Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 37

Bồ Hàm bị đánh thức bởi một cái tát của Phỉ Phỉ.

Lúc anh ta mở mắt ra, đồng hồ báo thức vẫn chưa vang lên. Anh ta cầm điện thoại lên nhìn một lát, ngáp dài xoa mặt.

“Sao thế, chưa tới 8 giờ nữa mà… Cô bé kia cũng đâu có nhắn tin gì đâu…”

“! Hả, này này! Chuyện gì vậy — Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ!”

Cái tát của vợ giáng xuống liên tục, Bồ Hàm không né kịp, cứ thế bôm bốp vài cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Anh ta nhìn bàn tay phải đang quơ quào mất bình tĩnh của mình, hơi nhíu mày: “Em lại dự báo được gì à? Hay là… Có liên quan tới cô bé kia?”

Phỉ Phỉ cong một ngón tay xuống, các khớp ngón tay liên tục ép xuống như đang gật đầu.

Bồ Hàm: “…”

“Được rồi, được rồi, đã biết.” Lúc này anh ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Phỉ Phỉ, Bồ Hàm đành phải cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Từ Đồ Nhiên, dùng nó làm trung gian, thả lỏng ánh mắt để đọc tình hình hiện tại của Từ Đồ Nhiên từ xa.

Nhưng chỉ vài phút sau, sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm túc hẳn.

“… Không ổn rồi, chuyện này hơi nghiêm trọng.” Anh ta lẩm bẩm, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đứng dậy mở máy tính ra, “Anh sẽ báo cáo ngay cho nội bộ viện. Nhưng e là giờ trong viện không điều được cấp cao…”

Chưa kịp nói hết đã thấy tay phải nhào tới, ấn vào màn hình máy tính.

“… Phỉ Phỉ?” Bồ Hàm phát hiện ra hành động của cô ấy, trong lòng cũng hơi bất an, “Em muốn nói là không thể để người khác biết à?”

Phỉ Phỉ lại cong ngón tay lên, tỏ vẻ gật “đầu”.

“Phỉ Phỉ à, không được làm bậy nữa.” Bồ Hàm nghiêm mặt, “Lần này thấp nhất cũng là cấp Huy đấy. Không tìm người là không được đâu. Dù cho Từ Đồ Nhiên có đặc biệt thì cũng chỉ là người mới, Dương Bất Khí thì cùng lắm chỉ tới cấp Cự. Ít nhất chúng ta còn cần thêm 2 Cự hoặc 1 Huy nữa…”

Bồ Hàm khựng lại.

Ngay sau đó, anh ta khó tin chỉ vào bản thân: “Lẽ nào em muốn bảo anh đi?”

Phỉ Phỉ lại “gật đầu” .

“…” Bồ Hàm hít một hơi thật sâu, “Chắc em cũng biết, chồng em ngoài việc đào bới chuyện riêng của người ta ra thì chẳng còn sở trường gì khác mà?”

Hơn nữa chưa chắc gì lần này kỹ năng của anh ta đã phát huy được tác dụng — Hiện tại kẻ đối đầu với Từ Đồ Nhiên rõ ràng là chẳng kém gì cấp của anh ta. Không hiểu vì sao mà sức mạnh của đối phương có vẻ đã hơi bị dao động, vì thế lúc này anh ta mới có thể đọc được sự tồn tại của đối phương…

Nhưng cũng chỉ là đọc được mà thôi.

Thân phận, lai lịch, khả năng của kẻ đó đều như bị sương mù khỏa lấp hết, chẳng thể nhìn thấy được gì.

Nếu tới gần hơn một chút thì có lẽ sẽ nhìn thấy được. Nhưng chuyện này cũng có nghĩa là anh ta có thể sẽ bị kẻ đó để mắt tới, thậm chí là nhắm vào — Đặc điểm lớn nhất của Biết tuốt là biết nhiều, nhưng đôi khi biết nhiều quá sẽ bị ảnh hưởng. Huống hồ gì anh ta chỉ là một người cưỡng chế thăng lên cấp Huy, dù thể xác hay tinh thần đều không thể đánh lại được…

Nói đơn giản thì không thể hỗ trợ từ xa, cũng chẳng có sức sát thương ở cự ly gần, được cái là linh cảm và trí thông minh đều rất cao. Bảo kiểu như anh ta đích thân tới hiện trường, nếu sơ ý sẽ có 2 kết cục —

Một là ngàn dặm tiễn đầu người*, một là ngàn dặm tiễn đầu một nhóm người.

