Trả hàng nhé, vạ vật mãi mới xong!
Editor: Min
Chương 56: Casting
Nơi mà bọn họ có thể tới để chơi ở trong cái trấn nhỏ này thì chẳng nhiều lắm, ngay cả một cái quán có dáng dấp giống quán café còn chẳng có, lái xe một vòng vẫn chưa tìm được chỗ nào có thể tới.
"Không bằng đi tới trường trung học của em một tí đi?" Ôn Nhiên đề nghị
"Vào đó á?" Giờ đang là Tết, có khi cổng trường trung học đã sớm khóa lại rồi.
"He he, em có kĩ xảo đặc biệt để đi vào."
Cái mà Ôn Nhiên nói là kĩ xảo đặc biệt để đi vào, thì nó chính là... leo tường.
Hồi còn bé Thẩm Minh Xuyên rất nghịch, đã không ít lần bị mẹ Thẩm nhốt ở bên ngoài, bởi vậy mà luyện ra được bản lĩnh chuyên leo tường, hôm nay được làm lại nghề cũ, kĩ thuật thành thạo, thoáng cái đã trèo qua.
Ôn Nhiên cũng nhảy vào, cậu phủi bụi bám trên tay, còn không quên nhìn khắp bốn phía, ở đây chắc cũng sẽ không có mấy cái thành phần như paparazzi gì đó xuất hiện, nếu không thì thì hình tượng cậu sẽ vỡ nát mất.
Là trường trung học bậc nhất tại trấn, diện tích của ngôi trường cũng không phải quá lớn, những dãy phòng học cũng là kiến thúc truyền thống, hơn nữa hiện tại đang trong kì nghỉ nên vắng người, thoạt nhìn cảm thấy giản dị đến bất ngờ.
"Đây là khu phòng học em học hồi trung học," Hai người đi tới trước một tòa, "Hồi em nhập học năm ấy là vừa mới xây xong, hiện tại đã cũ thế này rồi."
"Lớp của em ở tầng mấy?"
"Tầng bốn, từ đây đếm đến cửa thứ năm là tới."
"Em có muốn lên đấy xem một chút không?"
"Thôi bỏ đi, cửa lớp cũng khóa hết cả rồi, hơn nữa bàn học thì có gì đẹp đâu, với cả, em còn có một đoạn kí tức cực kì đau thương ở lớp."
"Hử? Kí ức gì?"
"Thì hồi đó em rất thích viết bằng bút máy," Ôn Nhiên cười đá đá hòn sỏi dưới đất, "Vì nhà em nghèo, em đã phải nhịn ăn nhịn xài tiết kiệm tiền trong vòng gần hai năm trời, mới mua được một chiếc bút vô cùng đắt tiền vào thời bấy giờ, nhãn hiệu là gì thì em quên mất rồi. Mua được ngày đầu tiên đã bị mọi người giành nhau để xem, kết quả là không cẩn thận đã làm rơi cái bút của em xuống đất làm vỡ đầu bút."
"..."
"Nói cho anh biết là lúc đó thực sự em cực kì đau lòng ý, bản thân em cũng mới được dùng có hai lần, lúc mang đi sửa người ta nói nó bị hỏng nghiêm trọng quá không sửa được, hại em đã trốn vào trong chăn len lén khóc cả đêm đó."
Thẩm Minh Xuyên tưởng tượng ra hình ảnh Ôn Nhiên trốn vào trong chăn khóc nhè, liền cảm thấy đáng yêu không ngờ, hắn khẽ cười nói: "Sao em không bắt cho cái người đã làm rơi hỏng bút bồi thường cho em?"
"Lúc đó tất cả mọi người đều nghèo, cái bút kia hình như cũng phải hơn 300 ấy, cái người bạn học lúc nghe nói đến giá tiền thì liền ăn vạ với em, nói là không phải lỗi của mình cậu ta, còn bảo tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi."
"Khốn nạn," Thẩm Minh Xuyên cười chế nhạo một tiếng, vừa hận rèn sắt không thành thép mà nhéo nhéo tai cậu, "Mà em cũng cứ để mặc cho cậu ta ức hϊếp như vậy à?"
