Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 36

Mới rạng sáng là Dương Bất Khí đã bị Bồ Hàm gửi tin nhắn gọi tới rồi. Anh ta không hề nói tới tình hình cụ thể của Từ Đồ Nhiên bên này, chỉ bảo cô gặp “chút phiền phức” nên cần anh hỗ trợ một tí mà thôi.

… Lúc đó anh còn nghĩ Bồ Hàm chỉ nói vậy thì chắc cũng không phải chuyện lớn gì, có thể đối phó được.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng anh không thể.

Hiện giờ cây bút của Bút Tiên này như đang phát điên vậy. Vấn đề là nó phát điên là có lý do hợp lý — Quy tắc mà nhà ngoại cảm đặt lên người nó phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt. Một khi được hỏi thì phải trả lời, mà không được cố tình cho ra đáp án sai, không được làm qua loa nếu không tìm được câu trả lời…

Mà câu hỏi của Từ Đồ Nhiên lại cực kỳ lắt léo.

Một đêm có thể viết nhiều nhất là bao nhiêu chữ — Thực tế, Từ Đồ Nhiên đã yêu cầu là phải cho ra con số thật chính xác.

Nếu trả lời là “vô số” hoặc đưa ra một con số ảo đều sai hết, lại không thể trả lời là không biết. Cây bút này lại thiểu năng trong lĩnh vực khoa học tự nhiên nữa…

Ngoài việc viết từng chữ rồi đếm từng từ ra, nó còn có thể làm sao được nữa?

Tệ hơn nữa là cấp của người tạo ra quy tắc này khá cao, dẫn tới việc ưu tiên chạy quy tắc này cũng rất cao, dù Dương Bất Khí hay dụng cụ mà anh đem tới đều không thể ngăn cản quy tắc này vận hành được…

“Vậy phải làm sao đây?” Từ Đồ Nhiên ngồi trên sàn nhà, ngước nhìn cây bút máy màu đỏ đã viết câu chửi lên tới trần nhà, giọng điệu rất nặng nề.

Thật lòng mà nói thì cô cũng không ngờ sự tình lại nghiêm trọng thế này.

Và không ngờ nó đần tới vậy.

Nếu muốn vừa viết vừa đếm thật thì cũng nên chọn chữ đơn giản thôi chứ, một, hai, ba, bốn, chẳng phải viết nhanh hơn câu “Mi bị điên” à? Lại còn tiết kiệm không gian nữa.

Tình cảnh thế này, nhiều khi phải sơn lại hết cả phòng. Chỉ có 50 điểm tìm đường chết mà lỗ quá lỗ.

“…” Dương Bất Khí lại bất ngờ hiểu được ý của cây bút này.

Đây có thể gọi là chiến đấu tới hơi thở cuối cùng…

“Hay là để tôi về nhé?” Anh yên lặng một chút rồi thở dài, “Giờ tôi về xin đạo cụ phong ấn cấp cao hơn để xem có thể khống chế được nó không.”

“Thôi khỏi đi, cũng gần 5 giờ rồi.” Từ Đồ Nhiên nhìn điện thoại, “Đợi anh quay lại thì chắc trời cũng đã sáng.”

Sáng sớm mùa hè tới sớm. Bấy giờ ngoài trời đã có chút nắng ngoi lên.

Dương Bất Khí thấy cũng đúng nên ngồi xuống cạnh Từ Đồ Nhiên luôn, cùng cô ngửa đầu nhìn cây bút máy đang viết những câu chửi thề. Đợi được khoảng 10 phút, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót thánh thót, cuối cùng cây bút máy cũng bình thường trở lại, rơi từ trần nhà xuống, mực màu đỏ vẩy ra theo quỷ tích, phủ kín trên tờ giấy trắng dưới sàn nhà.

Tình cảnh này khiến Dương Bất Khí bất chợt nhớ tới 4 chữ —

Chim quyên đổ máu.

… Tâm trạng hơi hơi vi diệu.

