Kiều Vân nghe theo mới lạ, cậu còn phải cãi nhau với Tạ Bình. Bây giờ đưa đến trước mặt Lương Đình, ai biết được có xảy ra chuyện như hôm đó nữa không, có kẻ ngốc mới đi theo.
“Tôi đau bụng! Muốn đi nhà vệ sinh!”
Nguyên Sơn sao không nhìn thấy vẻ mặt giảo hoạt của Kiều Vân. Lúc anh ta dừng lại, Kiều Vân còn tưởng mình trốn thoát thành công. Nào ngờ Nguyên Sơn xốc cậu trên tay như bế trẻ con, tầm nhìn đột nhiên cao vυ't làm Kiều Vân giật thót tim, cánh tay thơm mềm ôm chặt lấy đầu Nguyên Sơn, mông thịt tròn trịa sượt loạn trên cánh tay anh ta.
“Anh làm gì thế!”
“Hà hà, đau bụng? Đợi lát nữa em có tè cũng tè trên người chúng tôi, còn muốn chạy đi đâu?”
Kiều Vân nghe thấy không còn hi vọng, gân cổ hô lớn: “Cứu…”
“Không nên gọi loạn.”
Nguyên Sơn vội vàng bịt miệng cậu, một bàn tay gần như che lấp cả khuôn mặt Kiều Vân.
Kiều Vân thấy anh ta sợ mới biết chiêu này có tác dụng. Cậu bám lấy cánh tay Nguyên Sơn, há miệng cắn ngón tay hòng làm anh ta buông ra.
Ngón tay Nguyên Sơn dày đặc vết chai do cầm súng, răng nhỏ của Kiều Vân được nuông chiều từ bé sao có thể cắn được. Ngược lại môi mềm ướŧ áŧ ngậm lấy ngón tay anh ta, ngậm đến khi dưới đũng quần đội cao một góc. Côn ŧᏂịŧ được liếʍ đến cứng rắn, sượt qua mắt cá chân non mịn của Kiều Vân.
Mắt cá chân bỗng nhiên có thứ gì cọ hai lần, Kiều Vân cúi đầu nhìn, không do dự đá thẳng vào bọc đáng sợ phồng lên giữa hai chân.
Nguyên Sơn nhẫn nhịn hít một hơi: “Shhh… Tiểu tổ tông, nơi này cũng không nên đá lung tung.”
Nói qua lại được mấy câu, bọn họ đã sớm rời khỏi tiệc rượu ồn ào, đi thẳng tới khu nghỉ ngơi.
Rẽ bảy tám hành lang, Nguyên Sơn bị Kiều Vân đá liền nảy sắc tâm. Dù sao lát nữa cũng là mang vào phòng ăn cậu, không bằng anh ta ăn vụng trước tiên.
Lương Đình yên tâm để Nguyên Sơn đi bắt người là ngầm cho phép anh ta giở trò, anh ta sao phải để mình phải chịu khổ.
Một cái vỗ in xuống mông thịt của Kiều Vân, Nguyên Sơn ôm người rẽ trái vào một phòng nghỉ ngơi tạm, thuận tiện khóa chặt cửa. Kiều Vân bị cánh tay cường tráng của đối phương cưỡng chế tách hai chân, vòng qua hông anh ta.
Cách lớp quần tây mỏng, huyệt thịt ngọ nguậy cảm nhận được đường viền cơ bụng cứng rắn của Nguyên Sơn, theo hơi thở thô nặng của anh ta, cơ thịt đánh lên miệng huyệt.
“Ngày đó tôi phát hiện, trên người em có hai ngực sữa nhỏ?”
Kiều Vân bị cơ bụng đối phương tì lên miệng huyệt, đè người trên cánh cửa. Áo khoác và áo sơ mi của cậu bị cởi xuống, bàn tay thô ráp thành thục từ bên dưới chui lên.
Hôm nay cậu mặc quần áo được may riêng, Nguyên Sơn nóng vội không cởi khuy áo, bàn tay luồn vào trong bị áo sơ mi bọc chặt, lòng bàn tay dán lên da thịt mềm mịn, nắm chuẩn lấy hai vυ' nhỏ giấu trong lớp áo.
Kiều Vân là người song tính, kỳ thực ngực phát dục không quá rõ ràng. Nơi này bằng phẳng, thịt có thêm chút mềm mại, chỉ cần mặc quần áo không bó sát người thì căn bản không bị phát hiện.
Nhưng Nguyên Sơn tinh mắt, anh ta không chỉ phát hiện mà còn muốn ngậm toàn bộ ngực sữa vào miệng.
Anh ta muốn làm thế, và cũng làm thế thật.
Áo sơ mi mỏng trước ngực bị bàn tay không thành thật của Nguyên Sơn đẩy chật ních. Nguyên Sơn còn nảy ý xấu nhéo thịt ngực, lòng bàn tay vòm lên, đẩy lớp áo thành một độ cong: “Hút lớn vυ' em thành như này có được không?”
Kiều Vân bị anh ta treo trên cánh cửa, sợ hãi sẽ ngã xuống, chỉ đành quấn chặt hai chân quanh hông Nguyên Sơn, mỗi khi vặn vẹo thịt huyệt mập mạp sẽ cọ lên cơ bụng cứng rắn của đối phương, chưa mấy chốc đã ướt. Cậu nghe vậy cúi đầu nhìn, lớp áo phác họa rõ ràng gân xanh trên mu bàn tay của Nguyên Sơn.
Nếu ngực cậu bị hút lớn thành như vậy… Kiều Vân có nghĩ cũng không dám nghĩ đến!
“Đồ tồi! Mau rút tay anh ra!”
“Được, được được. Lấy ra!” Nguyên Sơn mềm mỏng dỗ cậu. Một giây trước Kiều Vân còn tưởng đối phương có lòng tốt bỏ qua cho mình, một giây sau đã phỉ nhổ chút mong đợi không nên có này với Nguyên Sơn.
> > > > > >
Tác giả: Nguyên Sơn không xấu, là một thao hán xã hội đen rất nam tính. Được hôn dán lão bà thơm mềm đều là trai đẹp (・ω