Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 19: Tìm chết chính là ngươi

Sắc trời dần tối, đã gần đến hoàng hôn.

Thời gian này còn di chuyển ở Thương Lang sơn mạch là cực kỳ nguy hiểm, cho dù là Tô Tử Mặc cũng không thể cam đoan an toàn của mình, một khi gặp phải linh yêu thì vẫn lành ít dữ nhiều.

Nhưng Tô Tử Mặc vẫn lựa chọn đi ra ngoài tìm linh hầu.

Không chỉ bởi vì linh hầu từng cứu mệnh của hắn, mà là bởi vì nửa năm ở chung, tình cảm một người một khỉ dần dần sâu đậm, giống như đánh nhau tạo ra tình cảm vậy.

Ở chung với linh hầu, đơn giản hơn ở với con người rất nhiều.

Chỉ cần chân thành đối đãi là đủ.

Mặc dù linh hầu thích đùa giỡn, thích trêu chọc Tô Tử Mặc, nhưng nó không biết lừa gạt, không biết lợi dụng, không có chuyện ngươi lừa ta gạt, lục đυ.c với nhau.

Mùi trên người linh hầu gay mũi khó ngửi, rất dễ phân biệt, Tô Tử Mặc đứng ngoài cửa động cẩn thận ngửi mấy hơi, mới lựa chọn một phương hướng để mau chóng đuổi theo.

Sau này Tô Tử Mặc mới biết được, con khỉ này rất ưa thích phân và nướ© ŧıểυ của chính mình, đồng ý bôi loạn ở trên người hắn, chẳng khác nào coi hắn là đồng bọn.

Trên con đường này, Tô Tử Mặc gặp được không ít Linh thú.

Nhưng Tô Tử Mặc không dây dưa cùng bọn chúng, vòng qua những linh thú này, tiếp tục lần theo mùi trên người linh hầu mà tìm kiếm.

Những linh thú này phần lớn đều nhận ra Tô Tử Mặc, cũng sẽ không chủ động tới tìm hắn chọc phiền phức.

Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc dừng bước lại, hai lỗ tai khẽ động, dường như nghe bắt được một trận kim qua giao kích thanh âm.

"Ừm ?"

Tô Tử Mặc nhắm mắt lại.

Ở Thương Lang sơn mạch này, sao lại có tiếng binh khí va chạm?

Cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không dám xâm nhập vào Thương Lang sơn mạch, huống chi là lúc này đã gần ban đêm.

Tu chân giả!

Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên ba chữ này, vẻ mặt âm tình bất định.

Nếu như là một năm trước, Tô Tử Mặc sẽ kích động, tâm tình phấn khởi, giống như nghé con mới sinh không sợ gì.

Mà bây giờ sau một năm lịch luyện ở đây, Tô Tử Mặc đã rút đi vẻ ngây ngô, rút đi táo bạo.

Quan trọng hơn là, tu chân giả dám ở lại Thương Lang sơn mạch lúc chạng vạng thế này, cảnh giới tuyệt sẽ không thấp, không thể nào là Luyện Khí sĩ tầng một, hai tầng!

Linh thú trong Thương Lang sơn mạch phần lớn không uy hϊếp được linh hầu, nhưng nếu gặp phải tu chân giả thì tình huống cũng không giống nhau.

Nghĩ đến tận đây, Tô Tử Mặc bò trên mặt đất, tay chân cùng sử dụng, thân thể vặn vẹo uốn lượn, giống như một đầu đại xà, đi xuyên trong rừng mà không phát ra một chút động tĩnh nào.

Cự mãng xuất thảo!

Một thức trong Dịch Cân thiên, có thể yên lặng không tiếng động tiếp cận đối thủ.

Phía trước truyền tới tiếng binh khí va chạm càng rõ ràng, càng dày đặc, thỉnh thoảng còn đan xen tiếng nam tử cười mắng và nữ tử quát.

Trong bóng đêm mông lung, Tô Tử Mặc phục trong bụi cỏ, chăm chú nhìn tình hình chiến đấu cách đó mười trượng.

Cây cối ở bốn phía trên chiến trường kia đều đã bị binh khí chặt đứt, lộ ra một khoảng đất tương đối rộng rãi, có năm tên nam tử khoác đạo bào rộng thùng thình, đang vây công một vị nữ tử mặc váy vàng.

Năm tên nam tử cách không thao túng một thanh phi kiếm, hai tay vung lên giống như có một sợi lực lượng vô hình liên lạc cùng phi kiếm vậy.