Bên này, cây bút của Bút Tiên đang lê người chậm rãi bò tới chỗ Từ Đồ Nhiên — Đúng vậy, là bò. Nó gần như không còn sức để di chuyển nổi nữa, chỉ có một lớp lông tơ mỏng nhô ra dưới thân, nâng thân bút lên để giúp nó di chuyển.

Trong lúc nó di chuyển, đầu bút vẫn đang rỉ mực. Một đường mực dài bị vạch ra trên giấy trông rất đáng sợ.

Dương Bất Khí nhìn nó vất vả di chuyển tới trước mặt Từ Đồ Nhiên, sau đó dựng đứng lên, gằn từng chữ đáp án lên giấy.

[21.825]

… Khổ quá.

Dương Bất Khí thầm cảm thán.

Sau đó chỉ thấy Từ Đồ Nhiên cầm tờ giấy kia lên, nhìn chằm chằm trong giây lát rồi khẽ gật đầu một cái.

Sau đó, cô nói ra ba câu.

Câu đầu tiên là, được đấy, nhanh, khá nhanh.

Câu thứ hai là, nhưng mi có đang đếm dấu chấm câu không vậy?

Câu thứ ba là, ta bảo mi tính chữ chứ không có bảo mi tính cả dấu chấm câu đâu nhé.

Dương Bất Khí: …

Bút của Bút Tiên: …

Một giây sau, cây bút kia như một con thuồng luồng liều mạng, đột nhiên nhảy lên, phóng đi kéo theo một đường mực thật dài —

OK, vậy để ta viết lại lần nữa!

Đừng cản ta, ta vẫn còn viết được! Ta không tin là ta đếm không ra —

Dương Bất Khí: “…”

Anh nhanh tay túm lấy cây bút đang phóng lên trần nhà, bất lực nhìn Từ Đồ Nhiên: “Này nghe tôi đi, tàm tạm là được rồi mà.”

“Bảo nó viết thêm lần nữa, cô còn cần căn phòng này không hả?”

Làm ơn sống như một con người đi mà — Suýt chút anh đã thốt ra những lời này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, khuyên một con người đi làm người vì một Thể Đáng Ghét thì hơi sai sai, vì thế Dương Bất Khí chỉ đành yên lặng nuốt xuống.

Từ Đồ Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng gật đầu, tỏ ý mình chấp nhận đáp này của cây bút. Lúc này cây bút mới dừng lại, rơi ra khỏi tay Dương Bất Khí, nằm bất động trên đất.

Để đề phòng, Dương Bất Khí vẫn gói nó vào trong giấy bạc rồi thêm một phong ấn đơn giản bên ngoài. Sau đó anh ngẩng đầu quét mắt nhìn phòng của Từ Đồ Nhiên, thở dài một hơi: “Chắc căn phòng của cô phải tu sửa lại rồi.”

Giấy thì có thể nhặt lại rồi đốt bỏ, bàn với sàn nhà cũng có thể lau. Nhưng chữ viết trên tường với trần nhà thì căng rồi. Cách đơn giản nhất là sơn lại hết để che đi đống chữ chi chít này.

“Vậy thì cứ sơn lại thôi. Vừa lúc đổi màu cho căn phòng này luôn.” Từ Đồ Nhiên đứng dậy, tiện tay nhặt mấy tờ giấy bên cạnh, “Lần này là do còn thiếu kinh nghiệm. Lần sau tôi sẽ dán sẵn giấy dán tường, nó viết xong thì xé đi là được…”

… Cô còn muốn có lần sau nữa hả?

Dương Bất Khí phía sau nhìn cô với ánh mắt khϊếp sợ, trong lòng như có sóng gió nổi lên.

*

Việc sửa sang lại cũng hơi phiền phức. Cộng thêm Dương Bất Khí đã cố tình chạy tới đây nên Từ Đồ Nhiên thấy mình cũng phải bày tỏ một chút, thế là mời anh ở lại ăn sáng.

Nhưng lại không tiện để anh nuôi biết về sự tồn tại của anh. Từ Đồ Nhiên xuống lầu trước, sau đó cầm hết những đồ của anh trong phòng khách lên.

