Nhìn thấy nam tử cao ngạo và nữ tử mặc áo trắng lần lượt rơi xuống vực sâu vạn trượng dưới chân, trong lòng Tô Tử Mặc lại không có hoài nghi gì.
Người rơi xuống vực sâu, chắc chắn sẽ không chết.
Hai người này có Linh Căn Biến Dị, đều đã kinh động tới thủ tọa của Phiêu Miễu Phong, làm sao lại dễ dàng chết đi như vậy.
Nhưng người rơi vào trong vực sâu, đến cùng sẽ gặp phải chuyện gì, Tô Tử Mặc cũng không thể biết.
Tô Tử Mặc liên tục lướt ngang, né qua ánh mắt của Tiên Hạc, nhanh chóng vọt lêи đỉиɦ núi.
Mặc dù chỉ có một tay, nhưng hai chân của Tô Tử Mặc sau khi bỏ giày, năm ngón chân linh hoạt không khác gì ngón tay, móc vào mặt vách núi, nhanh chóng leo lên phía trên.
Cảm ứng của Tiên Hạc vô cùng nhạy cảm, xoay một vòng ở giữa không trung, bay tới đỉnh đầu Tô Tử Mặc, kêu to hai tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức, giống như là đang chế giễu Tô Tử Mặc khôn vặt.
Một người một hạc rốt cục đã đối đầu với nhau.
...
Một bên khác, ở trên một đỉnh núi có linh khí mờ mịt, có hai đạo sĩ trung niên phiêu dật xuất trần đang ngồi đối diện nhau, trên người đều mặc áo bào trắng, chỉ là trên ống tay áo của một người có hoa văn một thanh phi kiếm, hoa văn trên ống tay áo của một người khác lại là một hình lục giác.
Hai người chậm rãi thưởng trà, vẻ mặt nhàn nhã.
Ở trong bên cạnh hai vị đạo sĩ này, có một vị đạo đồng gầy đang đứng, vẻ mặt kích động đang nói chuyện gì đó.
"Ừm? Linh Căn Biến Dị? Lại còn là hai người?"
Vẻ mặt của một đạo sĩ trung niên trong đó hơi biến đổi, đặt chén trà xuống, liếc mắt hỏi.
Đạo đồng gầy vội vàng gật đầu.
Một vị đạo sĩ trung niên khác hỏi: "Là loại linh căn gì?"
Đạo đồng gầy đáp: "Một người là Phong Linh căn, một người khác là Băng Linh căn."
Nghe đến đó, hai đạo sĩ trung niên bèn nhìn nhau cười, giống như là rất hài lòng.
"Văn Hiên, Linh Phong của các ngươi lại sắp xuất hiện hai thiên tài nữa rồi."
Phiêu Miễu Phong có sáu ngọn núi, ngọn núi ở giữa cao nhất, chính là Phiêu Miễu Phong chân chính nhìn thấy từ bên ngoài.
Ở xung quanh Phiêu Miễu Phong, còn có năm ngọn núi khác vờn quanh, theo thứ tự là Linh Phong, Đan Phong, Phù Phong, Trận Phong và Khí Phong.
Đạo sĩ tên Văn Hiên kia, chính là người có hoa văn phi kiếm trên ống tay áo, chính là thủ tọa của Linh Phong.
Một người khác tên là Huyền Dịch, là thủ tọa của Trận Phong.
Có thể ngồi lên vị trí thủ tọa của ngũ phong, tất nhiên đều là Kim Đan chân nhân.
Mặc dù mỗi phong đều có sở trường riêng, nhưng vẫn lấy Linh Phong cầm đầu, có nhiều đệ tử nhất, Linh Phong coi trọng tu vi cảnh giới, sở học đều là thuật chém gϊếŧ của người tu chân.
Nếu như xuất hiện Linh Căn Biến Dị hoặc là Thiên Linh Căn, dường như đều sẽ bị Linh Phong chọn trúng.