(*) Một thuật ngữ chỉ về chiêu cuối của Na Tra trong Vương Diệu Vinh Giả, trong chiêu này Na Tra sẽ khóa chặt một tướng và bay tới đánh mục tiêu, nói chung là trí mạng.

Bồ Hàm nghiêm mặt nhìn Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ thì nắm chặt bàn tay nhỏ lại, khẽ vỗ vào ngực anh ta rồi hơi cọ cọ.

Như thể đang làm nũng.

Bồ Hàm vẫn đang nghiêm mặt: “…”

Một giây sau, anh ta thở dài, mở máy tính lên lần nữa.

“Đợi anh nộp đơn xin nghỉ phép với sắp xếp vài thứ đã.” Anh ta bất lực nói, “Nhưng nói trước nhé. Nếu anh không chết thì không sao. Nếu xảy ra chuyện rồi, hai chúng ta cũng dính nhau thôi…”

Phỉ Phỉ khẽ đánh yêu anh ta, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh chờ đợi.

Đơn xin nghỉ phép của Bồ Hàm rất nhanh đã được phê duyệt, anh ta lại phải nghĩ vài cái cớ, lịch sự từ chối vệ sĩ mà viện chuẩn bị cho mình, sau đó cầm điện thoại định gọi cho Dương Bất Khí.

Nhưng lúc mới mở danh bạ lên, anh ta chợt dừng lại.

“… Đm, thật hay đùa vậy?”

Ánh mắt anh ta ngây ra vài giây khi nhìn vào số điện thoại của Dương Bất Khí rồi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Dương Bất Khí đang trên đường đuổi tới rồi…”

“Cái thằng nhóc này, sao còn nắm bắt tin tức nhanh nhạy hơn cả mình chứ?”

*

Cùng lúc đó.

Trên đường cao tốc.

Dương Bất Khí vừa lái xe vừa nhìn quả cầu thủy tinh đang liên tục lấp lóe trên ghế lái phụ, trong lòng tràn đầy xúc động muốn chửi thề.

Biết ngay mà! Anh biết ngay là Từ Đồ Nhiên chắc chắn sẽ không nghe lời mình mà! Nhìn đi, chẳng phải đã gặp chuyện rồi hay sao!

Dương Bất Khí hít một hơi thật sâu, đánh tay lái ra khỏi cao tốc, nhân lúc chờ đèn đỏ để gọi điện thoại cho Từ Đồ Nhiên lần nữa.

Nhưng cũng như lần trước, vẫn không hề kết nối được.

Dương Bất Khí nhắm mắt lại, nhìn quả cầu thủy tinh lấp lóe bên cạnh lần nữa rồi mím môi kìm nén.

Quả cầu thủy tinh này là một đạo cụ thăm dò của cá nhân anh. Đi kèm còn có vài viên đá thủy tinh nhỏ nữa. Một viên trong đó đang được đặt trong căn phòng bị bút của Bút Tiên vẽ của Từ Đồ Nhiên.

Dương Bất Khí từng đề nghị Từ Đồ Nhiên chuyển ra khỏi căn phòng đó, tạm thời đừng dùng nữa. Vì đoán rằng nhiều khi Từ Đồ Nhiên không nghe lời nên lúc giúp sơn tường, anh đã lẳng lặng đặt một viên đá thủy tinh ở đó — Viên đá đó không có chức năng gì khác, chỉ có thể cảm ứng được tình hình xung quanh. Một khi xuất hiện tình huống nguy hiểm cao, quả cầu thủy tinh trong tay Dương Bất Khí sẽ có phản ứng, anh cũng sẽ kịp thời đi qua đó xem sao…

Nhưng chuyện nguy hiểm nhất mà Dương Bất Khí có thể nghĩ tới tối đa cũng chỉ là Từ Đồ Nhiên bị Thể Đáng Ghét dụ dỗ mê hoặc, hoặc sa ngã, làm ra những chuyện tổn hại tới bản thân thôi.