"Tại em không muốn làm lớn chuyện lên mà."
Hơn nữa nếu làm lớn chuyện lên bị ba mẹ phát hiện ra cậu bỏ một số tiền lớn thế để mua bút máy, kiểu gì cũng sẽ mắng cậu.
Thẩm Minh Xuyên xoa xoa đầu Ôn Nhiên, không nói gì.
Sau khi dạo quanh trường hai người liền tới nhà hàng ăn cơm trưa, buổi chiều thì tới ao cá của ba Ôn chơi một vòng, một ngày trời cứ như vậy được tiêu phí hết.
Ngày thứ hai, Ôn Nhiên vẫn còn đang nằm trong chăn ngủ nướng, đã bị Thẩm Minh Xuyên đào ra.
"Làm gì thế." Mắt Ôn Nhiên vẫn còn ngái ngủ mông lung nói.
Thẩm Minh Xuyên thấy cậu cuộn người như một kén tằm, gõ một cái lên cái đầu như ổ gà, hắn lấy điện thoại ra chụp lại cậu lúc này rồi đưa cho nhìn: "Em xem tạo hình đẹp trai của em này, trông có giống con sâu hình người không?"
Ôn Nhiên thấy bộ dạng ngu xuẩn của mình, liền bật dậy muốn cướp điện thoại của hắn, lại bị Thẩm Minh Xuyên đè lại, hắn đưa một chiếc hộp nhỏ tinh xảo ra, cười nói: "Tặng em."
"Hửm?"
Lực chú ý của Ôn Nhiên đã bị cái hộp hấp dẫn, tạm thời quên mất cái ảnh. Cậu vươn tay từ trong chăn ra nhận lấy, một chiếc hộp vuông vắn, từng chi tiết vô cùng tinh xảo và sang trọng, vừa nhìn là biết không phải là loại đồ có thể tùy tiện mua được ở ngoài cửa hàng bán quà tặng, phải mua ở những nơi cao cấp thì mới có một chiếc hộp đẹp như thế.
Mà điều ấy thì không có khả năng là sẽ mua được ở trong một cái trấn nhỏ thế này, Ôn Nhiên quan sát cái hộp kia một lúc: "Đây là cái gì vậy anh?"
"Em mở ra nhìn không phải là sẽ biết được sao."
Thẩm Minh Xuyên không phải người thích mấy điều lãng mạn, cho dù Ôn Nhiên và hắn đã xác định quan hệ lâu như vậy rồi, thì cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua vị này tặng cho cậu một loại quà nào.
À, không đúng, lúc đang phát sóng trực tiếp hắn đã từng tặng cho cậu quà lên đến tận cả trăm vạn rồi còn gì.
Thấy dáng vẻ của Thẩm Minh Xuyên thần bí, Ôn Nhiên cũng trở nên mong chờ, cậu mở ngay trước mặt Thẩm Minh Xuyên, mở ra rồi thấy rõ ở trong đó chưa thứ gì, nội tâm liền trở nên ấm áp.
Chỉ thấy nằm trên lớp vải nhung màu champagne là một chiếc bút máy, thân bút màu đen, nắp bút được khắc hình Phượng Hoàng may mắn với hai màu trắng đen giao thoa vào nhau, mắt Phượng được khảm đá thạch anh đỏ óng ánh, phần đuôi mạ vàng, mặt trên khảm hoa văn chìm, cả chiếc bút đều để lộ ra sự quý giá đắt đỏ.
Ôn Nhiên gần như là kinh hỉ cầm lấy cây bút, cậu mở nắp, ở phía dưới nắp bút cũng được khắc chi tiết tinh xảo đến không tưởng tượng nổi, cầm trong tay, xúc cảm và chất cảm đều cực kì hoàn mỹ.
"Bút máy Dạ Minh Châu dòng Lotus số lượng có hạn chỉ 888 cái, em thích chứ?"
Dạ Minh Châu là thương hiệu quốc tế, loại bút này nổi tiếng khắp thế giới, hơn phân nửa những bút máy số lượng có hạn là được các thổ hào hoặc là những nhân sĩ yêu thích bút sưu tầm, giá của nó ở trên thị trường chẳng ai có thể mua nổi, cũng không biết là Thẩm Minh Xuyên trong khoảng thời gian ngắn như vậy lấy được chiếc bút máy ở đâu ra.
