Linh hầu đột nhiên đánh ra Huyết Viên Quải Ấn hung mãnh như vậy làm Tô Tử Mặc giật nảy mình.
Hơn nữa Tô Tử Mặc đột nhiên lĩnh ngộ ra tinh túy trong một thức này nên có chút thất thần, lúc này lại bị linh hầu đập một quyền lên trên mặt.
Quyền này đánh ra cực mạnh, Tô Tử Mặc vội vàng không kịp chuẩn bị lại bị một quyền đánh bay, đâm vào vách đá trong sơn động, vách đá bị lún một hố to, xung quanh vách đá hiện ra vết rách như mạng nhện.
"Ta..."
Tô Tử Mặc trực tiếp bị đánh đến mức hồ đồ.
Con khỉ này một khắc trước còn cười vui vẻ, sau một khắc đã trở mặt đánh người, hoàn toàn không nói lý lẽ gì.
Trên thực tế, mặc dù linh hầu đã thông linh, có trí khôn, nhưng lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, càng không nhiễm phải những thói hư tật xấu trong chốn thế tục.
Trong rừng, cách câu thông duy nhất của Yêu tộc chính là chiến đấu.
Tâm tư linh hầu đơn thuần dùng dã tính nguyên thủy nhất, muốn đánh thì đánh, thích cười là cười, nguyên nhân nó cứu Tô Tử Mặc cũng chỉ bởi vì nó có thù với Thương Lang, hoàn toàn không thèm để ý chuyện Tô Tử Mặc là người hay là yêu.
Một quyền này đánh ra, thậm chí linh hầu còn không nghĩ tới chuyện thu lực.
Nếu không phải Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, lại thôn phệ Xích Diễm Quả, Tôi Thể và Dịch Cân đều đã tiểu thành, một thức Huyết Viên Quải Ấn này, rất có thể sẽ đánh hắn gần chết!
Tô Tử Mặc chạm vào máu tươi từ mũi chảy ra, sắc mặt đen lên nói: "Con khỉ chét tiệt, ngươi muốn đánh nhau đúng không ?"
"Ò ó o!"
Linh hầu rất coi thường, ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Tử Mặc, làm ra vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong miệng không ngừng réo lên.
Tô Tử Mặc không nói hai lời, xoay người xông lên, phóng thích ra Lê Thiên Bộ, trong chớp mắt đã chạy đến gần linh hầu, lật tay đánh ra một chưởng, một tiếng oanh rơi xuống!
"Ờ ?"
Linh hầu giật mình, giồng như bị khí thế của Lê Thiên Bộ phối hợp với Liệt Địa Chưởng dọa cho giật nảy mình.
Linh hầu dường như có thể cảm nhận được uy lực của Liệt Địa Chưởng, cũng không đứng im liều mạng, mũi chân chĩa xuống đất, vèo một cái đã lui về sau, tốc độ cực nhanh, thân pháp nhẹ nhàng.
Một chưởng thất bại, Tô Tử Mặc không nản lại từng bước ép sát.
Nửa năm qua lịch luyện sinh tử, Tô Tử Mặc không chỉ tu luyện ra linh giác, năng lực chiến đấu cận chiến, các loại kỹ xảo đấu võ, mà còn từ luyện thành thục Tôi Thể nữa.
Tô Tử Mặc xông lên, song quyền nắm chặt, đột nhiên nhô ra từ dưới bụng, đốt ngón tay nhô lên, giống như một đôi sừng trâu, đâm thẳng vào ngực linh hầu!
Nhìn thấy một thức này, linh hầu không lùi mà tiến tới, thân thể cuộn lại, một gối nửa quỳ nửa không, vừa né chiêu Hoang Ngưu Vọng Nguyệt này, đồng thời song chưởng giống như đang nâng một trái cây giơ lên trên.
Huyết Viên Hiến Quả!
Một thức này được linh hầu đánh ra, Tô Tử Mặc cũng hoàn toàn không cảm giác được sát khí.
Tư thế Huyết Viên Hiến Quả, vốn giống như một người quỳ một chân xuống, thái độ cúi đầu tuân theo.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy choáng váng, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Linh giác mà hắn tu luyện ra nói cho hắn biết, sau một thức này có ẩn giấu sát ý rất lớn!
Tô Tử Mặc hípmắt, thân hình nhanh chóng rút lui, đồng thời lưu ý động tác kế tiếp của linh hầu.
Bành! Bành! Bành!
