*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau cùng vẫn chỉ có mẹ và Ôn Nhiên cùng đi, Thẩm tổng lấy lý do không mang quần áo dày, uyển chuyện từ chối lời mời của Ôn Nhiên.
Quả thật là hắn không mang theo, bởi vì ấn tượng của hắn đối với mùa đông ở đây đều tương đối ấm áp, quần áo mặc cũng chẳng dày.
Ôn Thiến cũng đi cùng, năm ngoái con bé mới lấy được bằng lái xe, bây giờ chính là nghé con mới sanh không sợ hổ rất muốn được cầm lái, Ôn Nhiên đang muốn nhường chỗ cho em gái thì mẹ Ôn đã vội vàng ngăn cản: "Con đừng có mà cho em nó lái, cuối năm lúc đi mua đồ Tết suýt nữa là đâm thẳng vào cây rồi."
"Đó là ngoài ý muốn mà mẹ! Sao mà con biết được lại sẽ có một con cún con nhảy ra được, cái này không thể trách con."
"Tốt nhất là không," Hiển nhiên là mẹ Ôn vẫn còn hãi hùng với chuyện kia, "Giờ đang là Tết nhiều xe cộ đi lại, con để cho anh con lái đi, kĩ năng lái của con mẹ lo lắm."
"Không cho con lái thì thôi, sao mẹ lại còn diss kĩ năng lái xe của con."
"Cái gì mà chết với không ở đây, đang năm mới, không được nói mấy chuyện xui xẻo thế." Mẹ Ôn mắng.
Ôn Thiến: "...."
Ôn Nhiên nhịn cười đánh xe ra rồi gọi mẹ và em gái lên xe, ở quê họ vẫn còn tương đối mê tín, lễ mừng năm mới thì không được nói mấy chuyện xui xẻo như chết hay là bị thương hay chuyện gì đó có đề tài về sự không may mắn.
Để đề phòng việc đến nơi gần thì sẽ gặp người quen, người ta nhìn thấy mẹ Ôn mà nhận ra Ôn Nhiên, bởi thế cả ba mẹ con liền đi tới chỗ cách xa khu nhà bọn họ, hơn nữa còn là một siêu thị rất vắng người.
"Anh hai, anh và anh Minh Xuyên không sao chứ?"
Trên đường đi, Ôn Thiến từ băng ghế sau thò đầu lên hỏi Ôn Nhiên, ngay cả mẹ Ôn cũng liếc mắt nhìn, hiển nhiên là họ đang rất quan tâm đến cậu, chỉ là vì ngại có Thẩm Minh Xuyên nên không tiện hỏi, bởi vậy đã đè nén lại tới tận giờ.
"Thực sự không có chuyện gì, bây giờ Minh Xuyên anh ấy đối với anh rất tốt."
Ngoại trừ một điểm không hài hòa là đôi lúc cậu "muốn" mà người nào đó lại không có hứng thú.
"Vậy còn con," Mẹ Ôn hỏi, "Con cũng thích nó chứ?"
Mẹ Ôn lo rằng Thẩm Minh Xuyên không thích con trai mình, đối xử không tốt với cậu, cũng lo rằng con trai mình không thích người ta, lại vì tiền tài mà miễn cưỡng ở bên cạnh đối phương.
"Thích ạ, anh ấy tốt như vậy, con còn hận không thể giấu luôn anh ấy đi không cho người ngoài nhìn thấy."
Trước đây Ôn Nhiên cũng không cảm thấy du͙© vọиɠ chiếm hữu của bản thân quá mạnh, cho tới tận sau khi thích Thẩm Minh Xuyên, cậu mới giật mình nhận ra rằng bản thân mình cũng có thể để ý một người đến tận mức ấy.
May mà Thẩm Minh Xuyên không phải kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu mà hắn lại như Kỉ Thừa An, Ôn Nhiên nghĩ tâm của mình cũng sẽ chết mất, thậm chí nếu như có bữa tiệc nào đó mà hắn không đưa cậu đi cùng, cậu cũng sẽ phải nghi thần nghi quỷ xem có phải là hắn đi tìm của ngon vật lạ gì không.
Ở phương diện tình cảm, Ôn Nhiên dễ dàng khiến bản thân cảm thấy cực kì tự ti, thiếu đi cảm giác an toàn.
Đây cũng là lý do khiến cậu sợ hãi hôn nhân.
