Soạt!
Sau lưng Tiền trưởng lão truyền đến tiếng bông tuyết rơi xuống.
"Hử"
Tiền trưởng lão giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Ở phía sau hắn có một gốc cổ thụ che trời, đứng thẳng tắp cao chừng bảy tám trượng, mà Tô Tử Mặc đang dùng cả tay chân, giống như một đầu cự viên leo lên cổ thụ, tốc độ leo cây như giẫm trên đất bằng, đã leo tới độ cao năm trượng!
Tiền trưởng lão ngự kiếm bay lên, Tô Tử Mặc mượn cổ thụ leo lên, tốc độ của hai người không kém bao nhiêu.
Huyết Viên Biến là mượn nhờ lực lượng huyết mạch, trong khoảng thời gian ngắn không chỉ có thể để sức mạnh thân thể của Tô Tử Mặc tăng lên, ngay cả tính linh hoạt, tính cân đối, tính dẻo dai của thân thể đều sẽ thay đổi cực lớn, tốc độ tăng vọt!
Tiền trưởng lão vừa quay đầu đã nhìn thấyTô Tử Mặc từ cổ thụ kia bắn lên như một viên đạn, hai con ngươi đỏ lòm như máu, sát khí ngập trời, bàn tay khổng lồ vung về phía trước đánh tới Tiền trưởng lão.
Bàn tay Tô Tử Mặc nhìn có vẻ dặt dẹo, giống như một đầu lưỡi, nhẹ nhàng cuốn một chút trên người Tiền trưởng lão, lại bộc phát ra một lực lượng xé rách, cực kỳ hung tàn.
Ba!
Cả người Tiền trưởng lão chấ động, phù lục hộ thân vỡ vụn tại chỗ!
"Đi!"
Tiền trưởng lão hoảng sợ biến sắc, chân đạp phi kiếm, cố gắng ổn định thân hình, trong lúc bối rối đã vội vàng ném vòng tròn Linh khí trong tay ra, đập thẳng đến ngực Tô Tử Mặc.
Khoảng cách hai bên rất gần, hơn nữa Tô Tử Mặc đang ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, đối mặt với vòng tròn Linh khí đang bắn nhanh đến, Tô Tử Mặc muốn né thì chỉ có thể ngửa người ra.
Nhưng nếu làm thế, Tô Tử Mặc cũng sẽ rơi xuống từ giữa không trung.
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên vẻ hung ác, đối mặt với vòng tròn Linh khí kia lại không lùi không tránh, biến chưởng thành quyền, lấy quyền làm ấn, cánh tay trái ở giữa không trung vạch ra một vòng tròn to lớn.
Một tiếng ầm vang, đại ấn rơi xuống!
Sau Ngưu Thiệt Quyển Nhận, chính là Huyết Viên Quải Ấn.
Cho dù phải tiếp nhận sự va chạm từ trung phẩm Linh khí, Tô Tử Mặc cũng phải đánh chết Tiền trưởng lão!
Tiền trưởng lão thực sự rất luống cuống.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được quyết tâm ngọc đá cùng vỡ của Tô Tử Mặc.
Vòng tròn Linh khí vừa mới tuột tay, Tiền trưởng lão không lo được quá nhiều, bàn tay đập lên trên túi trữ vật, lấy ra một phù lục mới tinh, lập tức bóp nát.
Trên mặt của Tiền trưởng lão, lộ ra vẻ đau lòng.
Mỗi một phù lục đối với hắn đều quá quý báu.
Đây là lá bài bảo mệnh cuối cùng của Tiền trưởng lão, thậm chí có thể ngăn cản một đợt công kích của Trúc Cơ tu sĩ, mà bây giờ vì truy sát một phàm nhân, lại liên tiếp phải dùng hai tấm phù lục.
Ầm!
Vòng tròn Linh khí trực tiếp đâm vào ngực Tô Tử Mặc.