Thân thể linh hầu vốn cuộn lại, nhưng khi xông tới trước người Tô Tử Mặc lại bỗng nhiên bắn ra, từng sợ gân trong cơ thể đều đang run run, tiếng dây cung rung rung vang lên, sát ý dâng cao rồi đột nhiên phóng thích!
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một đạo linh quang, mơ hồ hiểu được chỗ tinh túy trong chiêu Huyết Viên Quải Ấn này.
Một mặt là gân cốt rút lại, lại đột nhiên mở rộng, sẽ bộc phát ra lực lượng mạnh hơn.
Một mặt khác, Huyết Viên Quải Ấn tỏ vẻ yếu thế trước, thu liễm sát cơ sau đó lại phản kích một chiêu.
Viên hầu thích ăn nhất chính là quả đào, bây giờ lại dâng trái cây ra, chuyện có điểm khác thường, nó hiến quả chứng minh viên hầu đã động sát cơ!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tô Tử Mặc và linh hầu không ngừng vật lộn ở trong sơn động này, từng quyền không ngừng va chạm vào nhau.
Kỹ pháp chiến đấu của Tô Tử Mặc thoải mái mạnh mẽ, trong lúc chuyển động còn mang theo khí thế lê thiên liệt địa.
Không lâu sau hắn đã chế trụ được linh hầu.
Nhưng Tô Tử Mặc muốn chiến thắng linh hầu cũng không phải chuyện dễ.
Linh hầu ý thức được rất khó chiếm được thắng lợi trong lúc chiến đấu chính diện, nó bắt đầu ỷ vào thân pháp nhẹ nhàng, bước chân linh hoạt, nhảy đi nhảy lại trước mặt Tô Tử Mặc.
Đương nhiên, từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc đều không dùng toàn lực.
Cho nên, mặc dù linh hầu ngẫu nhiên bị Tô Tử Mặc đánh một chưởng, đau đến nhe răng khóe miệng, oa oa kêu to, những nó vẫn còn có thể đứng dậy tái chiến.
Linh hầu cực kỳ hiếu chiến, mà Tô Tử Mặc chẳng những muốn rèn luyện võ kỹ, cũng muốn lĩnh ngộ tinh túy trong Huyết Viên tam thức.
Một người một khỉ tuy không giao lưu quá nhiều, nhưng lại có một loại ăn ý khó có thể dùng lời diễn tả được.
Thời gian kế tiếp, Tô Tử Mặc cũng ở trong này sơn động.
Một người một khỉ ngẫu nhiên ra ngoài, cùng đi tìm Thương Lang nhất tộc để gaay phiền phức, sau khi gϊếŧ chết không ít Thương Lang, không đợi đàn Thương Lang kéo tới vây khốn thì đã chạy mất dạng.
Đương nhiên, Tô Tử Mặc nói gì cũng không chịu bôi phân và nướ© ŧıểυ của linh hầu, mà tự tìm kiếm một loại thảo dược, có thể che giấu khí tức trên thân, né qua khứu giác của Thương Lang nhất tộc.
Ở bên ngoài sơn động, Tô Tử Mặc liên thủ với linh hầu gϊếŧ sói.
Nhưng trở lại trong sơn động, một người một khỉ giao lưu không được vài câu, đã chiến đấu với nhau.
Càng về sau, linh hầu thấy mình không chiếm được lợi lộc gì, trong lòng không cam lòng lại bắt đầu đánh lén.
Có những lúc, Tô Tử Mặc đang ngủ say, linh hầu lén lén lút lút đi lên đánh một quyền, sau đó quay đầu bỏ chạy, núp ở phía xa hướng làm mặt quỷ với Tô Tử Mặc, rồi phách lối cười to, giống như là một tiểu tướng quân đắc thắng vậy.
Dần dà, khi linh giác của Tô Tử Mặc càng nhạy cảm, thì linh hầu càng khó có thể đánh lén được.
Trong nháy mắt thời gian lại qua hơn năm tháng.
Khảo nghiệm sinh tồn một năm ở Thương Lang sơn mạch đã đến kỳ hạn.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tử Mặc vừa luyện hóa lực lượng Xích Diễm Quả, vừa thôn phệ huyết nhục, cảnh giới Tôi Thể và Dịch Cân tiếp tục tăng lên, đã dần tới bước đại thành.
Thân thể Tô Tử Mặc cân đối, có thể cương, có thể nhu, bộ pháp nhẹ nhàng như ly miêu, lúc di chuyển lặng yên không một tiếng động, đạp tuyết vô ngân, ởtrong rừng rậm nhảy vọt xuyên toa như một viên hầu, nhờ chạc cây cổ thụ, có thể di chuyển mà chân không điểm đất.