"Vậy là tốt rồi," Ôn Thiến vui vẻ nói, "Anh không biết cái hôm mà tin bọn anh kết hôn giả bị tuồn ra, có không ít nỗi lòng của fan CP đã tan nát thành một đống bầy hầy đó."
Ôn Nhiên quanh năm trà trộn trên Weibo, những lời Ôn Thiến nói cậu nghe thì đều hiểu được.
Thấy Ôn Thiến bảo vậy, cậu vui vẻ: "Em còn lo lắng tới cả fan CP của bọn anh nữa cơ đấy."
"He he, em chính là fan CP của hai anh đấy nhé, các anh chính là CP mà em thích nhất đấy, bởi vậy ngàn vạn lần ngàn vạn lần không được BE!"
"...."
Tuy rằng Ôn Nhiên biết mình và Thẩm Minh Xuyên được rất nhiều các cô gái trẻ tuổi thích, nhưng mà được em gái ruột thích theo kiểu ấy, cứ có cảm giác là lạ thế nào đó.
Đến siêu thị, Ôn Nhiên phụ trách đẩy xe, mẹ Ôn phụ trách việc chọn mua đồ, ở siêu thị này cũng không đông người, Ôn Nhiên đeo mũ và kính râm, chỉ bởi vì người cao lớn lại đẹp trai nên cứ có người quay ra nhìn suốt, nhưng cũng chẳng bị nhận ra.
Có lẽ để hấp dẫn người mua, hiện tại ở siêu thị đang đẩy mạnh tiêu thụ trong dịp tết này.
Lúc đi tới khu chuyên bán quần áo, tất cả các mặt hàng ở đó đều được giảm giá, nhưng quần áo ở trong siêu thị thì cho dù là kiểu dáng hay chất lượng thì đều chẳng ra sao, quần áo trong siêu thị của một cái trấn nhỏ thế này thì bọn họ lại càng không get được thẩm mĩ. Mẹ Ôn nhìn thấy có quần áσ ɭóŧ trong đang giảm giá thì liền dừng bước.
"Mẹ phải mua ba con hai bộ quần áo mùa thu, quần áo của ba con hai hôm trước bị mẹ cho vào máy giặt nên hỏng rồi."
Ôn Nhiên thực sự không nhìn nổi mấy bộ quần áo này, liền ngăn bà: "Đợi đến cửa hàng chuyên bán quần áo mà mua mẹ ạ, đồ ở đây chất lượng vừa tệ, lại còn xấu nữa."
"Quần áσ ɭóŧ bên trong mà cần gì phải đẹp, giữ ấm là được rồi, mẹ biết hai đứa chúng mày ngại không muốn ra đó, cứ đứng đây chờ mẹ."
Ôn Nhiên còn muốn ngăn bà, liền bị Ôn Thiến kéo lại: "Tính mẹ tiết kiệm quen rồi, anh không cho mẹ mua, mẹ nhất định sẽ cứ suy đi nghĩ lại cảm thấy mình bị thiệt thòi vì không mua được quần áo giảm giá."
"Được rồi." Ôn Nhiên bày ra vẻ bất đắc dĩ với chuyện này, mỗi tháng cậu đều gửi về nhà một số tiền không hề nhỏ, nhưng đây đã là thói quen cả đời của mẹ Ôn, cũng thể nói sửa là sửa được, "Em trông xe đồ, anh đi ra đó xem một chút."
Quần áo giữ nhiệt cho nam ở đây chỉ có ba loại màu là xám tro, xám đậm và đen, hơn nữa kiểu dáng quê mùa đến nói không đành lòng nhìn thẳng. Khi Ôn Nhiên đi tới, mẹ Ôn đã rất quen thuộc mà chọn được hai bộ một xám tro và một xám đậm, nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh giới thiệu: "Chị gái à, hôm nay bọn em không chỉ giảm giá quần áo giữ nhiệt, còn có khuyến mãi tặng kèm đó, mua ba bộ tặng một bộ, lời vô cùng."
"Loáng một cái đã mua những bốn bộ thì nhiều quá," Mẹ Ôn xoắn xuýt nói, đúng lúc thấy Ôn Nhiên đi tới, "Đúng rồi, Minh... à thằng bé không phải nói không mang theo quần áo nên rất lạnh sao, nếu không để mẹ mua thêm hai bộ, cho thằng bé mặc ở nhà?"
