Một người một khỉ ngã sấp xuống trong đống tuyết lạnh như băng, linh hầu phun ra búng máu tươi, vừa vặn nôn trên người Tô Tử Mặc, bắn tung tóe lên mặt hắn.
Trong miệng Tô Tử Mặc đều là máu nóng của linh hầu.
Linh hầu nghiêng người, mí mắt cụp xuống, con ngươi tan rã, kinh ngạc nhìn Tô Tử Mặc, trong mắt mang theo một chút không cam lòng, một chút lưu luyến, một chút không nỡ bỏ, một chút tiếc nuối.
Cuối cùng... Hai mắt khép lại.
"Hầu tử!"
Tô Tử Mặc run lên, kêu một tiếng.
Linh hầu không nhúc nhích, sinh cơ trong cơ thể đang nhanh chóng trôi qua.
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tế ra Linh khí trung phẩm đánh một kích toàn lực, có thể đánh chết linh hầu.
Nếu như không có Tô Tử Mặc dùng Huyết Tinh cung ngăn cản một chút, thân thể linh hầu đã bị đánh xuyên qua, thậm chícó khả năng bị chia năm xẻ bảy!
Tô Tử Mặc ở trong đống tuyết ngọ nguậy một chút, lê đến bên người linh hầu, duỗi bàn tay trái coi như hoàn hảo, không ngừng vuốt gò má của linh hầu, run giọng nói: "Hầu tử, ngươi tỉnh lại đi, ngươi đừng chết!"
Linh hầu không đáp lại, giống như đã ngủ thϊếp đi.
Tô Tử Mặc cúi thấp đầu, tóc đen trước mắt rơi xuống, che khuất một đôi mắt dần dần biến đỏ.
Không phải đỏ nhạt, không phải đỏ sậm, mà là đỏ tươi máu màu.
Chói mắt, quỷ dị, khủng bố!
Tô Tử Mặc sớm đã thương tích đầy người, máu tươi của linh hầu lại bắn lên người hắn, lại thêm ngụm máu vừa mới nuốt xuống kia, trong huyết mạch của hắn đã dung nhập một tia máu linh hầu.
Một tia máu của linh hầu này điên cuồng vận chuyển ở bên trong cơ thể, sinh ra rất nhiều biến hóa kỳ dị.
Huyết mạch của Tô Tử Mặc đang sôi trào!
Loại biến hóa này ngoại trừ Tô Tử Mặc ra thì đám người Hoan Hỉ Tông đều không cảm giác được.
Đám người Hoan Hỉ Tông đứng vững giữa không trung, vây quanh một người một khỉ, cuối cùng cũng có thể thờ phào một hơi.
Trần trưởng lão khẽ nuốt nước miếng, khẽ cười nói: "Mặc dù xảy ra chút lỗi sai, nhưng cuối cùng cũng không để bọn hắn chạy thoát."
Nghe được câu này, sắc mặt Tiền trưởng lão trầm xuống.
Vừa muốn nghiêng đầu bảo Trần trưởng lão ngậm miệng quạ đen lại, bên tai đã vang lên một giọng nói đầy sát ý.
"Hôm nay, các ngươi đều phải chết!"
Đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tô Tử Mặc vốn quỳ trong đống tuyết kia lại đột nhiên đứng dậy, chậm rãi quay đầu, gió lạnh thổi qua, lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Hí!
Bị đôi mắt màu đỏ ngòm này nhìn chằm chắm, đám người lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Huyết —— Viên —— Biến!"
Vừa dứt lời, huyết mạch trong cơ thể Tô Tử Mặc điên cuồng phun trào, gân cốt run run, huyết nhục tràn đầy, thân hình dần cao lớn lên, tăng đến một trượng!
Một trượng đã là cao hơn ba mét, cao gấp đôi so với người bình thường!
Mặc dù đám người Hoan Hỉ Tông đằng không phi hành, nhưng độ cao cũng chỉ khoảng một trượng.
Khoảng cách quá xa sẽ khiến lực khống chế Linh khí suy giảm.
Nhưng bây giờ Tô Tử Mặc đã cao gần tới một trượng, hai mắt nhìn thẳng, trực tiếp có thể nhìn thẳng đám người Hoan Hỉ Tông!
Đám người này so sánh cùng Tô Tử Mặc, lập tức lộ ra vẻ hơi nhỏ bé.
"Đây, đây, đây là quái vật gì." Có một tên Luyện Khí sĩ bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, run rẩy hỏi.
Cự nhân!
Không đúng, không phải hình dạng Nhân tộc!
Huyết Viên Biến, không chỉ thay đổi hình thể, chiều cao, ngay cả dáng vẻ của Tô Tử Mặc cũng xảy ra biến hóa lớn, mặt mũi dữ tợn, có chút tương tự với linh hầu nằm trên đất.
Cự viên!
Trên người Tô Tử Mặc bắp thịt cuồn cuộn lóe ra tia sáng bóng như kim loại, tràn đầy lực lượng!
Đôi mắt màu máu đỏ tươi tản ra sát ý vô tận.
Mắt đỏ lướt qua, gió tuyết dường như cũng ngưng kết.
"Gϊếŧ!"
Tô Tử Mặc gầm lên giận dữ, cất bước tiến lên, cánh tay trái vươn tới, xòe bàn tay ra, trực tiếp chụp vào Công Lương Cảnh giữa không trung.
Tô Tử Mặc cực hận ba tên Trúc Cơ tu sĩ này của Hoan Hỉ Tông.