Văn Hiên vươn người đứng dậy, cười nói: "Ta đi nhìn một cái xem, nhìn xem hai đứa nhóc kia có thể vượt qua mấy kiếp của Sinh Tử Quan."
"Yên tâm đi, người có được Linh Căn Biến Dị đều là người mang khí vận trên người, tất nhiên là có thể đi qua hai kiếp sinh tử." Trong mắt của thủ tọa Trận Phong là Huyền Dịch lóe lên vẻ chế nhạo, trêu ghẹo nói: "Nhìn dáng vẻ vội vàng của ngươi kìa, là thủ tọa của một phong mà vẫn không giữ được bình tĩnh."
"Đi, cùng ta đi xem một chút đi."
Văn Hiên cười lớn một tiếng, kéo theo Huyền Dịch, muốn cùng rời đi.
Huyền Dịch lắc đầu, vội vàng lách mình lui lại phía sau, cười nói: "Ta không đi đâu, nhìn thấy người kế tục tốt như vậy bị Linh Phong của ngươi thu đi, đây không phải tự kiếm buồn bực hay sao."
Nhưng vào lúc này, một đạo đồng béo đang hổn hển ngự kiếm bay tới.
"Thủ tọa đại nhân, không, không, không ổn rồi!"
"Ừm?"
Thủ tọa của hai phong đều quay lại nhìn, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sư đệ, làm sao ngươi cũng chạy lên đây rồi?" Đạo đồng gầy tiến lên hỏi.
Đạo đồng béo chảy đầy mồ hôi, vung vẩy đôi tay nhỏ béo ị, nói: "Thủ tọa đại nhân, cánh cửa Trắc Linh kia phát nổ rồi!"
"Phát nổ?"
Văn Hiên và Huyền Dịch liếc mắt nhìn nhau, đều nghe không hiểu.
Văn Hiên hỏi: "Làm sao Trắc Linh Môn lại phát nổ? Có người phá hỏng à?"
"Không có."
Đạo đồng béo lắc đầu, chợt lại gật đầu nói: "Có! Không đúng, không đúng, không có!"
Thủ tọa của hai phong kia đều bị đạo đồng béo nói cho ngơ ngác.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, nhẩn nha nói!" Sắc mặt của Văn Hiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khẽ quát lên một tiếng.
Trong đầu của đạo đồng béo, không kiềm hãm được nhớ tới lời của vị thư sinh mặc áo bào màu xanh kia, theo bản năng bắt chước, nghiêm mặt nói: "Có lẽ là do Trắc Linh Môn trường kỳ phơi gió phơi nắng, tuyết đánh mưa dầm, lâu năm thiếu tu sửa, nên tự bị hỏng đi..."
Bang!
Văn Hiên duỗi tay ra, vỗ lên trên ót của đạo đồng béo một cái.
"Ặc!"
Đạo đồng béo ôm lấy ót, ngoác miệng ra lộ ra vẻ oan ức.
"Đúng là nói hươu nói vượn."
Huyền Dịch nghe thấy thế cảm thấy buồn cười, cười hỏi: "Ai dạy ngươi câu này thế, tự ngươi không thể nói ra a?"
"Có một vị thư sinh nói." Đạo đồng béo nói: "Nhưng mà, con cảm thấy hắn nói cũng có lý a, hắn cũng tốt bụng nói cho con biết, để cho tông môn về sau chú ý một chút, phải thường xuyên tu sửa một ít kiến trúc cổ xưa, rõ..."
Bốp!
Lại là một cái vỗ.
Trên ót đạo đồng béo, trực tiếp nổi lên một cục lớn màu đỏ.
Đạo đồng béo sắp bị đánh khóc, hai mắt rưng rưng hỏi: "Thủ tọa đại nhân, vì sao ngài lại đánh con."
"Đứa nhỏ ngươi quá đần, về sau có khi bị người bán đi, sợ rằng vẫn còn muốn giúp đỡ người ta kiếm tiền." Huyền Dịch dở khóc dở cười.
Văn Hiên trầm giọng nói: "Ngươi nói lại toàn bộ quá trình một lần đi, không được giấu diếm."