Ngày hôm qua cậu cùng lắm cũng chỉ có nói với Thẩm Minh Xuyên có một lần, vậy mà ngày hôm nay con người ấy đã có thế mang món đồ đó về đây cho cậu, tốc độ cùng sự dụng tâm... Trái tim của Ôn Nhiên chứa đầy mật ngọt đến phồng lớn, thành thật gật đầu: "Em vô cùng thích."
Thẩm Minh Xuyên hôn một cái vào gò má cậu: "Không cho phép em làm rơi hỏng nữa."
Ôn Nhiên nắm cái bút trong lòng bàn tay: "Em không nỡ làm gì nó đâu."
"Em làm rơi hỏng cũng không sao," Thẩm Minh Xuyên lại đổi giọng nói, "Anh sẽ mua cho em một cái tốt hơn."
"Không cần đâu," Ôn Nhiên cười đáp, "Hơn nữa hiện tại em cũng không viết bút máy nhiều lắm."
Thứ nhất là công việc bận rộn, thứ hai là không còn thích nữa.
Thẩm Minh Xuyên mỉm cười: "Viết vài chữ cho anh xem nào."
"Vâng."
Bút tốt cùng mực tốt, vì để phòng ngừa mực tràn ra trong lúc vận chuyển làm dơ bút máy, nên mỗi thứ đặt trong một chiếc hộp riêng, chỉ là không có giấy viết, trong tay Ôn Nhiên lại không có giấy để chuyên dung viết bút máy, ở nhà nếu có thì sợ là đều đã bẩn cả rồi, cậu nghĩ một chút, liền lấy ra xấp giấy hoa tiên vàng từ trong đống ghi chép cũ của mình ra.
Hình như chúng có hơi giòn, nhưng vẫn còn có thể dung được, Ôn Nhiên bơm đủ mực cho bút, bắt đầu cúi đầu xuống viết.
Thẩm Minh Xuyên ở bên cạnh nhìn cậu,
Thế nhưng sự chú ý của hắn lại không đặt trên chữ viết, mà là đang đặt trên người viết.
Lúc Ôn Nhiên nghiêm túc, bất luận là đọc kịch bản đọc sách hay đang vùi đầu viết chữ như bây giờ, thì chung quy vẫn luôn mang tới cảm giác năm tháng tĩnh tại tốt đẹp.
Người tốt như vậy ngây ngô ở bên cạnh hắn ba năm, trước đây nhất định mắt hắn bị dính ghèn thì mới không phát hiện có một kho báu đang ở ngay bên mình.
May mà sau này phát hiện ra cũng không phải là muộn.
"Xong rồi!"
Trong lúc Thẩm Minh Xuyên còn đang miên man suy nghĩ, Ôn Nhiên đã viết xong, cậu ngẩng đầu lên thấy Thẩm Minh Xuyên đang hết sức chăm chú nhìn mình, liền có chút ngượng ngùng: "Lâu rồi em không viết, nên viết không được tốt."
"Để anh xem một chút."
Thẩm Minh Xuyên cầm lấy. Phải nói rằng chữ cũng như người, chữ viết của Ôn Nhiên thiên hướng về tinh tế nội liễm, vừa không quá mảnh như chữ con gái, lại mang theo vài phần chỉnh tề mà tự nhiên.
Ôn Nhiên viết ra một đoạn trích trong tác phẩm [Yêu] của Trương Ái Linh: Gặp gỡ được anh trong số hàng triệu người, trong khoảng thời gian hàng vạn năm vô biên đầy quạnh quẽ, không sớm một bước, cũng không chậm một bước, vừa vặn bắt kịp anh.
Kể từ sau khi biết Thẩm Minh Xuyên đã để tâm tới mình như thế nào, Ôn Nhiên vẫn luôn cảm thấy những lời nói ấy rất thích hợp với bọn họ, không sớm một bước cũng chẳng muộn một bước, ống kính giống như trùng hợp ngừng lại trước mặt cậu, để cho bọn họ trùng hợp đυ.ng phải nhau.