Sau khi chuyển đồ xong, cô nhớ hôm qua Dương Bất Khí có bấm chuông cửa nên sợ bị ghi chép lại gì, thế là lại xuống trước cửa nghiên cứu một lúc. Lúc quay lại thì thấy anh nuôi đang đi từ cầu thang xuống.

“Càng ngày em dậy càng sớm nhỉ.” Anh nuôi liếc mắt nhìn cô một cái, “Mới ra ngoài làm gì vậy?”

“Liên quan gì tới anh.” Từ Đồ Nhiên nói ra một câu rất hợp với thiết lập nhân vật của mình, lại nghe anh nuôi hỏi hình như tối qua có tiếng gì đó.

“Anh bớt xen vào chuyện của tôi đi.” Từ Đồ Nhiên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh nuôi, chỉ thấy hắn nhíu mày không kiên nhẫn chứ không nói lại gì nên biết đã qua ải, cô vội vàng làm như thản nhiên mà lên lầu.

Theo kinh nghiệm của cô, người anh nuôi tổng tài bá đạo này chắc hẳn sẽ ra ngoài trong chốc lát thôi. Tới lúc đó cô sẽ dẫn Dương Bất Khí đi, chỉ cần hắn không lên cơn kiểm tra camera giám sát thì sẽ không bị lộ được.

Mà nghĩ kỹ lại thì… Lộ cũng được. Chẳng phải chuyện to tát gì. Có gì bất thường thì tới đó tính.

Từ Đồ Nhiên hạ quyết tâm, tăng tốc bước chân. Vừa lên tầng 2 đã thấy Dương Bất Khí đang đứng thần người trên hành lang, cô không khỏi giật mình, vội vàng kéo anh vào phòng.

“Anh làm gì thế. Không sợ anh tôi lên lầu à?” Cô thấp giọng nói. Dương Bất Khí đánh tiếng xin lỗi, khẽ dừng lại rồi nói: “Vừa nãy tôi định giúp cô dọn ghế ra ngoài, kết quả là thấy tay nắm cửa của cô… Phù văn trên tay nắm cửa này là ai vẽ vậy?”

“Trên tay nắm cửa hả? Tôi vẽ đấy.” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, tối hôm qua cô vẽ khá nhiều, hôm sau thì lau hết, chỉ giữ lại trên tay nắm cửa thôi, “Chẳng phải bảo nó có chức năng phòng ngự hay sao… Tất nhiên tôi cũng không chắc thứ tôi vẽ ra có dùng được không nữa…”

Dương Bất Khí: “… Dùng được.”

Từ Đồ Nhiên: “Hả?”

“Tôi đã xem qua rồi, dùng được.” Dương Bất Khí cố gắng khống chế nét mặt của mình, “Phỉ Phỉ dạy cô à?”

“Đâu có, tôi tự vẽ theo trong sách ấy.” Từ Đồ Nhiên chẳng hiểu gì, “Chẳng phải lúc đó anh có cho tôi một quyển hướng dẫn người mới hay sao, tôi thấy kiểu phù văn này trong đó. Về vẽ theo thử… Có vấn đề gì à?”

“Cũng không phải là vấn đề gì hết…” Dương Bất Khí xoa xoa thái dương, thấy vẫn hơi khó tin.

Anh nhìn ra được Từ Đồ Nhiên đều nói thật hết thảy.

Mà bản thân anh lại không biết có nên nói cho Từ Đồ Nhiên biết rằng phù văn trong hướng dẫn đó đều là mẫu ví dụ không — Mục đích chủ yếu là để dạy người mới cách phân biệt. Hiểu rõ được đại khái tác dụng mà thôi.

Để thật sự học cách sử dụng thứ này, không chỉ có vẽ mà còn phải học thêm cách truyền sức mạnh và kích hoạt nó. Đó là những nội dung sẽ được giải thích cặn kẽ hơn trong giai đoạn huấn luyện sau.

… Nói cách khác, Từ Đồ Nhiên chỉ mới nhìn thấy mẫu ví dụ mà đã tự học được cách truyền sức mạnh, vẽ ra được phù văn có thể dùng được.

Trong lòng Dương Bất Khí thầm bùi ngùi, vô thức mở miệng.