Thấy bộ dạng chớp tắt điên cuồng của quả cầu thủy tinh, rõ ràng tình cảnh hiện tại tệ hơn anh nghĩ nhiều —

Chuyện gì thế này? Cô lại làm ra chuyện gì với cây bút, cây bút tức nước vỡ bờ chăng?

Hàng loạt suy đoán xoay vòng trong đầu Dương Bất Khí, rối tới mức anh mất tập trung. Đúng lúc này, cuối cùng anh cũng lái xe vào công viên Tinh Tú. Anh thành thạo chạy dọc theo con đường bên trong, cuối cùng cũng tới cổng biệt thự.

Lối vào có xà ngang chặn đường. Một bảo vệ ăn mặc chỉnh tề bước tới: “Anh này, cho hỏi tìm nhà nào vậy?”

“Số 17!” Dương Bất Khí nói thật nhanh, ngón tay nôn nóng gõ lên tay lái.

Bảo vệ lại hơi sửng sốt: “Số 17 gì?”

“Biệt thự số 17, căn trong cùng ấy…” Dương Bất Khí vô thức giải thích, nói được một nửa mới chợt ý thức được có gì đó không đúng.

Anh chắc chắn mình không hề đi sai đường — Nhưng những lần tới trước anh đều lái xe tới, cứ thế mà vào thẳng. Từ trước tới giờ đâu có bảo vệ hỏi anh đi đâu.

Cảm giác kỳ lạ phảng phất hiện lên trong tâm trí anh. Quả nhiên một giây sau, bảo vệ nói: “Anh à, số nhà bên này của chúng tôi đều từ 100 trở về sau hết, chắc chắn phải là 3 số mới đúng. Anh chắc chắn là số 17 à, có nhầm không?”

Dương Bất Khí: “…”

Rõ ràng là trời rất nóng nhưng sao đột nhiên anh lại cảm thấy sau lưng lạnh buốt thế này.

*

Bên này.

Khu biệt thự công viên Tinh Tú ∙ số 17.

Quay lại nửa tiếng trước.

Trong phòng khách. Từ Đồ Nhiên đang hăng hái nhìn anh nuôi đang ngồi trước bàn ăn của mình. Hắn không hề biến sắc mà uống cà phê pha mỡ bò, giọng điệu vẫn lạnh tanh: “Em nhìn tôi làm cái gì?”

“… Không có gì, tự nhiên phát hiện anh khá đặc biệt thôi.” Từ Đồ Nhiên suy nghĩ vài giây, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bước tới phía bàn ăn.

“Anh à, anh không thấy cà phê có gì sai sai sao?”

Cô vừa ám chỉ vừa bước tới quan sát người ở phía đối diện. Thanh niên nghe tiếng “Anh” mà cô thốt ra rõ ràng có hơi run lên, kinh ngạc nhìn cô một cái, hắn mở miệng như định nói gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

… Phản ứng rất chân thực. Chân thực tới mức không giống như đang ngụy trang.

Trong lòng Từ Đồ Nhiên dâng lên một cảm giác cổ quái, ngay sau đó lại thấy anh nuôi tổng tài bá đạo của mình cầm điện thoại trên bàn lên, bỏ vào lát sandwich rồi há mồm cắn một cái —

Răng va vào màn hình điện thoại phát ra âm thanh rất chát chúa. Hắn lại nghiêm túc nhai như chẳng có chuyện gì, sau khi làm động tác nuốt xuống mới nói: “Cà phê rất ngon. Sao vậy, em bỏ thuốc cho tôi uống à?”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Nói theo một ý nghĩa nào đó thì đúng là bỏ thuốc thật.

Nhưng giờ xem ra thuốc này vẫn chưa đủ mạnh — Sau khi Khó bề phân biệt của cô thăng cấp, rõ ràng tên đối diện đã bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng đó lại rất hạn chế.