Ôn Nhiên nghe mẹ nói mua quần áo giữ nhiệt cho Thẩm Minh Xuyên, nhất thời không nhịn cười nổi: "Đừng mẹ ơi, chắc chắn là anh ấy không mặc đâu."
Tuy rằng Thẩm ba ba không có đặt nặng vấn đề quần áo như thần tượng giống cậu, nhưng muốn hắn mặc cái quần áo giữ nhiệt này á... Ôn Nhiên không ngừng cười được, cậu cứ phát điên vậy.
"Ở nhà mặc thêm vào bên trong thì cũng làm gì có ai thấy được, không phải hai đứa còn ở lại đây đến bảy tám ngày nữa mới về à, mẹ chỉ sợ nó sẽ bị cảm lạnh mất thôi. Năm trước con trai cô Trương hang xóm nhà mình cũng đã bị lạnh đến độ hai tay như cái móng heo ấy," Mẹ Ôn cầm lên ba bộ, "Mua, nếu nó không mặc thì giữ lại cho ba con sang năm mặc. Cảm phiền lấy một cái túi giúp tôi."
Mặc dù Ôn Nhiên biết Thẩm Minh Xuyên chắc chắn sẽ không mặc, nhưng vẫn nảy ra ý đồ xấu không hề ngăn cản mẹ lại, thật ra thì cậu còn mong được nhìn thấy phản ứng của Thẩm Minh Xuyên một chút.
Nhưng trên đường về, Ôn Nhiên vẫn lái xe qua cửa hang bán quần áo tốt nhất ở đây, mua cho Thẩm Minh Xuyên một cái khăn quàng cổ và một áo len, vốn dĩ cậu định mua một chiếc áo khoác long, nhưng kiểu dáng quá xấu, cậu đoán là Thẩm Minh Xuyên cũng không muốn mặc, bởi vậy không mua nữa.
Tháng Giêng có đông người tới mua cá, ba Ôn cũng bận rộn chuyện ngoài áo cá, trong nhà chỉ còn mỗi Thẩm Minh Xuyên và Phiền Phiền.
Nghiệp vụ của Thẩm tổng vẫn không hề nhuần nhuyễn thay được bỉm cho trẻ trâu Phiền Phiền như trước, lại còn cực kì xấu xa mà lấy bình sữa đặt ở trên bàn trước mặt, để thử xem chỉ số thông minh của con trai mình.
Trẻ trâu Phiền Phiền mắt lom lom nhìn bình sữa ba đã pha xong rồi, lại chẳng cho mình ăn giống như ngày thường gì cả mà là đặt nó ở một bên, thằng nhóc liền xụ mặt ra chuẩn bị khóc tới nơi, cơ bản là không hề có ý nghĩ gì gọi là đưa tay ra với lấy bình sữa cả.
"Ầy, xem ra chỉ số thông minh rất đáng lo ngại mà!" Thẩm Minh Xuyên thở dài nói, hắn mở nắp bình sữa rồi đút vào miệng Phiền Phiền, nhóc con lập tức nín khóc rồi mỉm cười uống cực hài lòng.
Nếu mà hắn bị mẹ Thẩm bắt được chuyện hắn bắt nạt con trai thế này, kiểu gì bà cũng chuẩn bị chổi lông gà để tới nói chuyện với hắn.
Hậu hạ Phiền Phiền xong xuôi, Thẩm Minh Xuyên nhận được điện thoại của Đàm Mai.
Thẩm ba ba quan tâm tới bà xã, liền lén dặn Đàm Mai đợt này bất luận là công việc hay quan hệ công chúng của Ôn Nhiên, chỉ cần có chuyện gì lớn, liền phải gọi tới thông báo cho hắn đầu tiên.
Hắn là ông chủ lớn phía sau màn phòng làm việc của Ôn Nhiên, loại chuyện chẳng làm tổn hại đến nghệ sĩ như vậy Đàm Mai cũng không làm trái ý hắn, bởi vậy hôm nay liền gọi tới.
"Thẩm tổng, có hai tin," Giọng của Đàm Mai có chút do dự, "Một tốt một xấu, ngài muốn nghe cái nào trước?"
"Xấu."
"Sản phẩm dưỡng da của hãng thuộc nước R bán rất chạy tại nước ta, lúc đầu họ tới tìm Tiểu Nhiên để mời làm đại diện cho hãng tại Trung, hiện tại lại lật lọng nói họ chỉ muốn tập trung tìm đến nhóm khách hàng ít tuổi hơn, cho nên muốn tìm một nghệ sĩ mới khoảng 20 tuổi để làm đại diện."
