Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 65: Tiên Hạc cản đường

Ánh mắt của không ít người đã thay đổi khi nhìn tới nam tử cao ngạo.

Đám người bị dọa cho mặt không còn một chút máu, sinh ra ý định lùi bước, chỉ có nam tử cao ngạo này không những không sợ, ngược lại trong mắt còn có chút kích động.

"A!"

"A..."

Lại là những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Luyện Khí Sĩ khởi hành lúc đầu, hết người này đến người khác từ trong mây mù rơi xuống, trong nháy mắt đã rơi vào trong vực sâu vạn trượng ở hai bên vách núi, biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy cảnh này, rốt cục đã có người không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu quay đầu trở về.

Nhóc mập mạp âm thầm tặc lưỡi, hoảng sợ nói: "Mới vừa có một Luyện Khí Sĩ chín tầng té xuống, rốt cuộc là bọn họ gặp phải thứ gì ở trên mây mù thế?"

Tô Tử Mặc nhìn thấy thế lại càng thêm cẩn thận.

Vừa rồi đã có hai mươi ba vị Luyện Khí Sĩ bay lên trên không, trong chốc lát này, đã rơi xuống toàn bộ, không một ai may mắn thoát khỏi!

Chuyện này cũng có chút quá kinh khủng.

Đông đảo phàm nhân từ trên vách núi đá leo xuống, bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, lòng còn sợ hãi, tay chân đều đang run rẩy, cũng không quay đầu lại đi xuống núi.

Có tất cả hơn tám mươi người thông qua cửa thứ hai, bây giờ hai mươi ba vị Luyện Khí Sĩ đều đã thất bại, lại có hơn phân nửa phàm nhân rút đi, giờ cũng chỉ còn lại mười bảy người còn đứng ở dưới chân núi.

Mười bảy người này đều là hạng người có ý chí kiên định, cho dù nhìn thấy đám Luyện Khí Sĩ kia lần lượt rơi xuống, trong mắt cũng không hề có ý e ngại lùi bước.

Lúc trước, trên đường đi nhóc mập mạp còn liên tục nói đùa, cười toe toét, lúc này lại đã yên tĩnh xuống, đôi mắt nhỏ liên tục xoay chuyển, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tô Tử Mặc luôn cảm thấy Sinh Tử Quan này có chút không tầm thường, chỗ nào cũng lộ ra vẻ quái dị.

Nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào, Tô Tử Mặc lại không nói rõ ra được.

Dường như là đồng thời, nam tử cao ngạo và nữ tử mặc áo trắng đều tế ra phi kiếm, bay lên không, tốc độ lại rõ ràng là đã chậm lại, có thể thấy được hai người đều vô cùng cẩn thận, không dám khinh thường.

"Đại ca, ngươi cẩn thận nhé, ta đi lên phía trên trước dò đường cho ngươi." Nhóc mập mạp cũng là Luyện Khí Sĩ, từ bên trong túi trữ vật bên hông lấy ra một tấm chắn nhỏ, tung ra ngoài, nó mau chóng biến lớn, nâng thân thể to mập kia chậm rãi bay lên không.

Còn dư lại mười bốn người, kể cả Tô Tử Mặc ở bên trong đều là phàm nhân không có linh khí.

Muốn đi lêи đỉиɦ núi, cũng chỉ có thể dựa vào hai tay hai chân, leo lên từng chút một.

Tô Tử Mặc không chần chờ nữa, đi tới dưới chân vách núi, tung người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt, trực tiếp bám lên trên vách núi, hai ba lần vọt đã leo lên trên, tốc độ cực nhanh.

Mười ba phàm nhân còn lại kia tỏ ra vẻ kinh ngạc, kém chút nữa đã cho rằng vừa rồi đi lên không phải là một người, mà là một con khỉ.

Bây giờ Dịch Cân Thiên của Tô Tử Mặc đã sắp đại thành, linh động như một con trăn, nhẹ nhàng linh hoạt như vượn, lên như gió, rơi như mũi tên, ngọn núi trước mắt này đối với hắn thì căn bản cũng không được tính là trở ngại.

Vượn, sinh ra đã có khả năng leo núi.

Nếu như Tô Tử Mặc dùng hết toàn lực, xem như Luyện Khí Sĩ khống chế phi kiếm bay lên không, tốc độ cũng chưa chắc đã có thể vượt qua hắn.

Lúc trước ở trong Thương Lang Sơn Mạch, Tiền trưởng lão của Hoan Hỉ Tông bay lên không trrung, theo Tô Tử Mặc leo lên phía trên cổ thụ che trời, tốc độ của cả hai không hơn kém bao nhiêu cả!

Đương nhiên, khi đó Tô Tử Mặc thi triển Huyết Viên Biến, mà Tiền trưởng lão lại là tu sĩ Trúc Cơ.

Cho dù Tô Tử Mặc không dùng toàn lực, cũng không lâu lắm, đã bỏ lại mười ba phàm nhân còn lại ở phía sau rất xa.

"Trù trù!"

Nhưng ngay vào lúc này, hai lỗ tai của Tô Tử Mặc giật giật, mơ hồ nghe được một chuỗi tiếng một loài chim nào đó kêu to.

Đã từng sinh tồn một năm ở trong Thương Lang Sơn Mạch, mặc dù Tô Tử Mặc còn không có cách nào nghe hiểu ngôn ngữ của đám chim thú, nhưng đối với cảm xúc tán phát ra bên trong âm thanh của bọn chúng, lại có thể hiểu tương đối.

Trong âm thanh đang kêu to của con chim kia, rõ ràng là mang theo vẻ hưng phấn và trêu tức.