Ngoài gu ăn uống thay đổi khiến người ta khó hiểu ra, người anh nuôi của cô vẫn như bình thường, hoàn toàn chẳng có gì dị dạng cả.

Từ Đồ Nhiên thử lần nữa, kích hoạt hiệu ứng chủ động Khó bề phân biệt đối với người đối diện — Theo lý mà nói có thể khiến hắn rơi vào trạng thái trống rỗng trong 1,5 giây. Nhưng sự thật là cô đánh xong kỹ năng này vẫn chưa thấy phản ứng gì từ hắn cả.

Vẫn đang uống cà phê bơ và nhấm nháp sandwich kẹp điện thoại. Không hề khựng lại giây nào.

… Chuyện gì đây?

Đầu Từ Đồ Nhiên đầy dấu chấm hỏi.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định của mình nên quan sát xung quanh một hồi, sau khi xác nhận bằng mắt thường không có gì nữa liền hạ quyết tâm, cho tay vào túi.

Trong túi cô là cây bút của Bút Tiên kia, nhưng đã được giấy bạc bọc lại. Từ Đồ Nhiên gỡ lớp giấy bạc đó, từ từ lôi cây bút ra.

… Không biết có phải ảo giác của cô không mà lúc bị cô lấy ra, hình như cây bút không vui chút nào, nó liều mạng giãy đành đạch. Thân bút bóng loáng không hiểu sao có thêm một lớp lông tơ, liên tục ngọ nguậy như muốn đẩy ngón tay cô ra.

Từ Đồ Nhiên đã cướp thì cướp tới cùng, kiên quyết lôi hết cây bút của Bút Tiên ra. Mà ngay lúc cây bút thoát khỏi tờ giấy, người đối diện bên bàn ăn hình như càng phản ứng dữ hơn.

Ngay trước mặt Từ Đồ Nhiên, hắn bưng tách cà phê lên lần nữa. Ngay sau đó thì “bộp” một phát, vùi hết nửa gương mặt vào trong tách cà phê.

Cái tách phát ra tiếng vỡ vụn, hắn ngẩng đầu lên, bấy giờ Từ Đồ Nhiên mới phát hiện tiếng đó phát ra từ hàm răng của hắn — Hắn đã cắn một miếng từ thành tách.

Anh nuôi thản nhiên nhai mảnh vỡ đó, nuốt xuống rồi mở miệng nói:

“Tôi, uống hết cà phê, rồi. Em, tự lo, cho mình đi…”

“Tối nay, không về, ăn, cơm…”

“Tôi, công ty, quản lý…”

“Chú, dì, chú…”

Những câu chữ rời rạc thoát ra khỏi cái miệng đang đầy máu của hắn, đứt quãng và bề bộn. Hắn như một người máy bị nhiễm mã độc, lặp lại những câu nói đã được cài đặt sẵn.

… Quả nhiên.

Trái tim Từ Đồ Nhiên như đông cứng lại.

Cô đã thử thành công. Cây bút của Bút Tiên thoát khỏi sự trói buộc của giấy bạc cũng trở thành đối tượng ảnh hưởng cho Khó bề phân biệt. Sự gia nhập của nó đã góp phần làm tăng hiệu ứng Khó bề phân biệt với người đối diện kia —

Xét cho cùng thì đặc điểm lớn nhất của kỹ năng Khó bề phân biệt này chính là càng nhiều mục tiêu bị bao trùm thì ảnh hưởng tạo thành sẽ càng sâu mà.

Từ Đồ Nhiên nhân cơ hội kích hoạt lại hiệu quả chủ động của Khó bề phân biệt, nhưng người đối diện vẫn không hề có phản ứng gì. Hắn ấp úng nói chuyện, khuôn mặt vốn rất lạnh lùng lại bắt đầu trở nên vặn vẹo, từ từ biến thành một biểu cảm đau khổ:

“Tôi, đi làm, em ở nhà… đại học…”

“Đợi em tốt nghiệp rồi… tiếp quản… chạy…”

“Chạy… Chạy…”

“…” Từ Đồ Nhiên khựng lại, đột nhiên đứng dậy, “Anh? Ý anh là sao? Anh à?”

