Thú Thế Mỹ Thực - Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 28: Cô Là Kẻ Lưu Manh 1

Liên Thanh Nhuy đã làm xong phần lớn số thịt cần dùng cho bữa tối, sau đó bỏ hết vào trong mấy hộp cơm giữ ấm.

Ngoài ra còn làm thêm hai món rau trộn khác là gỏi dưa leo và gỏi sợi tam cẩm (sợi khoai tây, sợi cà rốt, sợi ớt xanh).

Đang nghĩ trong đầu không biết lúc nào thì đại bạch hổ sẽ trở về, cô lại xào thêm một dĩa bắp cải xào dấm, chợt nghe thấy bên ngoài sân sau có tiếng động, giống như là An bá đang nói chuyện với người nào đó.

A, có phải là đại bạch hổ đã trở về rồi không?

Liên Thanh Nhuy bật bếp, làm nóng dầu rồi cho tỏi vào, rồi lại cho bắp cải vào chảo, nhanh chóng xào lên.

Hai phút sau, Liên Thanh Nhuy tắt lửa, định đem dĩa bắp cải xào dấm hương thơm nức mũi đặt lên trên bàn ăn.

Kết quả vừa mới xoay người lại liền nhìn thấy bên cạnh quầy bếp có thêm một con khổng tước cao chừng hai mét, màu lông sặc sỡ xinh đẹp cùng với một cái đuôi thật dài.

Nhìn thấy Liên Thanh Nhuy quay đầu nhìn lại, anh chàng khổng tước kia dùng tư thái ưu nhã khom người cúi chào cô, miệng nói tiếng người, giọng nói phát ra là giọng nam thần trầm thấp hùng hậu: “Xin chào người đẹp, lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên là Khổng Vũ Soái, vũ trong vũ trụ, soái trong soái khí đẹp trai, không biết tôi có cơ hội may mắn được ăn tối cùng với người đẹp không?”

Liên Thanh Nhuy đặt dĩa bắp cải đặt lên bàn bếp, vẻ mặt khϊếp sợ đánh giá con khổng tước trước mặt, đây là lần đầu tiên cô được gặp một con khổng tước biết nói tiếng người!

Liên Thanh Nhuy căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ, biết được trong thời đại này có rất nhiều thú nhân có thể biến qua biến lại giữa hình thú và hình người, tuy nhiên để có thể ở trong trạng thái thú mà nói tiếng người thì phải hao phí không ít tinh thần lực.

Bình thường mà nói, chỉ khi nào chứng cuồng hóa không quá mức nghiêm trọng thì mới có thể dùng tinh thần lực để nói chuyện trong trạng thái thú, ngoài ra còn có thể trong thời gian ngắn khôi phục lại hình người.

Nếu như thú nhân không bị chứng cuồng hóa quá nặng thì chỉ có thể là phạm phải tội trạng rất lớn nhưng lại chưa đến mức bị phán tội chết thì mới có thể xem như trường hợp ngoại lệ đưa đến tinh cầu cách ly.

Khổng tước ở trước mặt cô lúc này rất có thể chính là trường hợp ngoại lệ này.

Quả nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Liên Thanh Nhuy, thấy cô chậm chạp không đưa ra câu trả lời, cộng thêm đã rất lâu rồi không được ăn thức ăn nấu chín, nóng lòng muốn tới ăn chực, còn nghĩ cách để kéo gần mối quan hệ để có thể đến đây ăn chực lâu dài, Khổng Vũ Soái liền cảm thấy có vẻ giá trị mị lực của mình trong hình thái chim là không đủ…

Sau một khắc, chỉ thấy trên người con khổng tước to lớn kia có ánh sáng ngũ sắc lóe lên, con khổng tước kia đã biến thành một người đàn ông xinh đẹp yêu nghiệt mặc áo sơ mi hoa màu sắc lòe loẹt.

Trong tay Khổng Vũ Soái còn cầm một cái lông chim mềm mại xinh đẹp với ba màu sắc đỏ, tím, xanh rực rỡ, cười tủm tỉm nói: “Người đẹp, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô đâu, cây lông vũ khổng tước cấp SS này coi như là tiền trả cho bữa ăn tối của tôi.”

Liên Thanh Nhuy nhìn cái lông khổng tước mà anh ta đang cầm trên tay, đẹp thì công nhận là đẹp thật, nhưng cô không hề có ý thích thu thập lông chim, cho dù có dùng để làm chăn lông thì mấy cái màu sắc này cũng quá sặc sỡ, tuyệt đối không phù hợp với tạo hình thiết kế tinh xảo, tao nhã mà cô đang hướng đến.

Liên Thanh Nhuy nhẹ nhàng lắc đầu, cũng mỉm cười trả lời: “Không được đâu, tôi không phải là chủ nhân ở nơi này. Đại Bạch Bạch nhà chúng tôi mới là chủ nhân ở đây, bây giờ anh ấy đang ra ngoài đi săn, tạm thời còn chưa trở về. Anh phải được Đại Bạch Bạch cho phép đã mới được ở lại đây.”

Một cô gái dung mạo thanh thuần lại diễm lệ, vô cùng xinh đẹp, giọng nói cũng vừa mềm mại vừa ngọt ngào nhưng lại rất kiên định cự tuyệt.

“Đại, Đại Bạch Bạch? Quan hệ của hai người tốt thật đấy.”

Nụ cười trên mặt Khổng Vũ Soái có chút cứng đờ, quan hệ của anh ta với con đại bạch hổ tính tình hung bạo kia tuyệt đối không tốt một chút nào, thậm chí có thể nói là tử địch. Cho nên lúc nãy khi ngửi thấy mùi thức ăn, anh ta mới thừa dịp tên hỗn đản kia không có nhà mới tới cửa ăn chực.