sốt.
Mu thịt trắng mập như bánh bao, hai cánh hoa phình khép chặt vào nhau, chỉ có khe rãnh màu hồng nhạt có ánh nước, hạt nhỏ căng tròn hơi vểnh lên. Nguyên Sơn không nhịn được chọc chọc, nước da^ʍ lập tức trào ra ướt bàn tay anh ta.
Kiều Vân không còn bình tĩnh, tay chân quẫy loạn xạ, Nguyên Sơn suýt nữa không khống chế được cậu.
“Cầm thú cầm thú! Không được chạm vào tôi!”
Cốc cốc cốc…
Tạ Bình đứng cách một cánh cửa, đến khi phản ứng lại tay đã gõ lên cửa.