"Nói nhảm!"
Tiểu Nhiên nhà hắn tuy rằng đã 28 tuổi, nhưng da vẫn Q đạn (*) non mềm như trước, tràn đầy Collagen, mỗi lần hắn hôn lên thì đều hận rằng không thể cắn một cái, mấy cái tên tiểu thịt tươi 20 tuổi kia so sánh với cậu thì còn kém xa!
(*) Q đạn "Q
弹": Ý chỉ làn da mềm mịn, đàn hồi tốt. Từ này vốn dĩ được miêu tả nguyên liệu nấu ăn, sau đó được dùng để miêu tả về da.
Có mắt như mù!
Đàm Mai bị giọng nghiêm túc của hắn làm sợ hết hồn, vội nói: "Đúng là nhảm nhí, nhất định là học thấy chuyện kia của Tiểu Nhiên, sợ là hình ảnh của cậu ấy đã bị tổn hại, nhân khí suy giảm, cho nên mượn đại một cái cớ vụng về như vậy."
Thẩm Minh Xuyên hỏi: "Thương hiệu quốc tế?"
"Không hẳn vậy, thế nhưng lại là vậy mỹ giới liêm (*), số lượng tiêu thụ được ở trong nước vô cùng lớn, rất nhiều nghệ sĩ tuyến một muốn tranh làm người đại diện của nhãn hàng ấy. Bởi vì trước đó [Giang sơn ấp] rất hot, chính thế nên Tiểu Nhiên cũng độc chiếm màn ảnh một khoảng thời gian, tôi mới cho Tiểu Nhiên đi tranh thủ đại ngôn ấy."
(*) Vật mỹ giới liêm "物美价廉": Ý chỉ những thứ vừa rẻ chất lượng lại tốt.
Thẩm Minh Xuyên cười lạnh: "Không làm đại diện thì thôi, cũng chỉ là một thương hiệu nhỉ, cần phải coi trọng bản thân."
"Mà tôi đang nghe nói Nhã Tuyền cũng đang tìm một nam diễn viên người Hoa ở tuyến một để làm người đại diện, tôi sẽ nỗ lực để tranh thủ một chút, thế nhưng thật sự rất khó, không thể ôm quá nhiều hy vọng."
Nếu như nói cái thương hiệu mỹ phẩm từ chối Ôn Nhiên kia chỉ tập trung vào người mua là những người trẻ tuổi, thì Nhã Tuyền lại là dòng thương hiệu rất cao cấp, thuộc về nhãn hiệu dành cho các "Phu nhân".
Thế nhưng hơn nửa năm nay Ôn Nhiên vì mang thai nên không có tác phẩm nào, lại còn vừa xảy ra chuyện như thế, nhân khí suy giảm một cách lợi hại, bất luận là đại ngon, hay là các vai diễn trong phim truyền hình và điện ảnh, bọn họ vĩnh viễn sẽ luôn coi trọng các minh tinh sau lưng có lưu lượng, mục đích của bọn họ là kiếm tiền, mà Ôn Nhiên lại không lưu lượng, hiển nhiên là đại ngôn cũng sẽ không tìm tới cậu.
Bởi vậy cái ý nghĩ muốn lấy được đại ngôn của Nhã Tuyền là rất khó.
Thẩm Minh Xuyên không nói tiếp vấn đề ấy, ngược lại hỏi: "Chị nói còn có tin tốt, là tin gì?"
"Bộ [Sinh ra ảnh đế] đã qua thẩm định, dự tính sẽ chiếu vào mùa hè năm nay, trong bộ ấy Tiểu Nhiên diễn một vai được người ta rất yêu thích, không có gì bất ngờ nếu như cậu ấy lại cực hot trong thời gian tới. Khi đó đề tài về cuộc hôn nhân của hai người cũng phai nhạt, tới lúc ấy tôi sẽ mượn nhiệt độ để tranh thủ cái đại ngôn bên Nhã Tuyền."
"Có cách nào khác không?"
Tuy rằng có thể chính bản thân Ôn Nhiên cũng sẽ không để ý, để mấy một cái đại ngôn phỏng chừng cũng chỉ khó chịu một hai ngày là nghĩ thông suốt, nhưng ngay cả là khó chịu một hai ngày thì Thẩm Minh Xuyên cũng không muốn cậu phải chịu đựng.