"Thư tình?" Thẩm Minh Xuyên đọc xong, ngẫm nghĩ hỏi.
"Đúng vậy đó, anh thấy cảm động không?"
"Rất cảm động." Thẩm Minh Xuyên cẩn thận cất nó vào, "Anh phải mang về treo lên mới được."
Ôn Nhiên có thần giao cách cảm: "Sau đó treo đầu giường tránh thai sao?"
"...."
Cả ngày hôm qua Thẩm Minh Xuyên mặc bộ quần áo giữ nhiệt, có lẽ là đã cảm nhận được sự tinh túy của quần áo truyền thống của Trung Hoa nó tốt ở chỗ nào, vậy nên ngày hôm nay liền chủ động mặc bộ thứ hai vào người, lại còn mặt không đổi sắc mà mặc nữa chứ.
Thế là Ôn Nhiên liền trêu chọc hắn là người cao tuổi.
Sau đó người cao tuổi liền làm cậu đến sáng bảnh mắt rồi vẫn không xuống nổi giường...
Vì mùng mười Ôn Nhiên còn phải tham gia buổi casting của bộ [Kiến trúc sư] nên bọn họ đặt vé mùng bảy bay về, tuy rằng năm trước đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn cần phải nghiền ngẫm một chút.
Nhưng đến sáng mùng sáu, Ôn Thật Tại xem dự báo thời tiết nói rằng bắt đầu từ mùng bảy tới mùng tám sẽ có tuyết rơi dày tại thành phố B, Ôn Nhiên sợ chuyến bay bị hoãn sẽ không về kịp mùng chín, liền ngó xem có thể đổi vé máy bay thành buổi chiều tối không.
Cậu không tiện đổi vé bằng điện thoại, vừa đúng lúc laptop của Ôn Thiến lại đang mở để ngoài bàn trà ở phòng khách, mà con bé thì đã chạy đi rửa tay rồi, vậy nên tiện mượn máy của con bé dùng để đổi luôn.
Ôn Nhiên ngồi xuống sofa, đặt cái laptop của con bé lên đùi, thấy trên màn hình vẫn còn để mở một file word, vốn định thu nhỏ nó lại, thế nhưng nhìn đến file word đấy lại thường xuyên xuất hiện hai cái tên Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên, cậu liền dừng tay.
Tuy rằng làm thế này rất không có đạo đức, nhưng Ôn Nhiên vẫn không nhịn được mà liếc một chút nội dung bên trong, sau đó hình như bản thân đã phát hiện ra được một bí mật kinh thiên động địa.
Cậu run rẩy di con trỏ đến đường dẫn tập tin của file word ấy, chỉ thấy trên đó có một đường nhỏ hiện thị C:UserswenquianDesktopĐánh dấu hoàn toàn (ABO)43
Ôn Nhiên: "....."
Ôn Nhiên luống cuống tay chân thả cái máy xuống, rồi làm như chưa có chuyện gì phát sinh cả.
Không cẩn thận nhìn thấy em gái của mình đã viết mấy cái truyện "ấy ấy" về mình phải làm sao bây giờ!
Hơn nữa Ôn Thiến còn là gái chưa chồng, trong ấn tượng của cậu thì ngay cả bạn trai còn chưa từng đề cập qua, sao lại có thể viết ra cái nội dung lồ lộ như thế. Ôn Nhiên còn xem qua mấy chương có nhắc tới nội dung xấu hổ trong đó rồi, quả thật là không có cách nào nhìn thẳng, cậu và Thẩm Minh Xuyên ở trên giường cũng không có dã man như vậy.
Có chút không dám tưởng tượng.
Đặc biệt là mấy lời thả thính mà phải dùng tới cả miệng trên và miệng dưới để nói, lúc trước Ôn Nhiên đọc nó mà mặt đã đỏ lên một lúc lâu, suy nghĩ miên man mãi.
Không ngờ rằng tất cả đều xuất phát từ tay chính em gái ruột của cậu!