Tiếng nứt xương vang lên.
Ngực của Tô Tử Mặc lõm xuống thật sâu, máu thịt be bét.
Lần này nếu không phải Tiền trưởng lão vội bóp nát phù lục nên thất thần, khiến lực lượng trên vòng tròn Linh khí không đủ ngưng tụ, thì cho dù Tô Tử Mặc phóng xuất ra Huyết Viên Biến, cũng sẽ bị đánh chết tại chỗ!
Cùng một thời gian, nắm đấm của Tô Tử Mặc hóa thành đại ấn, nặng nề nện lêи đỉиɦ đầu của Tiền trưởng lão!
Ầm!
Đại ấn cùng phù lục tạo thành l*иg ánh sáng va chạm vào nhau, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn, khí lãng cuồn cuộn, khiến bông tuyết bay xuống ở chung quanh trong nháy mắt bốc hơi.
"Chặn lại!"
Tiền trưởng lão không kịp mừng rỡ, chỉ vội khống chế phi kiếm thoát khỏi nơi này.
Mà thân hình Tô Tử Mặc từ giữa không trung rơi xuống, trong miệng phun máu tươi, nhưng hung quang trong mắt không giảm, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiền trưởng lão đang chạy thục mạng trên bầu trời.
Ầm!
Tô Tử Mặc nặng nề rơi trên đống tuyết, cũng không lâu sau, hắn đã xoay người đứnglên, thở hồng hộc, mỗi một lần hô hấp đều mang theo mùi máu tanh nồng đậm mà.
Đây là dấu hiệu nội phủ bị trọng thương.
Thương cân động cốt dưỡng một trăm ngày mới có thể khỏi hẳn.
Nhưng ngũ tạng lục phủ thụ thương, rất khó chữa trị.
Hơn nữa, không có người nào hiểu rõ ràng tình huống thân thể mình bằng Tô Tử Mặc.
Tiền trưởng lão vừa rồi đánh một kích kia đã khiến nội phủ của hắn chấn vỡ.
Hắn không sống được bao lâu.
Tiền trưởng lão tránh trên không trung bồi hồi cũng không hề rời đi.
Trong Thương Lang sơn mạch này, không có một cổ thụ nào có độ cao như vậy, Tiền trưởng lão cũng sẽ không cho Tô Tử Mặc cơ hội tiếp cận lần nữa.
Tô Tử Mặc nắm quyền một cái, đột nhiên cõng linh hầu không rõ sống chết lên, chạy nhanh về một phía.
Huyết Viên Biến mặc dù trong khoảng thời gian ngắn để lực lượng của Tô Tử Mặc tăng vọt, nhưng cũng sẽ không có hiệu quả chữa thương.
Nói cách khác, vết thương trên người Tô Tử Mặc vẫn còn, trải qua lần chém gϊếŧ kịch liệt này, thương thế trong cơ thể lại nặng hơn rất nhiều!
Huyết Viên Biến, khiến Tô Tử Mặc lâm vào trạng thái cuồng bạo, thần kinh chết lặng, căn bản không cảm giác được thân thể đau đớn.
Mặc dù bây giờ Tô Tử Mặc nhìn có vẻ hành động mau lẹ, thân pháp lưu loát, nhưng thân thể của hắn từ bên ngoài đến bên trong sớm đã rách mướp, chỉ dựa vào lực lượng huyết mạch để cố gắng chống đỡ.
Đợi Huyết Viên Biến hết hiệu lực, Tô Tử Mặc sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình, trở nên càng thêm suy yếu.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc bỏ chạy, Tiền trưởng lão vội vàng khống chế phi kiếm đuổi theo.
Lần này Hoan Hỉ Tông tổn thất nặng nề, năm trưởng lão tới chỉ còn sót lại một mình hắn, nếu không thể chém gϊếŧ Tô Tử Mặc ở đây, hắn trở lại tông môn căn bản không thể ăn nói được.