Hơn nữa, cái thương hiệu cỏn con đấy mà cũng dám ghét bỏ người của hắn, phải hung hăng vả mặt bọn chúng.
"Biện pháp trực tiếp nhất chính là cho cậu ấy làm khách mời cố định của một show truyền hình thực tế. Tính cách của Tiểu Nhiên rất hợp với các show truyền hình thực tế, mà nói thật tham gia mấy chương trình thực tế như vậy rất dễ tẩy trắng, cũng nhanh tăng nhân khí nhất."
Thẩm Minh Xuyên nhíu mày một cái: "Còn cái khác không?"
"Còn, chính là cọ thảm đỏ để tăng nhiệt độ."
Vậy lại càng vớ vẩn hơn.
"Nhưng mà, nếu như ngài không ngại, mượn vào sự giúp đỡ của ngài ở bên này, thì vấn đề cũng không lớn."
Bản thân Thẩm Minh Xuyên đang chuẩn bị rạp phim ngoại tuyến, điện ảnh O2O trở thành gió nổi nước lên, bạn tốt của hắn – Kỉ Thừa An còn là lão tổng của Phiên Gia TV, hai người hợp lực lại làm việc đã biến phát sóng trực tiếp của Phiên Gia trở thành một kênh phát sóng trực tiếp hàng đầu. Có thể nói, Thẩm Minh Xuyên nắm chắc những con đường quảng cáo quan trọng để nâng người lên, Nhã Tuyền bên đó không có khả năng không động tâm tới tài nguyên của hắn.
Thẩm Minh Xuyên nói: "Chuyện đừng nói với Tiểu Nhiên vội, cho dù chi phí thế nào, cũng phải lấy bằng được đại ngôn của Nhã Tuyền."
Đến mùng bốn, Thẩm Minh Xuyên không thể không ra khỏi cửa – mùng bốn tốt ngày, bọn họ ở đây mê tín, tháng Giêng mà đi thăm bạn bè người thân thì nhất định phải chọn ngày tốt, vì vậy ngày mùng bốn tất cả bà con làng xóm đều tới nhà họ.
Từ sau hôm mùng hai mẹ Ôn nghe được mấy lời của cái thím Tào ấy, nên cũng không muốn bọn họ ở nhà phỏng chừng rồi lại phải nghe mấy cái câu hỏi xuất phát từ tin đồn nhảm. Thế nên bà để Ôn Nhiên dẫn Thẩm Minh Xuyên ra ngoài chơi một chút, bé con thì để bà giữ hộ.
Thẩm Minh Xuyên vốn cũng là muốn tránh né khách khứa thế nên mới về đây, ở đây bảy cô lớn tám dì cả hắn chẳng quen ai, nghe nói có thể trốn không gặp, đương nhiên là tình nguyện bị đông lạnh chết thì cũng không muốn đi ứng phó với những người ấy.
Mùng bốn vừa vặn trời không mưa, tuy rằng vẫn cứ âm u như trước, nhưng ít nhất thì cũng không ẩm ướt nghiêm trọng như mấy hôm rồi để mà một điểm ham muốn ra khỏi nhà cũng chẳng có.
Chỉ là, Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên mặc cái áo len sợi mà mình mua, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, bên dưới cũng mặc một cái quần không dày, nói: "Thẩm tổng, trang phục này của ngài đúng là thật đẹp mỹ lệ lại vừa làm người ta cảm thấy thật lạnh, anh xem mấy cửa tiệm bên ngoài cũng đều lạnh tanh lạnh ngắt cả kìa." (*)
(*) Cái này là chơi chữ ý, bên trên có từ
冻人
là lạnh đến mức đóng băng, đồng âm với
动人
là động lòng người.
Thẩm Minh Xuyên khoanh tay: "Cái quần dày duy nhất của anh bị thằng nhóc Phiền Phiền tiểu vào rồi, cần phải giặt."
"Bởi vậy," Trong mắt Ôn Nhiên lóe lên ý xấu, cậu lấy ra một bộ quần áo giữ nhiệt, vẻ mặt cười đầy xấu xa nói, "Mua tiêng cho anh đó, không cần quá cảm kích đâu."