"Lần này có một thư sinh, lưng đeo cung, hông đeo đao, sau đó hắn đi tới trước Trắc Linh Môn, kết quả cho thấy là Hỏa Linh Căn." Đạo đồng béo nói.
"Tiếp tục."
"Nhưng Trắc Linh Môn lại ngăn cản không cho hắn vào, thư sinh này lập tức xông vào, sau đó Trắc Linh Môn đã phát nổ."
Văn Hiên và Huyền Dịch đều nhíu mày, liếc nhìn nhau, nghe vẫn cảm thấy không hiểu.
Văn Hiên tiếp tục hỏi: "Ngươi không nhìn lầm chứ, là Hỏa Linh Căn à?"
"Đúng vậy!"
Đạo đồng béo vội vàng giải thích: "Thủ tọa đại nhân, ngài phải tin tưởng con, tuy răng con hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là Hỏa Linh Căn mà!"
"Chuyện này quả là kì quái." Huyền Dịch vẫn không rõ đây là tình huống gì.
Sau khi suy nghĩ một chút, Huyền Dịch nói: "Văn Hiên, ta đi cùng với ngươi ra xem một chút, mở mang kiến thức một chút xem thư sinh này có lai lịch gì."
Hai người hoàn toàn không có dựa vào bất cứ loại Linh khí nào, trực tiếp đằng không bay lên, tay áo cuốn lên, mang theo hai đạo đồng mập gầy, mau chóng bay ra trước núi.
Cũng không lâu lắm, bốn người đã đi tới vị trí Trắc Linh Môn đứng.
"Quả nhiên là đã bị nát."
Huyền Dịch nhìn Trắc Linh Môn đã biến thành một đống đá vụn ở dưới chân, lẩm bẩm một tiếng.
Văn Hiên hỏi: "Thư sinh kia ở chỗ nào?"
"A, không thấy nữa rồi." Đạo đồng béo tìm kiếm xung quanh.
Huyền Dịch đột nhiên nói: "Không đúng, bọn họ đã đang leo lên núi rồi, Bát Khổ đại trận ở trong vực sây đã được kích hoạt. Ah, hai đứa nhóc có được Linh Căn Biến Dị đã ở bên trong đó rồi."
Văn Hiên vội vàng hỏi: "Thế nào rồi, hai người này vượt qua mấy kiếp rồi?"
"Đã qua hai kiếp Sinh Tử, lần này ngươi yên tâm đi." Huyền Dịch cười cười.
Hơi dừng lại, Huyền Dịch lắc đầu nói: "Ở bên trong Bát Khổ đại trận, không có thư sinh lưng đeo cung, hông đeo đao kia, có lẽ là có chỗ e ngại, đã sớm rời đi rồi."
Văn Hiên hừ nhẹ một tiếng: "Cũng không biết tên tiểu tử kia từ chỗ nào chui ra, phá hỏng Trắc Linh Môn của Phiêu Miễu Tông ta, lại phủi mông một cái rời đi như vậy, thực sự là làm càn!"
"Trù trù!"
Nhưng vào lúc này, bên trong mây mù xa xa, đột nhiên truyền tới hai tiếng hạc kêu dồn dập.
Văn Hiên, Huyền Dịch theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên đỉnh núi xa xa, một bóng người vô cùng linh hoạt nhẹ nhàng, đang nhanh nhẹn xê dịch ở trên vách núi cao chót vót mà không bị rơi xuống, vừa né tránh công kích của Tiên Hạc, lại còn có dư lực tiếp tục leo lêи đỉиɦ núi.
Chỗ đó còn cách đỉnh núi một khoảng nữa, ở bên trong mây mù, lấy tầm mắt của Kim Đan chân nhân, cũng không thể nhìn rõ ràng.
"Huyền Dịch, ngươi nhìn xem, đằng kia có một con khỉ kìa!" Văn Hiên chỉ bóng đen ở bên trên ngọn núi xa xa nói.