Người đối diện không trả lời mà bắt đầu co giật dữ dội. Khuôn mặt thống khổ trở nên méo mó, cái miệng đầy máu bỗng há to, phát ra một tiếng hét xuyên cõi lòng:

“Chạy — chạy mau — chạy!”

Nói xong, hắn như món đồ chơi đã hết pin, gục đầu xuống rồi bất động.

Từ Đồ Nhiên không ngờ mọi chuyện lại tới nước này nên vội bước tới, thử lay bả vai của hắn.

“Kỳ lạ… Vẫn còn mạch đập mà…”

Tay cô đặt trên cổ hắn, ngón tay vô tình di chuyển rồi như chạm phải thứ gì đó.

Từ Đồ Nhiên nín thở, vội vàng duỗi ngón tay ra mò mẫm quanh cổ anh nuôi.

Cô mò được một sợi dây.

Sợi dây đó ngay sau gáy hắn. Rất dày, bóng loáng và thẳng tắp.

Từ Đồ Nhiên nhìn theo hướng sợi dây, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Trống rỗng, chẳng có gì hết.

… Không, không đúng.

Dự báo nguy hiểm đã rất lâu rồi không online cuối cùng cũng vang lên, tiếng tít tít như đang thôi miên. Từ Đồ Nhiên lùi lại vài bước, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi nhìn lại trần nhà lần nữa —

Lần này cô đã nhìn thấy.

Trên trần nhà có thứ gì đó.

Thoạt nhìn trông giống như là cá, một con cá đuối, nhưng nó lớn gấp mấy lần những gì mà Từ Đồ Nhiên đã từng thấy ở thủy cung. Cơ thể nó to lớn và có màu đen nhạt, như đang dán trên trần nhà, những chiếc vây ngực mềm mại đầy những vòng cung đầy đặn, trông như những chiếc vảy khổng lồ vậy.

Đuôi nó cuộn cong lại thành một vòng quanh cơ thể, phát ra một ánh sáng xanh mờ ảo. Quanh cái đuôi là những dải tơ đen lớn — Những dải lụa đó trông như tóc, nhưng lại ánh lên như kim loại. Chúng quấn đầy trần nhà như một cái mạng nhện dày đặc vậy.

… Cừ thật.

Từ Đồ Nhiên líu lưỡi không nói nên lời. Ai không biết chắc sẽ ngỡ nhà cô là động Bàn Tơ mất.

Với sự xuất hiện của con cá đuối khổng lồ này, ánh sáng trong nhà như đã bị nuốt chửng. Nhìn bằng mắt thường chỉ thấy xung quanh trở nên mờ mịt đến lạ, Từ Đồ Nhiên vô thức thu tầm mắt lại, quét một vòng khắp nơi, trong lòng càng kinh ngạc hơn.

— Dây đen.

Khắp trong phòng ăn. Chân bàn, thành ghế, lan can cầu thang, kể cả cửa chính — Những chỗ cô có thể nhìn thấy đều chằng chịt dây đen.

Chúng lặng lẽ quấn đầy từng tấc đất, như thể đã sinh sôi nảy nở ở đây từ rất lâu rồi. Những sợi dây đen chồng lên nhau, hơn nữa còn hơi cong cong — Thoạt trông giống như những cái vảy trên người con cá đuối khổng lồ kia.

Từ Đồ Nhiên mím môi, ánh mắt quay về cơ thể của anh nuôi kia. Lần này cuối cùng cô cũng có thể thấy được.

Một sợi tơ màu đen đang kéo dài từ sau gáy anh nuôi lên thẳng trần nhà.

… Cô im lặng một chút rồi chậm rãi giơ tay ra, sờ vào sau gáy mình.

Không hề bất ngờ gì, cũng lần mò được một sợi dây.

Cũng đang kéo lên trên, nhưng mảnh hơn nhiều so với sợi dây sau gáy của anh nuôi.

Từ Đồ Nhiên lần theo sợi dây đó để sờ tới da mình. Sợi dây đó bé như miệng muỗi, đâm vào trong rất sâu, cô lại không hề có cảm giác gì.