Nữ tử mặc váy vàng cũng điều khiển một thanh phi kiếm, trên thân kiếm có một tầng sương trắng, nhìn rõ ràng tốt hơn phi kiếm của năm tên nam tử kia rất nhiều.

Phi kiếm trong tay nữ tử mặc váy vàng điều khiển có vẻ rất phiêu dật, nhanh chóng linh động.

Trên người nữ tử mặc váy vàng kia dường như có bảo vật gì đó, ngẫu nhiên bị phi kiếm của đối phương đâm trúng, trên người sẽ sáng lên một màn sáng, nhưng theo thời gian trôi qua, màn sáng càng lúc càng mờ nhạt.

Nữ tử mặc váy vàng kia lấy một địch năm, bước chân dần lảo đảo, giống như thể lực đã gần cạn kiệt rồi, rõ ràng nàng đã rơi vào hạ phong.

Nhìn thấy chém gϊếŧ tranh đấu giữa các tu chân giả, Tô Tử Mặc có cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Tô Tử Mặc thu mắt, nhìn sang một bên.

Ở một bên chiến trường, còn có hai nam tử đang quan chiến, hai nam tử cũng có cách ăn mặc giống như năm người trên chiến trường kia, rõ ràng là đồng bọn với nhau.

Ở giữa hai nam tử này, có một con linh hầu, trên mình đầy thương tích, nhưng dáng vẻ vẫn kiệt ngạo bất tuân, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra hung quang.

Tô Tử Mặc ngưng thần để nhìn, chỉ thấy hai tay và hai chân của linh hầu bị hai thiết hoàn trói chặt, bên trong thiết hoàn có gai ngược, đã đâm vào trong máu thịt nó.

Linh hầu hoàn toàn mất đi tự do, không thể động mảy may!

Tô Tử Mặc chưa bao giờ chém gϊếŧ với tu chân giả, cũng không biết bọn hắn có thủ đoạn gì, thậm chí hắn cũng không biết mấy tên tu chân giả trước mắt này có cảnh giới gì.

Nhưng thấy linh hầu gặp rủi ro, sát ý trong lòng Tô Tử Mặc bùng lên, ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Tử Mặc trầm ngâm một lúc, cũng không lập tức xuất thủ, ngược lại cúi thấp thân hình, ẩn giấu càng sâu.

Bởi vì hắn biết một khi hắn xuất thủ, nhất định phải một kích gϊếŧ địch, không thể cho đối thủ có thời gian phản ứng lại!

Đây không phải đơn đả độc đấu.

Đối diện có tới tận bảy tên tu chân giả!

Một tên Luyện Khí sĩ có gương mặt gầy gò cười da^ʍ nói: "Tiểu cô nương, Kim Cương Phù của ngươi không chống đỡ được bao lâu nữa, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nhận thua đi, để tránh phải chịu khổ!"

" Không sai, đao kiếm không có mắt, nếu không cẩn thận vẽ một đường lên khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi, vậy liền đáng tiếc."

"Ha ha, đã trúng phải Hợp Hoan Tán của Hoan Hỉ Tông chúng ta, dù ngươi là Trúc Cơ tu sĩ cũng không chống đỡ được bao lâu!"

Nữ tử áo vàng nhíu chặt lông mày, vẻ mặt băng lãnh, lạnh giọng nói: "Mấy tên Luyện Khí sĩ các ngươi thực sự muốn chết, ta chính là tu sĩ của Thanh Sương môn, đừng liều mạng, nên nhanh chóng chạy trốn đi!"

Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.

Không ngờ nữ tử áo vàng này lại là Trúc Cơ tu sĩ.

Đáng sợ là ngay cả Trúc Cơ tu sĩ trúng phải Hợp Hoan Tán gì đó, cũng không phải đối thủ của năm tên Luyện Khí sĩ kia!

Về phần Kim Cương Phù mà tên Luyện Khí sĩ kia nhắc tới thì Tô Tử Mặc không biết.

Một tên Luyện Khí sĩ tai to mặt lớn cười lạnh một tiếng: "Ha ha, nếu đã biết ngươi là tu sĩ của Thanh Sương môn thì càng không thể thả ngươi rời đi. Rơi vào trong tay Hoan Hỉ Thất Tử chúng ta, đến lúc đó nhất định sẽ để ngươi dục tiên dục tử, ngoan ngoãn nghe lời!"

