Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 31: Bỗng trong lòng như đã từng có cố nhân (1)

Thầm Yến đem biểu tình của Thẩm Tê Nhu đều thu vào đáy mắt, đáng tiếc trong từ điển của hắn đều không có hai từ thu liễm.

Thầm Yến nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Tê Nhu một lần nữa, bất quá chỉ trong giây lát liền đem cô kéo lên trước người mình.

- Nhu Nhu, tôi cùng với người khác là không giống nhau, đừng dùng lí luận của em để cân nhắc tình cảm tôi dành cho em.

Hắn nói thực nghiêm túc cũng làm cho tâm Thẩm Tê Nhu được an bình lại.

Đợi đến khi bóng dáng hai người dần dần đi xa, Lâm Yên Yên cầm ô từ một nơi không xa chậm rãi bước ra. Nhìn bóng dáng hai người cùng mười ngón tay đan vào nhau mà lâm vào trầm tư.

Chính là theo như lời nói của Thầm Yến, cái nhà hàng này tại lần đầu tiên hắn tới liền nghĩ nhất định phải mang theo Thẩm Tê Nhu đến đây thưởng thức một lần.

Toàn bộ bầu không khí nhà hàng thực tốt, cơ bản không có người nào đến quấy rầy bọn họ.

Bất quá Thẩm Tê Nhu bất đầu sinh ra tò mò đối với một ít thứ:

- Thầm Yến, Minh Ương trong truyện cũng xinh đẹp giống như Lâm Yên Yên sao?

Cô thử miêu tả qua mỹ mạo của Minh Ương nhưng sắc thái của Thầm Yến quá mức tuyệt mỹ làm cho những nhan sắc khác đều ảm đạm vài phần. Ngay cả Tề Tư Mính cũng chỉ là bằng một thân gắng gượng ý chí kia lấy đi nước mắt của người đọc.

Nếu không có những cái ý chí đó thì hình tượng Tề Tư Mính nhiều nhất chỉ có thể dừng lại ở ôn nhuận.

Đến nỗi Thầm Yến mặc dù hắn đối ngươi sẽ cười ôn nhu, tay hắn thoạt nhìn sạch sẽ như thế nhưng khi ở cùng với hắn thì chỉ có lo lắng cùng sợ hãi chứ không hề có chút dịu dàng nào.

Thầm Yến cắt xong bò bít tết liền đặt ở trước mặt Thẩm Tê Nhu. Nhắc tới Minh Ương, mặt hắn không có chút biểu tình dư thừa nào:

- Nhu Nhu, em mới là tốt nhất, Minh Ương không bằng em dù chỉ một phần.

Chưa từng có người khen qua Thẩm Tê Nhu đẹp nên từ trước đến giờ cô đều sống trong tự ti. Mà lời nói của Thầm Yến mang đến cho cô vài phần tự tin không dễ có được.

Nhưng cô biết, Thầm Yến coi cô là thần minh cho nên vô luận bộ dáng của cô như thế nào, Thầm Yến đều sẽ khen cùng tán thưởng cô, thậm chí yêu cô.

Thẩm Tê Nhu là một người bình thường, Thầm Yến ở trong bất tri bất giác mà thỏa mãn hết thảy lòng hư vinh của cô.

Có đôi khi cô thậm chí sẽ nghĩ nếu Thầm Yến thật sự là đối tượng của cô sẽ thực tốt.

Nhưng mà loại ý nghĩ như vậy thường thường chưa quá ba giây liền sẽ bị mạt sát.

Bởi vì Thầm Yến người này thật sự quá mức không chân thực. Mặc dù hắn ở gần trong gang tấc, thấy được cũng sờ đến được, chính là cô vẫn như cũ cảm thấy đối phương là hư vô mờ mịt, nói không chừng giây tiếp theo liền sẽ biến mất dễ dàng giống như khi hắn tới vậy.

Cho nên cô không dám dễ dàng trả giá bất luận một chút tình cảm nào.

Thẩm Tê Nhu sợ Thầm Yến không rời khỏi đây nhưng rồi đồng thời lại cũng hi vọng hắn có thể ở lại thế giới này vĩnh viễn.

- Thầm Yến, vậy cái kia Tề Tư Mính đâu?

Cái nam chủ bị cô ngược thảm này trước khi chết đã không có ngôn từ nào có thể hình dung ra được thảm trạng của hắn.

Thầm Yến nghe thấy cái tên này biểu tình có hơi động dung, hắn cong khóe môi lên, liền khinh thường cũng lười không thèm che giấu.

- Nhu Nhu, chính em cho tôi thủ hạ gϊếŧ cái bại tướng kia, em quên?

Hắn nghiêng nghiêng đầu, động tác lại lười biếng nhưng khi hắn làm ra tới lại không nói rõ ra được cảm giác sắc bén.

Thẩm Tê Nhu nghẹn lại, tất cả tò mò tiêu hao gần như không còn gì. Thầm Yến là một người tự phụ cực độ, chuyện gì cô cũng hỏi không ra nên dứt khoát không nói chuyện nữa.

Nhưng cô vẫn còn một vấn đề muốn hỏi a.

- Thầm Yến, anh yêu Minh Ương sao?

Cô thiết lập cho hắn một cái giả thiết tình yêu không rõ ràng, chính là trong truyện, hắn đã từng cùng với Minh Ương có một đoạn thời gian vui sướиɠ. Thẩm Tê Nhu không tin hắn thật sự không có động tâm.

Dù sao thì khi Minh Ương chết, bộ dáng hắn cũng gần như phát cuồng.

Khi Thẩm Tê Nhu đặt đầu bút viết cũng đều từng cảm thấy Thầm Yến không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

- Không yêu.

Thầm Yến không có chút do dự nào, thậm chí nhẹ nhàng nhếch khóe môi. Trong thanh âm để lộ ra lười biếng nhè nhẹ, hai chữ ngắn gọn nhưng dữ dội lại tuyệt tình.