… Thì ra là thế.

Trong lòng Từ Đồ Nhiên bỗng thấy ớn lạnh.

Cô nhớ lại buổi chiều đầu tiên mình vào ở, 5 tiếng bị lag của hệ thống kia. Cô cứ mãi nghi ngờ trục trặc này có nghĩa là hệ thống gặp vấn đề hay là do lực lượng bí ẩn nào đã quấy rối hệ thống của mình vận hành.

Thế mà cô lại quên mất một điều. Hệ thống giá trị tìm đường chết có liên kết với ý thức của cô. Nói theo một nghĩa nào đó, nó là một bộ phận của cô.

Hệ thống gặp trục trặc chưa chắc là do nó bị quấy rối —

Cũng có thể là bản thân cô bị.

“Chiêu này hay đấy.” Từ Đồ Nhiên thầm thán oán. Rõ ràng đã bị dính chưởng rồi mà tuyệt nhiên không hề phát hiện ra. Nếu không phải do cô tự nhiên nổi hứng bỏ ra một số điểm lớn để thử thì còn bị giấu tới khi nào nữa đây?

Nếu cứ để cho tình cảnh này phát triển mãi, cô sẽ thành ra thế nào?

Chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi nữa. Từ Đồ Nhiên nhìn anh nuôi đã mềm oặt trên ghế, trong lòng tràn đầy sự bài xích.

Con cá đuối khổng lồ trên cao vẫn như đang say ngủ, cái vây ngực phập phồng rất theo quy luật. Từ Đồ Nhiên thấy nó hình như không để ý tới mình bèn thử giật giật sợi dây sau lưng, rồi cẩn thận cầm con dao gọt hoa quả trên bàn ăn lên —

Cắt con dao qua sợi tơ. Sợi tơ không đứt mà bị giật một cái.

Chấn động đó đã truyền theo sợi tơ, ngay sau đó, con cá đuối khổng lồ đang ngủ trên trần nhà như bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt ra.

… Đúng thế, là mắt.

Bấy giờ Từ Đồ Nhiên mới phát hiện thứ đó có mắt — Những vòng cung được sắp xếp ngẫu nhiên bị cô nghĩ là vảy cá, gần như cùng lúc mở ra, để lộ vô vàng con ngươi màu vàng đυ.c ngầu.

Những con mắt đó đồng loạt nhìn tới, ánh mắt lạnh như băng rơi hết vào người Từ Đồ Nhiên. Chỉ trong một thoáng, Từ Đồ Nhiên cảm thấy như đầu mình có thứ gì đó bùng nổ, thế giới trước mắt lập tức xoay vần, căn nhà bị tơ đen bao phủ chợt tràn ngập ánh sáng màu đỏ, trong ánh sáng đó lại như chứa vô số con ngươi màu vàng chớp mắt với cô, thì thầm…

Đệch.

Từ Đồ Nhiên thầm mắng một tiếng, ra sức cắn lưỡi, miễn cưỡng tỉnh táo lại rồi mở lòng bàn tay ra, sau đó khép chặt lại.

— Kích hoạt hiệu quả chủ động của Khó bề phân biệt!

Vì lần này đã tìm đúng đối tượng mục tiêu nên cuối cùng kỹ năng cũng không biến thành công cốc nữa. Tất cả con ngươi màu vàng đều ngớ ra trong chốc lát, Từ Đồ Nhiên nhân cơ hội cầm lấy sữa bò trên bàn, tạt vào sau cổ rồi giơ con dao trong tay ra vung lên lần nữa —

Sữa bò đυ.ng vào sợi dây tơ màu đen như đọng lại thành một lớp tinh thể mỏng. Từ Đồ Nhiên cứa một dao lên lớp kết tinh đó, lớp băng và cả sợi tơ đen bên trong đều lập tức vỡ tan!

Xong!

Từ Đồ Nhiên thầm vui mừng, giơ hộp sữa bò lên tạt thẳng vào sợi dây đen sau gáy anh nuôi — Không phải vì thích sữa bò mà là vì hiện tại kỹ năng Băng số 7 của cô phải kích hoạt nhờ chất lỏng.