Ôn Nhiên đấu tranh giữa việc có nên tâm sự chuyện này với em gái hay là coi như chưa có gì xảy ra trong suốt một lúc lâu, cuối cùng cậu lựa chọn phương án sau, dù sao chưa ăn thịt heo nhưng cùng từng thấy heo chạy, con bé đã là người trưởng thành, cậu không có quyền can thiệp.
Nhưng YY chuyện của anh trai, thực sự ổn không...
Đến mùng mười, Ôn Nhiên đi tham gia casting cho bộ [Kiến trúc sư].
Đàm Mai đi cùng cậu tới nơi casting. Các bộ phim của đạo diễn Phùng đều giống nhau thường là do ông ấy chọn người trước, sau đó nhìn trúng rồi mới để người ta tới casting, bởi vậy nên tuy rằng kịch bản không tệ, nhưng tới casting lại chỉ có mấy người.
Đi trên đường, Đàm Mai nhìn thử danh sách những người tham gia casting, nói: "Cũng không có đối thủ cạnh tranh nào lợi hại, bộ [Kiến trúc sư] là phim thiên hướng về môi trường làm việc, những diễn viên mà đạo diễn Phùng lựa chọn đều còn tương đối trẻ, em cần phải nắm chắc lấy."
"Em hơi lo rằng đạo diễn Phùng sẽ e sợ chuyện của em và Minh Xuyên làm ảnh hưởng đến phòng vé mà đánh trượt em."
"Yên tâm, đạo diễn Phùng còn phải nhìn mặt Thẩm tổng, sẽ không đem chuyện ấy xếp vào phạm vi lo lắng đâu."
Vậy là tốt rồi, xem ra cái đùi lớn của Thẩm Minh Xuyên vẫn còn tốt lắm.
"Hử? Kỳ Bách Vũ, có phải là hai người lần trước từng cùng tham gia show thực tế kia không?"
"Vâng đúng thế, cậu ta cũng ở đây à?"
"Ừ, theo chị được biết, cái người Kỳ Bách Vũ này ra mắt đã nhiều năm, mặc dù không nổi tiếng, nhưng tướng mạo và kĩ thuật diễn đều rất khả quan, quan trọng là hình tượng cũng phù hợp, không chừng lần này sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của em đấy."
Ấn tượng của Ôn Nhiên đối với người này vẫn rất sâu sắc, người này thuộc tính là cao lãnh, là thật sự - cao lãnh, là kiểu người mình nói mười câu cậu ta chưa nói được một, có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không nổi lên được, sẽ không lấy lòng fan, cũng sẽ không đón ý nói hùa theo đại chúng, là người bảo thủ trong cả tư tưởng lẫn hành động, tuy rằng quả thực cao nhã ngạo mạn, nhưng thường thì sẽ không có duyên với chữ hỏa. (*)
(*) Ý ở không có duyên với sự nổi tiếng.
Đến nơi casting, quả nhiên là gặp được Kỳ Bách Vũ, Ôn Nhiên chủ động chào hỏi cậu ta, đang hàn huyên vài câu thì có một người trợ lý đi tới phát cho bọn họ một tờ giấy, bên trong là kịch bản casting cho mỗi người, còn có trình tự casting, 10 phút sau thì sẽ chính thức bắt đầu.
Ôn Nhiên sẽ thử đầu tiên, trước Kỳ Bách Vũ.
10 phút sau, trợ lý đi qua gọi cậu vào, giám khảo buổi casting có tổng cộng là ba người, một là Phùng Chính, một là phó đạo diễn, người còn lại... chính là Vu Tuyết Lị!
Ngồi ở đây để giúp casting, thì hoặc bạn tốt của Phùng Chính Lâm, đến giúp casting, nhưng khả năng lớn hơn thì... cô chính là nữ chính.
Nếu thật sự như vậy, thì đúng là tuyệt.
"Bắt đầu đi." Phùng Chính Lâm nói.
Phần Ôn Nhiên thử diễn rất kì lạ.
Nam chính Từ Kinh dốc hết tâm huyết, luôn đi sớm về khuya để thiết kế bản vẽ cho đợt đấu thầu, nhưng lại không trúng thầu (thực ra là có người nhờ vào quan hệ trong nội bộ, mới lách vào được, đẩy anh ta xuống dưới), ông chủ vốn bởi vì thích nữ chính, lại thấy trong mắt nữ chính chỉ có Từ Kinh mà không có mình nên mượn cơ hội này sa thải anh ta luôn.
