Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 32: Bỗng trong lòng như đã từng có cố nhân (2)

Biểu tình của hắn không giống như là làm bộ làm Thẩm Tê Nhu thấy nhút nhát. Cô chỉ cảm thấy vốn đồ ăn mỹ vị lúc này lại nhạt như nước ốc, hiện tại cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.

Thầm Yến rõ ràng đang mỉm cười chẳng qua hơi thở quanh khóe môi của hắn lại tràn đầy khinh thường. Hắn càng cười lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bỗng trên trên đầu tóc đen nhánh có một lực đạo đánh úp mang theo độ ấm mà cô quen thuộc. Tay Thầm Yến đang nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Thẩm Tê Nhu ổn định lại cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên:

- Làm sao vậy, Thầm Yến?

Thầm Yến ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Thẩm Tê Nhu một cái, hắn ngược lại dùng ngón tay lau khóe miệng Thẩm Tê Nhu.

- Nhu Nhu, ăn từ từ thôi.

Ăn từ từ?

Thẩm Tê Nhu nuốt miếng bò bít tết trong miệng xuống, cầm lấy cốc uống một ngụm nước chanh.

- Thầm Yến, như thế nào ngươi lại không ăn?

Thầm Yến híp híp mắt, bỗng một cỗ hơi thở nguy hiểm tràn lan.

- Em sợ tôi.

Tiếng lòng Thẩm Tê Nhu run lên một cái.

- Thầm Yến, em như thế nào sẽ sợ anh.

Đó là sự tức giận khi cảm thấy bị lợi dụng, cảm giác được chính mình bất lực cùng thống khổ, nỗi sợ hãi không thể nói thành lời do sự lặp đi lặp lại của hai người.

Thầm Yến, trên người ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà người khác không biết.

Là một người xuyên từ trong truyện đến, so với cô một người lớn lên ở hiện đại lại càng hiểu rõ cách sinh tồn ở hiện đại.

Thầm Yến như vậy sao có thể khiến người khác không sợ hãi.

Cô lấy tờ giấy nhẹ nhàng xoa môi, trên giây ăn tức khắc nhiễm một sắc đỏ tươi đẹp, khinh khinh phiêu phiêu bị ném vào thùng rác.

Thẩm Tê Nhu không hề e dè mà đứng trước mặt Thầm Yến tô son.

Một nhà hàng lớn như vậy lại chỉ có hai người là cô và Thầm Yến, thậm chí ngay cả người phục vụ cũng chỉ xuất hiện có một lần.

Nếu không phải hắn đã an bài từ trước thì cô đều sẽ không tin.

Thầm Yến bỗng chốc đứng lên, mặc dù Thẩm Tê Nhu vẫn luôn quan sát hướng đi của hắn nhưng chưa từng dự đoán hắn sẽ trực tiếp lôi kéo khăn trải bàn đem toàn bộ đồ vật trên bàn rơi xuống đất. Trong khoảng thời gian ngắn, âm thành chén đĩa loảng xoảng bên tai không dứt.

Ly nước chanh kia cũng không có may mắn thoát nạn, tất cả thủy tinh đều vỡ vụn rơi ở bên chân Thẩm Tê Nhu.

Cả người Thầm Yến đi lên, một bàn tay ôm lấy cổ Thẩm Tê Nhu, mặt khác bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve môi cô một phen.

- Nhu Nhu, cái màu sắc này thực thích hợp với em.

Thẩm Tê Nhu đem son để vào trong túi sách, hơn phân nửa người cô đều bị Thầm Yến ôm trong l*иg ngực.

Cô nhẹ nhàng nhíu mày, ngoài cửa kính tùy thời đều có khả năng sẽ có người đi qua, cử chỉ này của Thầm Yến ở trong mắt cô là vô cớ gây rối.

- Thầm Yến, anh đã từng là đế vương có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng hiện tại, anh chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám mà thôi.

Nếu hắn đã bước vào trong cái vòng này thì không nên tùy hứng làm bậy như vậy nữa.

Thật lâu sau, Thầm Yến buông thân mình đã mềm nhũn của Thẩm Tê Nhu ra, lấy tờ giấy xoa xoa tay, nhìn thấy trên giấy lây dính sắc đỏ liền khẽ cười:

- Nhu Nhu, nên trở lại đoàn làm phim thôi.

Thẩm Tê Nhu bị buông ra, thân hình xụi lơ ngồi trên ghế. Cô dư quang nhìn thoáng qua cửa kính không có một bóng người, trong lòng mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.

Cô không nghĩ gây chuyện, Thầm Yến tựa hồ lại rất muốn gây chuyện.

Trở lại đoàn làm phim thì đã là buổi chiều, nhìn thời gian thoáng qua, cách phân cảnh diễn tiếp theo còn có một giờ.

Thẩm Tê Nhu tâm thần vẫn luôn không ổn, mắt trái cứ nhảy liên hồi.

Lúc này đoàn làm phim diễn đúng là cảnh Minh Ương cùng Tề Tư Mính phối hợp, Thẩm Tê Nhu dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lí nhìn thấy cảnh diễn của Tề Tư Mính.

Cái đoàn làm phim này đem lại cho cô cảm giác rất ảo diệu, phảng phất người đến không phải diễn viên mà là bản thân nhân vật.