Không có chất lỏng sẽ không có đối tượng để kết tinh, xác suất kỹ năng thành công cũng rất thấp. Đây là kinh nghiệm cô đúc kết được sau những lớp huấn luyện kỹ năng.

Sợi dây sau anh nuôi dày hơn nên dù có mượn lực của Băng số 7 rồi cũng khó mà cắt ngay được. Từ Đồ Nhiên không thể không kích hoạt lại Khó bề phân biệt để tranh thủ thời gian, chuyện này khiến l*иg ngực cô đau nhói — Có lẽ đây chính là “tác dụng phụ” trong mô tả kỹ năng.

Lại thêm một dao nữa, cuối cùng Từ Đồ Nhiên cũng cắt đứt được sợi tơ sau gáy anh nuôi, sau đó cô vội vàng xoay người đi, không hề nghĩ ngợi mà phóng người tới cạnh cửa —

Trong lúc gấp gáp, cô vẫn không quên kiểm tra lại giá trị tìm đường chết của mình.

Vừa rồi bị ảo giác nên không để ý, thực tế là thông báo điểm có vang lên một lần. Thu hoạch được 1200 điểm tìm đường chết, xem như là hoàn được hơn nửa vốn rồi.

Từ Đồ Nhiên không có ý định tham lam. Dù sao đối thủ cũng là Thể Đáng Ghét cấp Huy lận. Đối với cô mà nói đây không phải vượt cấp đánh quái mà là vượt cấp đấu boss rồi. Vừa rồi lúc vật lộn cô cảm nhận được rõ ràng đây không phải là boss mà mình đấu lại được — Dù đã đủ cấp kỹ năng nhưng sự chênh lệch vẫn rất lớn, nhân lúc đối phương không để ý thì kiếm một mớ điểm tìm đường chết thôi, tuyệt đối không để địch lại nổi.

Vì thế cách tốt nhất vẫn là chạy. Hơn nữa trông anh nuôi của cô vẫn còn thở, phải nhanh chóng tìm người trong giới để xin giúp đỡ, nói không chừng có thể cứu hắn về…

Từ Đồ Nhiên yên lặng suy nghĩ, lúc ngón tay sắp đυ.ng tới tay nắm cửa chính thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói hoảng hốt —

“Từ Đồ Nhiên?!”

Từ Đồ Nhiên: “…???”

Ngay sau đó, cô cảm thấy mình bị ai đó ôm lấy rồi ra sức kéo lùi về sau. Chợt có một thứ gì đó lạnh buốt vỗ vào má cô.

Tầm mắt trở nên mơ hồ đã lập tức rõ ràng trở lại. Từ Đồ Nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Dương Bất Khí.

“Dương Bất Khí, sao anh lại tới…” Từ Đồ Nhiên nhíu mày, liếc nhìn xung quanh rồi chợt khựng lại.

Rõ ràng cô nhớ mình đang chạy tới cửa chính mà. Nhưng theo bày trí xung quanh thì đây là tầng 2 mới phải.

Hơn nữa còn là phòng hứng nắng* ở tầng 2 nữa.

Trong lòng Từ Đồ Nhiên lộp bộp một tiếng, quay đầu lại nhìn hướng mình mới lao đi —

Làm gì có cửa chính chứ?

Đó rõ ràng là cửa sổ sát đất đang mở toang mà.

“Sao lại thế…” Suy nghĩ đầu tiên của cô là mình bị khống chế, lại giơ tay sờ ra sau gáy mình. Nhưng chỉ mò được một đoạn dây đã bị cắt đứt.

Sợi tơ đứt đang mềm oặt dính trên da cô như một con rắn chết. Cô không hề cảm nhận được bất cứ mối nguy nào từ nó.

Nhưng sau gáy của Dương Bất Khí thì lại có một sợi dây mảnh nối thẳng lên trần nhà của phòng hứng nắng.

Từ Đồ Nhiên nhìn theo lên phía trên, nhìn thấy đống tơ đen rậm rạp và vô số con ngươi màu vàng đúng như dự đoán.