Nếu không có bọn hắn, linh hầu căn bản không cần bị trọng thương, không rõ sống chết như thế.
Công Lương Cảnh phản ứng hơi chậm, vừa muốn quay phi kiếm lại chạy lên trên bầu trời nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, bàn tay của Tô Tử Mặc đã bao phủ xuống, trực tiếp bắt hắn vào trong lòng bàn tay.
Dùng sức bóp!
Phốc!
Huyết vụ tràn ngập.
Công Lương Cảnh vó tu vi Trúc Cơ sơ kỳ bị Tô Tử Mặc bóp nát bằng một chưởng!
Mà lúc này, Tiền trưởng lão và Trần trưởng lão vừa mới bay đến độ cao hai trượng, theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cảnh tượng máu tanh thảm thiết này, cả hai không khỏi bị dọa đến mức run rẩy.
"Trách không được nhục thân của tên Tô Tử Mặc khủng bố như thế, bởi vì hắn căn bản không phải Nhân tộc, mà là Yêu tộc! Hắn là một đầu Linh thú!" Tiền trưởng lão hoảng sợ lạnh giọng nói.
"Có cần... Cần chạy về bẩm báo tông môn trước, sau đó lại mang ít nhân thủ tới hay không." Trần trưởng lão cũng hơi sợ.
Tiền trưởng lão khoát tay nói: "Không cần phải lo lắng, có lẽ tên Tô Tử Mặc đang dùng yêu thuật gì để kích phát tiềm năng trong cơ thể, hắn không chống đỡ được bao lâu."
Vừa dứt lời, khóe mắt Tiền trưởng lão thoáng nhìn một cái, cả người không khỏi bị dọa đến hồn phi phách tán, thậm chí không kịp chào hỏi Trần trưởng lão, đã lập tức hốt hoảng chạy trốn.
"Ầm!"
Chỉ thấy hai chân Tô Tử Mặc nặng nề đạp trên mặt đất, hai chân hơi cong, sau đó bay vọt lên không.
Nhún nhảy, vốn không đáng ngạc nhiên.
Nhưng Tô Tử Mặc vừa nhún nhảy một phát lại nhảy lên hơn một trượng!
Động tác này cần là nhục thân mạnh mẽ dường nào, bộc phát ra sức mạnh khủng bố cỡ nào chứ.
Trần trưởng lão nghe được một tiếng vang đinh tai nhức óc, hắn ta có chút thác thần, sau đó cảm giác trước mắt ảm đạm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Tô Tử Mặc đã nhảy tới đỉnh đầu của hắn.
Bàn chân to lớn rơi xuống, mang theo lực lượng hủy diệt tất cả, giẫm mạnh xuống phía dưới!
Ầm!
Bàn chân đạp xuống đỉnh đầu của Trần trưởng lão, phù lục hộ thân lóe ra hào quang, run rẩy kịch liệt, phía trên đã xuất hiện ra từng vết rách.
Phù lục hộ thân phóng xuất ra đã khá lâu, linh khí phía trên vốn không còn mấy, bị Tô Tử Mặc dùng chân đạp một nhát như thế, màn sáng lập tức lung lay sắp đổ, tùy thời đều có thể vỡ vụn.
Một khi mất đi phù lục hộ thân che chở, ở trước mặt Tô Tử Mặc, Trần trưởng lão cũng không có gì khác những Luyện Khí sĩ kia.
Trần trưởng lão quá sợ hãi, vừa muốn khống chế phi kiếm thoát đi, thì ngay sau đó, một bàn chân còn lại lại đạp tới, gần như không có khoảng cách.
Lực lượng lần này càng thêm mạnh mẽ!
Thần Câu Chà Đạp.
Lực lượng mỗi một cước đều sẽ không ngừng tăng kéo, càng ngày càng mạnh!
Răng rắc!
Hộ thân phù lục vỡ vụn.
Lại là một cước.
Phốc!
Trần trưởng lão bị Tô Tử Mặc trực tiếp gϊếŧ chết, ép thành thịt nát!
Trong nháy mắt, Hoan Hỉ Tông còn sót lại ba vị trưởng lão, đã chết mất hai người, chỉ còn lại Tiền trưởng lão có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Tiền trưởng lão biết kế tiếp Tô Tử Mặc nhất định sẽ tìm tới hắn.
Viu!
Tiền trưởng lão khống chế phi kiếm, không ngừng lên không, cố gắng rời xa Tô Tử Mặc.
Mặc kệ Tô Tử Mặc mạnh cỡ nào, bộc phát ra lực lượng kinh người đến đâu, dù sao hắn cũng không cách nào phi hành, đây chính là nhược điểm của hắn.
Ba trượng, bốn trượng...
Trong nháy mắt, Tiền trưởng lão đã bay lên tới độ cao năm trượng!
Đến lúc này, Tiền trưởng lão mới thoáng thở phào, bình phục lại tâm tình, quay đầu nhìn lại.
"Ừ"
Tiền trưởng lão lộ vẻ mặt kinh ngạc, khẽ ồ một tiếng: "Người đâu "
Tô Tử Mặc đã biến mất không còn ở trên chiến trường!
Làm sao có thể
Thời gian ngắn như vậy, hắn không thể thoát khỏi nơi đây.
Nhưng vào lúc này, mấy tên Ho Luyện Khí sĩ cách đó không xa chỉ về phía Tiền trưởng lão, mặt lộ vẻ kinh hãi, giống như thấy được một chuyện khiến bọn hắn vô cùng sợ hãi.