"..." Thẩm Minh Xuyên nhìn bộ quần áo giữ nhiệt màu xám đậm trên tay cậu, không biết nên làm ra biểu cảm thế nào, giả vờ đưa tay ra nhận chúng nhưng thật ra là vươn tay kéo hông cậu, ngón tay lành lạnh lần vào trong quần áo của Ôn Nhiên, không chút lưu tình nào mà dán chúng vào cái bụng ấm nóng của cậu.
"Dám có ý định làm điều xấu với ba ba của em à, ngứa da rồi có phải không, hử?"
Ôn Nhiên bị bàn tay của hắn làm lạnh cóng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vừa bắt được bàn tay hắn rút ra khỏi bụng mình, thì cái tay kia lại như vòi bạnh tuộc tiếp tục dán vào bụng cậu không buông, tham lam hấp thụ lấy nhiệt lượng của cậu.
"Ở trong này thật nóng thật thoải mái." Năm móng vuốt của Thẩm Minh Xuyên đè một cái trên bụng cậu, rồi sau đó mới buông tay.
"...." Cậu cảm giác là lúc trên giường cũng từng nghe qua mấy lời này, hình như là lúc... miêu tả nơi nào đó của cậu.
Lão lưu manh! Trong nháy mắt mặt Ôn Nhiên đỏ bừng, người nào đó hết lần này tới lần khác nhéo nhéo cái tai hồng hồng của cậu, "Dễ đỏ mặt thế này, xem ra không di truyền da mặt dày của ba ba em đây rồi."
"Anh câm miệng!"
"Em có biết dáng vẻ mỗi lần em xấu hổ thì đều rất giống một con tôm hay không, khiến anh vô cùng muốn lột bỏ cái vỏ ngoài này..." Thẩm Minh Xuyên kéo quần áo cậu, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu nói, "Lột ra, một hơi... ăn sạch sẽ."
Ôn Nhiên bị đùa giỡn đến lăn qua lộn lại, cậu rụt cổ nói: "Đúng lúc, mỗi lần em nhìn thấy anh, em cũng cảm thấy anh giống quả hạch đào."
Quả hạch đào bổ não, Thẩm Minh Xuyên đáp: "Là chỉ số thông minh trong nháy mắt tăng vọt lên hàng đầu sao?"
"Nhìn vào là muốn đập ấy." Cậu đẩy đầu hắn ra, vừa chỉ bộ quần áo giữ nhiệt vừa nói, "Anh nhanh mặc vào đi! Ở đây khí trời ẩm ướt lại lạnh, không giữ ấm cẩn thận thì sẽ khiến da nứt nẻ đấy, nghiêm trọng hơn là có thể bị phong thấp đau xương khớp."
Nói rồi, Ôn Nhiên lấy di động ra, tìm được bức ảnh mà mẹ Ôn chụp trộm rồi đăng trong vòng bạn bè: "Anh xem cái đứa bé nhà hàng xóm bị nứt da đây này, có phải trông rất buồn cười rất giống cái móng heo không?"
Thẩm Minh Xuyên: "..."
Ôn Nhiên đạt được ý đồ xấu liền cười: "Lại nói dù sao cũng mặc bên trong làm sao nhìn ra được, anh xấu hổ cái gì?"
"Sao mà anh xấu hổ được, đây chính là lần đầu tiên vợ mua cho anh quần áσ ɭóŧ trong và đồ dùng hằng ngày đó." Thẩm Minh Xuyên nhấn cực kì mạnh vào mấy chữ quần áσ ɭóŧ trong, "Thế nên anh không nỡ mặc, phải bảo tồn nó thật cẩn thận mới được, sau này còn làm đồ gia truyền để truyền cho Phiền Phiền."
Phiền Phiền: "???"
"Không sao, em mua cho anh một lần hai bộ luôn, anh có thể cất một bộ đi thật cẩn thận để làm đồ gia truyền." Ôn Nhiên cứ như đã sớm có dự liệu, lại lấy ra một bộ khác.
Thẩm Minh Xuyên: "...."
Cuối cùng phải nói hết nước hết cái, Thẩm tổng với vẻ mặt không tình nguyện mới đi thay quần áo.
Ôn Nhiên đã cười trộm cực kì lâu.
Thẩm ba ba anh minh lãnh khốc mặc quần áo giữ nhiệt (*), thật sự là cực cực cực cực cực cực kì buồn cười, a ha ha ha ha ha.
Hết chương 55.
(*) Quần áo giữ nhiệt là kiểu này nè