“Cô có chắc cô là con người không vậy?” Anh không kìm được mà hỏi.

Từ Đồ Nhiên: …???

Từ Đồ Nhiên chẳng hiểu mô tê gì.

Cô đã làm gì mà tự nhiên không phải là con người nữa rồi?

*

2 tiếng sau.

Từ Đồ Nhiên ăn sáng xong, ngồi lên xe của Dương Bất Khí tới thẳng viện Từ Tế.

Họ đã cố gắng sửa sang lại căn phòng, ngoài chữ viết trên vách tường và trần nhà, mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Dương Bất Khí hứa trong khoảng thời gian tới sẽ tới giúp sơn tường — Vì chuyện này làm một mình sẽ khá phiền. Lại không thích hợp để thuê người ngoài. Bức tường lít nhít câu chửi thề như thế, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy đây là một sự kiện siêu nhiên thôi.

… Dù thực chất đây là một sự kiện siêu nhiên thật.

May là bản thân nguyên thân luôn bất hòa với anh nuôi nên bình thường ra ngoài đều khóa trái cửa lại, không sợ hắn sẽ đột nhiên vào phòng.

“Tốt nhất là cô đổi phòng ngủ đi.” Anh cố tình dặn Từ Đồ Nhiên, “Dù cây bút đó hiện tại đã bị cô hại thảm, nhưng bản chất nó vẫn là Thể Đáng Ghét, cấp cao hơn cả cô… Chữ viết của nó cũng sẽ ảnh hưởng tới con người. Trước khi giải quyết được hoàn toàn, nên cố gắng giữ khoảng cách với nó.”

“Ừ.” Từ Đồ Nhiên nghiêm túc đáp.

Nhớ rồi, sau này trước khi Dương Bất Khí tới phải cố gắng biến căn phòng đó trông có vẻ như không có ai ngủ.

“…” Dương Bất Khí không biết cô có nghe lọt được câu nào hay không, anh khựng lại vài giây rồi chỉ đành đổi chủ đề, “Cây bút đó là mua ở cửa hàng của lão Khương à?”

“Lão Khương?” Từ Đồ Nhiên ngước mắt lên, “Chắc thế. Tên cửa hàng đó đúng là có chữ Khương thật.”

“Thế thì đỡ.” Dương Bất Khí nói, “Cửa hàng đó… Họ làm việc khá cổ quái. Mua đồ của họ đều phải tự chịu rủi ro, mạo hiểm khá lớn.”

“Tôi thấy cũng được mà.” Từ Đồ Nhiên thành thật nói, “Nhưng tôi có hơi tò mò, hàng hóa của họ từ đâu mà ra vậy?”

“Họ có thể xem như một tổ chức độc lập, nhân viên trong tổ chức sẽ đi bắt Thể Đáng Ghét. Hoặc là mua lại từ tay người khác.” Dương Bất Khí giải thích, “Một số Thể Đáng Ghét sẽ được bán cho những người bình thường dưới danh nghĩa là đồ second-hand, đồ sưu tập các thứ. Họ sẽ chuyên môn thu thập lại những món đó, tiến hành trói buộc rồi áp chế, bán lại cho các nhà ngoại cảm cần.”

“Còn bắt thì nhằm vào một số cấp thấp và cấp trung… Họ rất thông minh, ít khi đánh nhau với cấp cao. Nhưng vì quá giỏi lợi dụng Thể Đáng Ghét nên nghe nói trong tổ chức của họ có rất nhiều cấp cao.”

Dương Bất Khí rất có trách nhiệm trong việc phổ cập kiến thức, giọng điệu anh nhẹ nhàng, không nghe được thái độ gì đối với cửa hàng Taobao của lão Khương cả. Từ Đồ Nhiên lại cảm giác rằng hình như anh không quá ủng hộ cửa hàng này cho lắm.

Cô không thể nói hiện tại mình đang là khách VIP của cửa hàng đó được, đành phải chuyển chủ đề, quay lại cây bút của Bút Tiên thảm hại của mình, đồng thời bày tỏ sự hoang mang của bản thân.