Đương nhiên, đối với Tô Tử Mặc, năng lực tăng lên lớn nhất chính là lực cận chiến.
Trong dãy núi Thương Lang, Linh thú có thể giao thủ cùng Tô Tử Mặc mà không bại đã không có nhiều.
Một người một khỉ, nghiễm nhiên đã dần trở thành là chúa tể một phương, không ít Linh thú nhìn thấy bọn hắn, đều sẽ lựa chọn tránh lui.
Tô Tử Mặc luôn cảm thấy hàn đàm trong sơn động không tầm thường, trong thời gian này, hắn đã thử lặn xuống hàn đàm mấy lần, muốn tìm tòi hư thực.
Nhưng Tô Tử Mặc vẫn không lặn tới xuống đáy nước, khí lạnh thấu xương cũng đã tràn vào thân thể, huyết dịch vận chuyển chậm chạp, có dấu hiệu đông kết, mỗi một lần đều không công mà lui.
Một ngày này, trước ngày Tô Tử Mặc định rời khỏi Thương Lang sơn mạch, muốn đi vào trong hàn đàm dò xét một lần cuối.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc đã bò lên, trong mắt khó nén vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu.
Vẫn chưa được.
Hai thiên Tôi Thể, Dịch Cân đã rèn luyện tới đại thành, ở duois hàn đàm này, da thịt gân cốt có thể ngăn cản hàn khí cọ rửa, nhưng đợi đến hàn khí thấu xương, rót vào trong huyết mạch, Tô Tử Mặc sẽ không chịu nổi.
Trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, sau hai thiên Dịch Cân, theo thứ tự là Đoán Cốt và Tẩy Tủy.
"Xem ra chỉ có tu luyện Tẩy Tủy thiên xong mới có thực lực lặn xuống đáy hàn đàm, đến lúc đó, có thể lại đến dò xét một phen." Tô Tử Mặc thầm nghĩ trong lòng.
Linh hầu chẳng biết đã đi đâu, có lẽ là lại đi ra ngoài tìm Thương Lang nhất tộc để gây phiền toái.
Tô Tử Mặc cũng không lo lắng.
Linh hầu cực kỳ thông minh, Linh thú trong Thương Lang sơn mạch này tuy nhiều, nhưng rất khó làm nó bị thương.
Huống chi, trong khoảng thời gian này, linh hầu và Tô Tử Mặc không ngừng chiến đấu, thực lực bản thân cũng tăng lên không nhỏ.
Khiến cho Tô Tử Mặc tò mò là dường như linh hầu từng học qua Dịch Cân thiên.
Linh hầu không chỉ hiểu được Huyết Viên tam thức, ngay cả hô hấp thổ nạ bình thường, nó cũng giống như nội dung trong Dịch Cân thiên, nhưng lại có chút cho phép khác biệt.
Chuyện này cũng có chút cổ quái.
Tô Tử Mặc từng hỏi thăm linh hầu, nhưng linh hầu có vẻ rất là tị huý đối với chuyện này, tránh nó không đáp.
Về sau, Tô Tử Mặc cũng không hỏi tới nữa.
Một ngày này, Tô Tử Mặc cũng không ra ngoài, tính toán đợi linh hầu trở về, sau đó cùng nó cáo từ để về Bình Dương trấn.
Một năm qua đi, trong lòng Tô Tử Mặc rất nhớ Tô gia, nhớ đại ca và muội muội.
Đương nhiên, trong lòng Tô Tử Mặc cũng chờ mong gặp lại Điệp Nguyệt.
Trong nháy mắt, sắc trời dần tối xuống.
Linh hầu vẫn chưa trở lại.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu lông mày, trong mắt lóe lên vẻ lo âu.
Ban đêm ở Thương Lang sơn mạch vẫn khủng bố như cũ, thường có linh yêu kinh khủng xuất hiện kiếm ăn, tuy thực lực của Tô Tử Mặc và linh hầu mạnh, nhưng vẫn không thể đấu lại linh yêu.
Cho nên, trước khi ban đêm rơi xuống, bọn hắn đều sẽ về sơn động.
Tình huống một ngày thời gian mà linh hầu còn chưa có trở về như hôm nay vẫn chưa bao giờ có.
Trong lòng Tô Tử Mặchơi bất an, đột nhiên đứng dậy rút ra Bôn Lôi đao cắm trên vách đá thắt ở sau lưng, sau đó đi ra khỏi sơn động.