Dù sao Tiền trưởng lão cũng đã xông xáo hơn mười năm ở tu chân giới, có thể nhìn ra được, bây giờ Tô Tử Mặc đã là nỏ mạnh hết đà, không chống đỡ được bao lâu.
Hoan Hỉ Tông còn thừa lại hơn năm mươi tên Luyện Khí sĩ, mặc dù cũng đuổi theo nhưng không dám áp sát quá gần, đi đi theo sau lưng Tô Tử Mặ từ phía xa.
Tốc độ Tô Tử Mặc càng ngày càng chậm, thân hình cũng bắt đầu thu nhỏ, dần dần khôi phục hình dạn ban đầu.
Từng đợt cảm giác suy yếu xông lên, các bộ phận trên toàn thân bắt đầu truyền đến đau đớn, càng ngày càng rõ ràng.
Tô Tử Mặc cắn răng, tiếp tục chạy vội.
Phía trước cách đó không xa là mộtsơn cốc, chung quanh là sơn phong đứng vững, nhìn có vẻ thường thường không có gì lạ, rất là yên tĩnh.
Tô Tử Mặc đi vào trong sơn cốc này, lộ ra vẻ tươi cười.
Thời gian Huyết Viên Biến đã không còn nhiều, Tô Tử Mặc đi vào trong sơn cốc, dừng bước lại, cõng linh hầu bắt đầu leo lên trên vách đá.
Trên vách đá bốn phía của sơn cốc, có rất nhiều cửa hang, bên trong tối như mực một không có ánh sáng.
Đám người Hoan Hỉ Tông thấy Tô Tử Mặc mình đầy thương tích, vẫn không dám tuỳ tiện tiến lên.
Thấy Tô Tử Mặc bò vào trong một sơn động, vẫn không có động tĩnh, đám người rốt cục không nhịn được, khống chế phi kiếm, đi vào trên thung lũng.
Nhìn trên vách đá chung quanh sơn cốc đều là sơn động lớn nhỏ, Tiền trưởng lão nhíu nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một tia bất an.
Nhưng vào lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên xuất hiện ở cửa sơn động, trong tay mang theo một đại điểu màu tím, nhìn đám người Tiền trưởng lão rồi nở nụ cười.
Nụ cười kia có chút quỷ dị, có chút khủng bố, làm người ta không rét mà run.
Xoẹt xẹt!
Tô Tử Mặc dùng sức kéo một cái, trực tiếp vặn đứt đầu của con đại điểu màu tím kia, máu tươi chảy ngang, mùi máu tanh đặc biệt tràn ngập trong gió tuyết.
"Tíu tíu! Tíu tíu! Tíu tíu! Tíu tíu!
Trong sơn cốc, đột nhiên vang lên từng đợt tiếng chim hót dồn dập, càng ngày càng cao vυ't, càng ngày cáng rõ ràng.
Trong tất cả sơn động lớn nhỏ, truyền ra một trận xao động.
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc lại lên tiến, giọng nói không có chút rung động, nhưng lại khiến trái tim của đám người chìm vào đáy cốc.
"Ta nói rồi, Thương Lang sơn mạch chính là phần mộ của các ngươi!"
Vừa dứt lời, Tô Tử Mặc tiện tay ném đi đại điểu tử sắc trong tay, quay người tiến vào trong sơn động.
Trong sơn động bốn phía sơn cốc, trong bóng tối lóe ra từng đạo hào quang màu tím, giống như đôi mắt sinh linh, tản ra vô tận sát ý!
"Tíu tíu!"
Lại một tiếng kêu to bén nhọn chói tai truyền đến, lúc đầu còn ở nơi xa, đợi tới khi đám người Hoan Hỉ Tông kịp phản ứng, vô số bóng đen đã trải bao phủ trên đỉnh đầu, che khuất gió tuyết...