Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 25: Kết thúc quãng thời gian vui vẻ (1)

Thẩm Tê Nhu gặp được người đại diện của Thầm Yến, thoạt nhìn là một nữ nhân hết sức khôn khéo. Sau khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Tê Nhu cũng thực thông minh mà lựa chọn không hỏi thân phận của cô.

Vẫn là Thẩm Tê Nhu chủ động báo cho cô ấy mình là trợ lý của Thầm Yến.

Đến nỗi Thầm Yến đối với người đại diện này vẫn là một bộ dáng không nóng không lạnh, tựa hồ nói nhiều hơn một câu cũng đều ngại lãng phí thời gian.

Thẩm Tê Nhu là lần đầu tiên đến gần cuộc sống sinh hoạt của Thầm Yến khi mà không có cô. Hắn tuy là một cổ nhân nhưng dường như lại hoàn toàn quen thuộc với các loại thao tác của đoàn làm phim. Thuần thục phảng phất như hắn trời sinh là để làm công việc này.

Thẩm Tê Nhu gặp qua bộ dáng Thầm Yến mặc cổ trang, chẳng qua khi đó trên người hắn có một loại mỹ cảm rách nát, vỡ vụn đến mức làm người thương tiếc.

Mà lúc này đây, nhìn hắn mặc long bào tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn vào, đứng ở trên bậc thang cao cao, hơi ngoái đầu lại nhìn mang theo khí tràng sắc bén đến đáng sợ, quả nhiên là tư thái bễ nghễ thiên hạ.

Thẩm Tê Nhu vẫn bị kinh diễm thật sâu như cũ.

Cảnh diễn buổi sáng là cảnh đại điển Thầm Yến đăng cơ. Do hắn mới đưa Tịch vương không hề có sức phản kháng trảm dưới kiếm không lâu nên mọi người đều kiêng kị hắn tàn nhẫn độc ác.

Toàn thân hắn chỉ tản ra tám chữ: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Hắn đang chuẩn bị bước lên hết bậc thang, sắp hoàn thành buổi đại điển đăng cơ ngày hôm nay thì đột nhiên một cung nữ hoang mang rối loạn chạy đến, thê lương mà hô lên:

- Bệ hạ, Minh cô nương nháo tự sát!

Đám người bên dưới xôn xao lên, có tướng sĩ đã chế phục cung nữ kia, chuẩn bị kéo ra ngoài xử lí thì Thầm Yến đột nhiên thi triển khinh công, từ trên bậc thang bay xuống dưới.

Mọi người thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác thì hắn một phen bắt lấy cổ của cung nữ kia, lực đạo trên tay cũng dần dần tăng lớn:

- Ngươi nói cái gì?

Cung nữ sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng:

- Minh…Minh cô nương…tự….

Chữ ‘sát’ còn chưa kịp nói thì cổ cung nữ kia đã bị vặn gãy kêu ‘kẽo kẹt’ một tiếng, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ cái chết sẽ đến với mình nhanh như vậy.

Mọi người ở xung quanh cũng không nhịn được mà hít hà một hơi, đại điển đăng cơ không nên có họa sát thân, việc làm này của Thầm Yến tương đương mang lại xui xẻo.

Sự tàn nhẫn trong mắt hắn cùng với người cầm dao gọt hoa quả du tẩu trên người Thẩm Tê Nhu ngày đó không có gì sai biệt.

Thẩm Tê Nhu nhìn hắn biểu diễn, hoàn toàn chìm đắm ở trong đó. Trong lúc nhất thời thậm chí cô còn cho rằng chính mình đi tới thế giới truyện phác họa.

Cô cách cuốn truyện hết thảy gần như vậy, gần đến mức một cây cỏ cũng đều có thể cẩn thận phác họa, gần đến mức trời cao đã đưa Thầm Yến đến bên cạnh cô.

Nhưng cô cũng cách trong sách hết thảy lại xa như vậy. Xa đến mức chỉ một cái hô hấp xen vào thì chính là hai cái thế giới vĩnh viễn không có điểm chung, khoảng cách giữa cô và hắn là khoảng cách ngân hà không thể vượt qua.

Thầm Yến lấy khăn nhẹ nhàng chà lau tay rồi đem khăn ném ra ngoài. Khi gió nổi lên không biết đem khăn tay thổi đến nơi nào.

Hắn liếc nhìn phương hướng Thừa tướng một cái thật sâu, Thừa tướng vội vàng hoảng loạn mà cúi đầu xuống.

Thầm Yến cong cong môi, tùy ý với kiêu ngạo so lới lúc trước càng sâu.

Hắn xoay người nhìn bốn phía chung quanh, rũ rèm châu đinh đang rung động xuống, dung nhan yêu dã đến mức tận cùng khiến người kinh diễm lại sợ hãi.

Mãi một lúc lâu sau, hắn nhấc chân hướng về một phía mà đi đến. Cái hướng kia nguyên bản đang tràn đầy người lại tự động thối lui nhường ra một lối đi.

Không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Bệ hạ hôm nay có việc, đại điển đăng cơ để ngày mai lại tiếp tục.

Lúc trước Thẩm Tê Nhu viết ra đoạn cốt truyện này còn vì nhân vật Thầm Yến lại có thêm vài phần chiều sâu nội tâm mà vô cùng đắc chí.

Nhưng Thầm Yến chân chính đứng trước mặt cô lại chỉ khiến cô cảm thấy da đầu tê dại.