“Tôi cứ nghĩ là cây bút đó lợi hại lắm chứ.” Từ Đồ Nhiên nói, “Hóa ra cũng không biết nhiều chuyện lắm…”

“Bình thường thôi.” Dương Bất Khí nói, “Dù có là nhà ngoại cảm Biết tuốt đi nữa cũng sẽ có khuynh hướng của riêng mình. Ví dụ như trong viện chúng ta có một nhà sử học, hiện tại chỉ có thể đọc được kiến thức ở lĩnh vực lịch sử, không đọc được ở các lĩnh vực khác.”

“Ồ…” Từ Đồ Nhiên trầm ngâm đảo mắt, “Với tôi nhớ khuynh hướng này còn có thể bị khuynh hướng giống thế nhưng cấp cao hơn che giấu đúng không?”

“Không chỉ là khuynh hướng giống thế nhưng cấp cao hơn thôi đâu. Cấp cao của khuynh hướng khác cũng có thể quấy nhiễu Biết tuốt hoặc Dự báo ở một mức nhất định, ngoài việc đó còn phải xem kỹ năng thế nào nữa.” Dương Bất Khí tận tụy phổ cập kiến thức, “Nếu là kỹ năng có tính chất nhắm vào mục tiêu thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cấp thấp hoặc cùng cấp.”

… Thế cũng đúng.

Từ Đồ Nhiên nhớ lại Khó bề phân biệt của mình, trong lòng hơi lay động, như đã biết được điều gì đó.

Đang nói chuyện thì xe đã lên cao tốc, sắp chạy vào đường hầm. Trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm lên hết thảy, Từ Đồ Nhiên lại nói:

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa muốn hỏi ý kiến anh một chút.”

Dương Bất Khí: “Hở?”

“Về việc thăng cấp ấy.” Từ Đồ Nhiên nghiêng đầu, “Từ Huỳnh tới Chúc có khó lắm không? Anh mất bao lâu?”

“Theo tôi thì khuynh hướng Sinh mệnh là thăng nhanh nhất, cần vài tháng thôi…”

Dương Bất Khí nhớ lại. Từ Đồ Nhiên kinh ngạc: “Lâu tới thế cơ à?”

“Đấy là nhanh rồi. Lần đầu Dự báo của tôi thăng cấp phải mất 2 tháng hơn. Tư chất càng kém sẽ càng tốn thời gian. Chỉ cần vào không gian thăng cấp rồi, cô sẽ bị mắc kẹt trong một đám đông. Dù là thuốc hay Thể Đáng Ghét cũng chỉ giúp tăng được xác suất mà thôi.” Dương Bất Khí dở khóc dở cười, “Còn về độ khó… Khó mà có thể nói là nhiều hay ít được. Nói đơn giản là cứ cố gắng đi tới, tiến lên phía trước thôi…”

Xe chạy ra khỏi đường hầm, ánh nắng trong vắt chiếu xuống. Dương Bất Khí nheo mắt lại, thở ra một hơi.

“Sau đó chạm được một chùm sáng — Thế là mọi thứ đã xong.”

Từ Đồ Nhiên: …

Không phải đâu.

Cô nhớ lại chùm sáng trắng đung đưa giữa lối đi kia, rồi nghĩ tới việc mình đi trong mơ lâu tới cỡ nửa tháng, trong lòng chợt sinh ra một khát khao muốn chửi thề mãnh liệt.

*

Nhưng dù thế nào đi nữa, Dương Bất Khí cũng đã cho Từ Đồ Nhiên một hy vọng rất lớn.

Cô cứ nghĩ mình sẽ lên được cấp Chúc chỉ trong một đêm, kết quả là giữa đường lại bừng tỉnh, thật sự là thất bại rồi. Nghe Dương Bất Khí nói anh phải kiên trì lâu như thế, cô lập tức cảm thấy tiến độ của mình vẫn ổn phết.

Tính hiếu thắng của Từ Đồ Nhiên đôi khi sẽ thể hiện ở những chỗ kỳ lạ, nhưng về khoản này, cô lại khá lười biếng. Chỉ cần mình không phải là người kém nhất nhóm thì ổn rồi.