Cuộc sống của Từ Kinh rơi vào vũng bùn, mất hết can đẩm, hạng mục kia chính là hoài bão to lớn của anh ta, đã dùng hết toàn bộ tâm huyết, gần như có thể nói là đã dốc hết tâm can, tình thế bắt buộc, cuối cùng vẫn bị người khác đoạt mất, anh ta bắt đầu lâm vào cảnh tự hoài nghi chính mình.
Nữ chính không thể đứng nhìn bộ dạng chán chường của Từ Kinh được, cô mắng anh ta một trận, muốn mắng để anh ta tỉnh táo lại, nhưng Từ Kinh chỉ thờ ơ, khiến nữ chính tức giận quay người bỏ đi.
Mà phần diễn thử của Ôn Nhiên chính là lúc khi nữ chính đã tức giận bỏ đi rồi, giờ phải thể hiện tâm tình của Từ Kinh.
Ôn Nhiên sau khi nhập diễn, tựa người trên tường, nhìn vừa hướng "cánh cửa", cười tự giễu nói: "Đúng, tôi không phải chính là kẻ vô dụng hay sao."
"Thế nhưng," Giọng cậu chợt trở nên rất chua chát, "Tôi còn có cách nào nữa đây, tôi đã sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình rồi."
Nói xong, anh ta cúi người xuống, nhặt từng bản thiết kế đang rơi đầy đất lên, chúng đều là nhưng tâm huyết của anh, nhìn kỹ có thể thấy đôi bàn tay đang run rẩy.
Lúc anh nhặt lên một trong những tờ phác thảo, động tác chợt căng ra, đó chính là bản phác thảo của hạng mục mà anh ta đã vứt đi.
Anh nhìn bản phác thảo ấy, đôi mắt dần ửng đỏ, dự án ấy tựa như một cuộn phim chạy từng khung từng khung hình một trong đầu anh, lực tay siết lấy tờ giấy cũng càng ngày càng lớn, bờ môi mỏng cứ khép mở ngập ngừng, giống như đang nỗ lực khắc chế điều gì đó, ngay cả cơ thể đều không khống chế được mà run rẩy.
Cuối cùng, dường như rốt cuộc cũng đã tan vỡ, anh ngồi xổm xuống, nước mắt từng giọt chảy dài, rơi xuống bản phác thảo thiết kế. Tiếng khóc của anh cực kì khắc chế ẩn nhẫn, cả cơ thể dựa vào tường, phảng phất như một kẻ thua cuộc bị thế giới vứt bỏ, cô độc mà bất lực.
"Tốt."
Phùng Chính Lâm hô dừng, trợ lý bận rộn rút khăn giấy đưa cho cậu, Ôn Nhiên nhận lấy lau sạch nước mắt, Phùng Chính Lâm liền nói: "Diễn rất tốt, nỗi buồn rất đúng chỗ, mọi người thấy thế nào?"
Phó đạo diễn cực kì tâng bốc: "Có thể thấy được bản lĩnh của thầy Ôn rất tốt, đẩy mạnh tâm tình rất tự nhiên, đặc biệt là chi tiết trong kĩ thuật diễn, cực kì hợp lý."
Vu Tuyết Lị nhàn nhạt gật đầu một cái, không bình phẩm gì.
Phùng Chính Lâm cười nói: "Cậu cứ về chờ thông báo của tôi."
Ôn Nhiên lễ phép đáp: "Cảm ơn đạo diễn Phùng đạo diễn Lưu, cảm ơn cô Vu."
Sau khi ra ngoài, Đàm Mai hỏi cậu thế nào rồi, Ôn Nhiên liền làm thế OK với chị.
Lòng tin của cậu đối với vai diễn này, vẫn tương đối lớn, đáng tiếc chưa từng casting vai nào liên quan đến nghề thiết kế, nếu không cậu đã có thể đóng càng chuyên nghiệp càng kinh diễm hơn rồi.