Dương Bất Khí ngẩng đầu lên nhìn theo, vẻ mặt mờ mịt: “Sao thế? Cô thấy gì à? Rốt cuộc nhà này đã có chuyện gì mà đột nhiên biến thành Cõi vậy, khó khăn lắm tôi mới vào đây được đấy…”

Từ Đồ Nhiên mở miệng định giải thích nhưng lại vô thức nhìn lướt qua những con ngươi màu vàng kia.

Ý thức lại rơi vào trạng thái mơ hồ, tiếng thở dài bỗng phát ra từ đâu đó như một tiếng sấm, ngay lập tức kéo nhận thức của cô quay lại:

“Đừng nhìn. Nhìn là sẽ bị dẫn dắt đấy.”

Bồ Hàm thở hổn hển xuất hiện ở cửa phòng hứng nắng, tựa vào khung cửa, nặng nề thở ra.

“Má ơi, hơi lớn chuyện rồi.” Anh ta đi tới phía hai người trong phòng, cố gắng khống chế ánh mắt của mình, làm như không thấy đống tơ đen và con ngươi kia, “Hai người có mua bảo hiểm tai nạn không đấy?”

Hai người kia: “…”

“Bồ Hàm?” Dương Bất Khí dứt khoát bỏ qua mấy câu nói nhảm của anh ta, hỏi thẳng, “Sao anh lại tới đây? Những người khác đâu?”

“Làm gì có người khác. Phỉ Phỉ nói người ngoài không nên tới.” Bồ Hàm ho vài tiếng rồi quay lại nhìn Từ Đồ Nhiên.

“Nhờ ơn của cô mà cuối cùng tôi cũng đã rõ đây là thứ gì rồi. Hỗn loạn, cấp Huy. Có khả năng ẩn náu và ngụy trang, còn có thể tạo ra ảo giác nữa — Cô nên thấy may vì lúc nãy đã khiến nó hỗn loạn đi. Nhờ lúc đó mà đã cắt đứt được sự khống chế của nó đối với cô. Nếu không giờ chắc cô đã là một cái xác rồi.”

Từ Đồ Nhiên: …

Cô cảnh giác nhìn Bồ Hàm đột nhiên xuất hiện này, lúc thấy Phỉ Phỉ đang liều mạng vẫy tay với mình mới thấy yên lòng, sau đó lại liếc mắt nhìn cánh cửa sổ đang mở toang, hơi nhíu mày:

“Nhưng tôi vẫn bị trúng ảo giác của nó.”

“Thứ đó cũng giống với kỹ năng của cô vậy, bị động… Đúng rồi, tình cờ thật, hai người bị đυ.ng hàng đấy.” Bồ Hàm thở dài, lộ ra một nụ cười khổ, “Hơn nữa cấp cao khuynh hướng Hỗn loạn có ảnh hưởng rất sâu tới cấp thấp…”

Từ Đồ Nhiên biến sắc. Cô nhớ rằng Tô Tuệ Nhi đã từng nói nhà ngoại cảm Hỗn loạn rất dễ bị Thể Đáng Ghét cùng khuynh hướng ảnh hưởng, sau đó trở thành —

“Công cụ hủy diệt hàng loạt.” Bồ Hàm thản nhiên tiếp lời, “Tuyệt đấy. Trước đây tôi cứ nghĩ chỉ có mình tôi là công cụ hủy diệt hàng loạt thôi chứ. Nhưng xem ra hiện giờ có tới 2 lận.”

Anh ta chỉ tay vào Dương Bất Khí, cười đầy ẩn ý nhìn Từ Đồ Nhiên: “Này, hay là so găng chút đi, xem hai chúng ta ai có thể khắc chết cậu ta trước?”

Dương Bất Khí: “…”

Hả??!

——————

Đội hình của màn này:

Từ Đồ Nhiên: Công cụ hủy diệt hàng loạt số 1

Bồ Hàm: Công cụ hủy diệt hàng loạt số 2

Phỉ Phỉ: Người chơi không não

Dương Bất Khí: Người bình thường duy nhất

*

Dương Bất Khí: … Hay là cho tui xé nháp chơi lại đi được không [Che mặt]