Dường như bị câu nói này làm nhiễu loạn tâm thần, nữ tử áo vàng thao túng phi kiếm thoáng dừng lại, trên người lại bị hai thanh phi kiếm đâm trúng.

Đinh! Đang!

Chung quanh thân thể nữ tử áo vàng hiện ra một l*иg ánh sáng màu vàng, ngăn cản hai thanh phi kiếm, nhưng l*иg sáng màu vàng kia bị trùng kích như thế, phía trên đã giăng đầy vết rách, lúc nào cũng có thể vỡ tan!

Nữ tử áo vàng mím chặt môi son, không nói lời nào, dáng vẻ không chịu khuất phục.

Một bên khác, Luyện Khí sĩ đầu trọc canh giữ bên cạnh linh hầu kia lại cười nói: "Chuyến này tới Thương Lang sơn mạch đúng là thu hoạch không nhỏ, trên người nữ tử này có rất nhiều bảo bối. Quan trọng nhất là mặc kệ gương mặt hay tư thái của nàng đều là cực phẩm, còn có thể để bảy huynh đệ chúng ta khoái hoạt một phen, ha ha."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có sư phó truyền xuống khốn thú quyển thì đúng là không bắt được con khỉ này." Một Luyện Khí sĩ khác trong tay cầm trường côn chép miệng than thở.

Luyện Khí sĩ đầu trọc hừ nhẹ một tiếng: "Đợi chúng ta trở về phải tra tấn con khỉ này một phen, lại buộc nó phát ra huyết thệ, ta cũng không tin không chế trụ được một đầu súc sinh!"

Hai người thấy đại cục đã định, khó tránh khỏi có chút buông lỏng, tùy ý nói chuyện với nhau.

Nhưng đúng lúc này, trong mắt linh hầu vốn đứng bất động tại chỗ đột nhiên tránh khỏi huyết quang, nó nghiêng người mở miệng rộng, hàm rằng sắc bén lộ ra, cắn một tới cổ của một tên Luyện Khí sĩ bên cạnh!

Tay chân của linh hầu bị trói chặt không thể động đậy, nhưng đối với Linh thú mà nói, cắn xé là bản lĩnh trời sinh đã có của bọn chúng.

Một ngụm này nếu cắn trúng thì tên Luyện Khí sĩ kia tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót!

Thân thể linh hầu cao lớn, muốn cắn trúng một Luyện Khí sĩ tương đối thấp bé, nhất định phải cúi đầu, mà thêm thân thể bị trói, động tác hơi chậm, nên tên Luyện Khí sĩ kia phản ứng.

Luyện Khí sĩ cầm côn hoảng sợ biến sắc, vội vàng nghiêng người tránh né.

Xoẹt xẹt!

Luyện Khí sĩ cầm côn mặc dù né được yếu, nhưng đầu vai lại bị linh hầu hung hăng cắn rách một tảng lớn thịt, máu tươi tuôn ra!

"A!"

Luyện Khí sĩ cầm côn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, bàn tay sờ tới bên hông, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một bình sứ.

Người này mở miệng bình ra, đổ ra một ít bột phấn, rồi đắp lên trên vết thương, máu tươi lập tức ngừng chảy, rất là thần kỳ.

Luyện Khí sĩ cầm côn này xử lý xong vết thương, giận tím mặt, vung côn sắt lên, trên thân côn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, nặng nề đạp xuống đầu gối của linh hầu, trong miệng mắng: "Súc sinh, quỳ xuống cho ta!"

Bịch một tiếng.

Thân hình linh hầu run lên, trong mắt lóe lên vẻ thống khổ.

Nhưng một côn này không thể làm linh hầu quỳ xuống, ngược lại đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung tính của nó!

Linh hầu điên cuồng nhai miếng thịt vừa cắn xuống kia, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, một hơi nuốt vào, rồi quay về phía tên Luyện Khí sĩ cầm côn cười khằng khặc, trong mắt tràn đầy khinh miệt, lộ ra dã tính mười phần, kiệt ngạo bất tuần.

"Súc sinh, ngươi muốn chết!"

Nhìn thấy linh hầu như thế, tu sĩ cầm côn nổi giận, không lo được vết thương muốn vỡ ra, hắn lại vung côn sắt, muốn đập tới đỉnh đầu của linh hầu!

Nhưng vào lúc này, một giọng nói như băng vang lên bên tai hắn.

"Tìm chết chính là ngươi!"