"Tại sao lại có Linh thú ở đây?"

Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, tốc độ cũng không giảm xuống, tiếp tục leo lên phía trên.

"Nghiệt súc, ngươi dám!"

Cũng không lâu lắm, tiếng mắng mỏ giận dữ của nam tử cao ngạo từ bên trên truyền đến.

Tô Tử Mặc ngẩng đầu, nheo cặp mắt lại nhìn lên trên.

Ở chỗ sâu trong mây mù, có một con to chim lớn đang giang hai cánh ra, ngửa đầu kêu to, thân hình như ẩn như hiện, đang không ngừng công kích ba người bọn nam tử cao ngạo, nữ tử mặc áo trắng và nhóc mập mạp ở giữa không trung.

Con chim này chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, đã tạo ra một cơn gió lớn, ba người bọn nhóc mập mạp lung lay sắp đổ ở giữa không trung, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.

"Linh Yêu?"

Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.

Trên người con chim này tản ra một loại khí tức, không khác gì so với Linh Yêu.

Nó giống như là vừa mới bước vào Linh Yêu Cảnh không lâu, cũng tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Dù vậy, lực lượng của con chim này, cũng đủ để nghiền ép ba người bọn nhóc mập mạp.

Con chim kia rõ ràng là không dùng toàn lực, giống như là mèo vờn chuột, xoay vòng ở trên đỉnh đầu ba người, thỉnh thoảng vỗ cánh một cái, ba người bọn nhóc mập mạp cũng không có cách nào tiếp tục bay lên không nữa.

Bản thân nam tử cao ngạo có Phong Linh căn, mặc dù lung la lung lay ở trong cuồng phong, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì cân bằng.

Vẻ mặt của nữ tử mặc áo trắng lạnh như băng, tạo ra một l*иg băng trong suốt ở xung quanh thân thể, rõ ràng là đã sử dụng phù lục.

Nhóc mập mạp ỷ vào tấm chắn rộng lớn, nằm giang tay chân thành hình chữ đại ở phía trên, hai tay nắm thật chặt lấy biên giới tấm chắn, bên trên khuôn mặt béo mập tràn đầy mồ hôi, ánh mắt bối rối.

"Thì ra đây chính là trở ngại của Sinh Tử Quan, chỉ có vượt qua sự ngăn cản của con chim này, mới có thể thành công đi lêи đỉиɦ núi."

Ý nghĩ của Tô Tử Mặc chuyển động, nghĩ rõ ràng nguyên do trong này, đang định tiếp tục leo lên phía trên, phía trên đột nhiên truyền đến tiếng hô kinh hãi của nhóc mập mạp.

Có lẽ là con chim kia nhìn thấy mấy người bọn Tô Tử Mặc cũng đã leo lên, nó không muốn tiếp tục dây dưa với ba người bọn nhóc mập mạp nữa, hai cánh mãnh liệt vỗ lên, cuồng phong gào thét.

Nhóc mập mạp không chịu nổi trước nhất, lập tức từ giữa không trung rơi xuống, tấm chắn đều bị thổi bay, chẳng biết đã bay đi đâu.

"A a a a!"

Nhóc mập mạp dọa đến mức mặt mũi tái xanh, giương nanh múa vuốt la hét, sau khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, vội vàng hô lớn: "Đại ca chạy mau, phía trên có một con chim lớn, rất hung dữ!"

Phương hướng nhóc mập mạp rơi xuống, cách chỗ Tô Tử Mặc cũng không xa.

Ấn tượng của Tô Tử Mặc đối với nhóc mập mạp cũng không tệ, cũng không thể thấy chết mà không cứu, thế là thân hình khẽ động, dán sát ở trên vách núi liên tục lướt ngang, một tay túm lấy nhóc mập mạp từ giữa không trung kéo tới.

Nhóc mập mạp trợn trắng mắt, khóe miệng chảy nước bọt, giống như là bị dọa đến mức ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.

Hắn đã leo đến giữa sườn núi, nếu như muốn buông nhóc mập mạp xuống, còn phải phí một phen trắc trở.

Nhóc mập mạp tuy nặng, nhưng so sánh với Hàn Nguyệt Đao bên hông, Huyết Tinh Cung trên lưng Tô Tử Mặc, thực sự không tính là gì cả.

Nghĩ đến đây, một tay Tô Tử Mặc xách nhóc mập mạp theo, dựa vào hai chân một tay tiếp tục leo lên phía trên, tốc độ dường như không hề giảm xuống.

Cách rất gần, Tô Tử Mặc mới nhìn rõ ràng.

Đây là một con Tiên Hạc, nhìn tuổi cũng không lớn lắm, còn ở vào giai đoạn còn nhỏ, trong đôi mắt linh động tràn đầy vẻ hưng phấn.

Giống như là việc đánh rơi đám người leo núi, đối với nó chính là một trò chơi vô cùng thú vị.

Tiên Hạc đáp xuống, nhô hai móng vuốt ra, chộp lên bên trên l*иg băng phù lục của nữ tử mặc áo trắng.

Ken két!

L*иg băng vỡ vụn, bị Tiên Hạc chụp nát dễ như trở bàn tay.

Cuồng phong thổi qua, nữ tử mặc áo trắng từ trên phi kiếm rơi xuống, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng vẫn không lên tiếng, trong nháy mắt đã rơi xuống vực sâu.

Nam tử cao ngạo theo sát phía sau, ở phía dưới thế công của Tiên Hạc, kiên trì không được ba lần hô hấp, cũng từ giữa không trung rơi xuống, lộ ra vẻ mặt không cam lòng.

"Trù trù!"

Tiên Hạc ngửa đầu kêu khẽ, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.