Casting xong, Ôn Nhiên còn có một buổi chụp hình cho tạp chí, từ sau khi kì nghỉ đông kết thúc, công việc của cậu chính thức quay trở lại quỹ đạo, mặc dù không đến mức bận rộn chân chẳng chạm đất, lịch trình dày đặc đến độ đi vào phòng vệ sinh cũng phải đọc kịch bản như hồi xưa, nhưng công việc một ngày cũng vô cùng phong phú.
Lúc chụp hình xảy ra chút vấn đề, chờ tới lúc cậu bận bịu công việc xong quay về nhà thì cũng đã sắp chín giờ tối.
Thẩm Minh Xuyên đang chơi với Phiền Phiền.
Bạn nhỏ Phiền Phiền đã hơn bốn tháng tuổi vừa mới tìm ra được một kĩ năng mới __ lẫy, thế nhưng vẫn chưa điêu luyện, Thẩm Minh Xuyên liền lấy con vịt vàng đồ chơi mà Phiền Phiền yêu thích nhất ra, chọc để cho thằng bé lật, đến khi nhóc sắp lật người thành công, thì Thẩm Minh Xuyên lại nổi ý xấu kéo quần áo thằng bé lại, khiến nhóc con ấy nằm lăn đơ ra.
Bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển.
Phiền Phiền còn không biết mình bị ba đùa bỡn, con vịt đồ chơi trong tay Thẩm Minh Xuyên lượn một đường cong rồi chạy về phía sau lưng bé con, Phiền Phiền liền vui vẻ xoay người tìm nó.
Ôn Nhiên vừa đúng lúc thấy đoạn hắn kéo quần áo Phiền Phiền, liền cười nói: "Anh cứ lăn qua lăn lại Phiền Phiền như thế thì sớm muốn gì cũng để lại bóng ma trong lòng con mất."
"Anh xem mấy cái video giáo dục trẻ con đều chơi đùa như thế này mà, giúp liên tục thế này sẽ giúp con rèn được năng lực lẫy."
Vậy thì có lẽ anh đã xem video giáo dục trẻ hàng giả rồi đấy.
Phiền Phiền nghe thấy giọng của Ôn Nhiên, nhất thời chả thèm quan tâm Thẩm Minh Xuyên nữa, đôi mắt tròn vo nhìn vòng quanh tìm bóng dánh Ôn Nhiên. Khi thấy ba nhỏ đang đi tới trước mặt mình, nhóc con tức khắc cười vui vẻ hẳn ra, hai tay khoắng loạn, là dáng vẻ muốn được bế.
Ôn Nhiên cởϊ áσ khoác bỏ sang một bên, rồi ôm lấy bé con như nguyện vọng. Phiền Phiền được người mình thích nhất bế lên, liền vươn tay sờ mặt của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên bắt lấy tay bé, để trong miệng nhẹ cắn một chút, Phiền Phiền lập tức cao hứng bật cười, trong miệng phát ra những tiếng "nha nha", nước dãi cũng chảy bên khóe miệng.
Thẩm Minh Xuyên lấy khăn lau miệng cho con, rồi nói: "Rõ ràng đều là ba, mà sao con lại thích em hơn anh vậy?"
"Ai bảo anh toàn bắt nạt con, có đúng không nhỉ, Phiền Phiền."
Phiền Phiền nghe thấy ba đang gọi tên mình thì vui vẻ đến mức chân nhỏ khua loạn. Ôn Nhiên bắt được chân bé con, lại hôn một cái vào gò má nhóc, Phiền Phiền cực kì thích kiểu này, cứ khanh khách mãi không ngừng.
Thẩm Minh Xuyên nhìn khung cảnh ấm áp này, trong lòng trở nên mềm mại hơn, có lẽ đây chính là khung cảnh mà mọi người đàn ông đều tha thiết ước mơ.
Lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông, màn hình hiển thị là trợ lý riêng Diệp Vĩ đang gọi tới. Thẩm Minh Xuyên bắt máy, giọng Diệp Vĩ ở bên trong điện thoại có mang theo chút hưng phấn: "Thẩm tổng, Mạnh Tinh Lan và Đàm Hoài cùng nhau đi ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi!"
Hết chương 56.