Nếu không phải trong đoạn thời gian này hắn đối với cô đủ ôn nhu thì cô thậm chí muốn quên cái người ở bên mình này chính là một cái ác ma gϊếŧ người không chớp mắt.
Thẩm Tê Nhu vĩnh viễn đều không thể quên ánh mắt cuối cùng của Thầm Yến mỉa mai lại tàn nhẫn, không ai bì nổi. Duy chỉ có đối với Minh Ương có chút thương tiếc, mặc dù hắn có tiến bộ nhưng vẫn là hướng về phía đại điện cầm tù Minh Ương mà đi.
Phân đoạn đầu diễn kết thúc thực thuận lợi, Thầm Yến không có bị NG một lần nào, thẳng cho đến khi đạo diễn kêu ‘dừng’.
Thẩm Tê Nhu vội vàng tiến lên đưa nước khoáng vẫn luôn cầm trong tay cho hắn.
Thừa dịp Thầm Yến có chút thời gian nghỉ ngơi, cô nhón chân giúp hắn chỉnh sửa lại trang phục. Tuy chỉ mới diễn một hồi nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Thầm Yến ra một người đầy mồ hôi. Dù sao cũng đang là đầu thu, nhưng vẫn có chút nóng bức chứ không hề có gió thu mát mẻ.
Thầm Yến vặn nắp chai nước khẽ uống một ngụm. Hắn nhìn bộ dáng Thẩm Tê Nhu nhón mũi chân phá lệ mệt mỏi, nhịn không được mà cong cong đôi mắt, nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói:
- Nhu Nhu, em có thể yêu cầu tôi làm bất cứ việc gì.
Hắn sẽ vĩnh viễn vì cô mà cúi đầu xưng thần.
Khoảng cách giữa cô và hắn rất gần, gần đến mức cô chỉ cần ngẩng đầu một cái liền sẽ cọ qua bờ môi hắn.
- Thầm Yến, đừng nháo.
Trước mắt bao nhiêu người, cô không muốn để người khác phát hiện bất luận cái dấu vết gì để lại. Huống chi, cô vẫn là tác giả của《 Thầm sương 》, đối với Thầm Yến sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Thầm Yến cong cong môi, cuối cùng vẫn là thu liễm lại, đáng tiếc ánh mắt hắn không hề chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm Thẩm Tê Nhu, nhìn chăm chú đến mức da đầu cô tê dại.
Đây là một loại tự tin sớm muộn gì cũng sẽ đem cô ăn đến sạch sẽ, điều này làm cô cảm thấy rất sợ hãi.
Phân cảnh diễn thứ hai, hình ảnh vừa chuyển.
Đế vương thiếu niên một thân hoa phục bước vào Cung Vị Ương, vốn lúc này nên là tinh thần phấn chấn bồng bột nhưng đại điện lúc này lại trầm trầm tử khí. Hắn đi ngang qua chỗ nào thì cung nữ chỗ đó đều một bộ dáng nơm nớp lo sợ, sợ va chạm đến Thầm Yến mà khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Từ trong chủ điện có một cái bà điên điên khùng khùng chạy ra, trong tay nàng còn cầm một cây kéo mà nói với những người đuổi theo phía sau:
- Đừng có động vào ta!
Thẩm Tê Nhu biết đoàn làm phim đóng phim đều không phải là dựa theo tiểu thuyết mà tiến hành. Nhân vật Minh Ương này nếu không phải là đã được rèn luyện kinh nghiệm trước đó thì rất khó có khả năng diễn xuất hậu kì tuyệt vọng, bất đắc dĩ cùng hận ý ngập trời đối với Thầm Yến.
Thẩm Tê Nhu quan sát đến người diễn nhân vật Minh Ương, theo như cô biết người đóng vai này là một cái tiểu diễn viên, kỹ thuật thì còn chờ thương thảo lại.
Nhưng khi Thẩm Tê Nhu nhìn thấy dung sắc minh diễm của Minh Ương trong một thân xiêm y hoa lệ, đầu tóc rối bù hỗn độn đang nghiêng ngả lảo đảo mà lao tới, áp lực, khuất nhục cùng phẫn nộ trong đôi mắt cô ấy đều được triển lộ không thể nghi ngờ, kia chính là một cảm giác cuồng loạn điên cuồng hướng về phía tử vong. Thẩm Tê Nhu có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cô cảm thấy đây chính là Minh Ương, một người sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.
Nguyên bản cô cho rằng đây là một vở kịch kém chất lượng nhưng từ khi gia nhập đoàn làm phim thì cô không cảm thấy như vậy nữa.
Bởi vì nơi này thực sự rất tàng long ngọa hổ.
Minh Ương điên điên khùng khùng chạy ra khỏi đại điện, lại vừa lúc đυ.ng phải Thầm Yến. Ánh mắt nàng dừng ở trên người Thầm Yến trong một cái chớp mắt, hận thù nơi đáy mắt lập tức gia tăng, hận muốn đem hắn xé nát.
Nàng ấy không chút do dự đem kéo trong tay hướng về phía đôi mắt của Thầm Yến mà đâm tới, thanh âm bén nhọn làm người nghe phá lệ chói tai:
- Thầm Yến, ta muốn gϊếŧ chết ngươi!
Không có ai biết nàng ta là thật sự điên vẫn là đang giả điên.
Thầm Yến nắm lấy cổ tay nàng ấy một phen, trong mắt lại tràn ngập lạnh lẽo.
Thủ đoạn của Minh Ương cơ hồ bị bóp nát, cây kéo dường như không có chút lực sát thương nào mà rơi xuống đất.
- Minh Ương, ngươi thực làm cô thất vọng.
Không phải như thế, tâm Thẩm Tê Nhu chậm rãi mà thắt chặt. Trong nguyên tác, Thầm Yến không hiểu yêu là như thế nào, liền đem tình cảm của chính mình đối với Minh Ương coi là yêu, trong mắt hắn không nên là xương hàn lạnh thấu, mà nên là ái dục cuồng nhiệt.