Những tối sau đó, không biết có phải vì đường truyền đã được thông hay không mà hàng đêm cô đều dễ dàng đăng nhập vào Con đường hỗn loạn. Vì biết tiến độ của mọi người không nhanh lắm nên Từ Đồ Nhiên đã giác ngộ, không còn vội vàng đi như tối đầu tiên nữa mà mỗi đêm lết thêm một chút, đi một lúc thấy khó chịu thì cứ cưỡng chế cho mình tỉnh dậy, tính ra cũng khá thoải mái.

Giác ngộ rồi nên cứ như đang đi du lịch hàng ngày vậy — Hơn nữa mỗi đêm đi một chút sẽ thu được từ 100 – 200 điểm tìm đường chết, dù sao cũng chẳng lỗ.

Có lẽ cùng là vì cô đã điều chỉnh được tâm trạng, âm thanh kỳ lạ khiến cô sợ tới toát mồ hôi đầy đầu hôm đầu tiên cũng không xuất hiện lại nữa. Tối đa chỉ là vài ba tiếng nói mớ thoảng bên tai, đối với Từ Đồ Nhiên thì vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Mặt khác, những chuyện khác có vẻ cũng đang từ từ đi vào quỹ đạo. Sau khi dọn tới được một tuần, cuộc sống của Từ Đồ Nhiên đã có quy luật như một bà cụ đã về hưu:

Hàng đêm đăng nhập vào Con đường hỗn loạn để điểm danh, thu thập điểm tìm đường chết. Sáng dậy thì đi kiểm tra xem đống đồ thần bí làm việc thế nào để xác nhận tình trạng của mình. 7 giờ xuống lầu. Lúc này anh nuôi sẽ thường uống cà phê, uống xong thì đi ra ngoài.

Ăn xong bữa sáng, kiểm tra nhà một lượt; chơi với bút của Bút Tiên một chút, thu từ 20 – 30 điểm tìm đường chết. Tới viện Từ Tế để học, trước khi về nếu gặp được Phỉ Phỉ thì ở lại với cô ấy khoảng nửa tiếng.

Thường lúc về đã là buổi chiều, anh nuôi không có ở nhà. Dương Bất Khí rảnh sẽ tới giúp sơn tường. Từ Đồ Nhiên có mập mờ hỏi thử xem anh có thấy gì bất ổn trong căn phòng này không. Vì sợ liên lụy tới anh nên bình thường cô sẽ tiễn khách trước khi trời tối.

Tới tối thì lại kiểm tra nhà thêm vòng nữa. Lúc rảnh rỗi, cô sẽ xem thông tin về những cái chết của các cô gái trẻ do trợ lý gửi tới — Cô thu thập thông tin này để điều tra về nguyên nhân tử vong của nguyên thân. Nhưng tài liệu này thật sự quá phức tạp, tới giờ cô vẫn chưa tìm ra được manh mối gì.

Cô cũng đã hỏi bút của Bút Tiên về chuyện này rồi. Cây bút vô dụng này, đợi hồi lâu cũng chẳng thấy viết gì, chỉ dứt khoát vứt lại một câu “Bắt ta chết luôn đi”.

9 giờ tối, sắp xếp sẵn hết trong phòng, cẩn thận bày trí các món đồ thần bí. Đúng giờ là chìm vào giấc ngủ để tới con đường điểm danh.

Thức dậy lại là một ngày đầy nắng năng động.

— Và hóa ra những điều bất ngờ thường tới vào những lúc bạn không ngờ tới nhất.

Có khi không phải một mà là hai.

Chuyện xảy ra vào tối thứ sáu, tức ngày thứ 7 sau khi Từ Đồ Nhiên đón cây bút của Bút Tiên về — Hôm đó, cô đăng nhập vào máy chủ như thường lệ, mới đi men theo con đường được vài bước đã nghe tiếng thông báo vang lên trong đầu.

[Chúc mừng bạn đã nhận được 100 điểm tìm đường chết.]

[Chúc mừng bạn đã cán mốc 4500 điểm tìm đường chết. Mở khóa chức năng bổ sung —Thêm điểm kỹ năng nâng cấp.]

Tính cả trước đây thì đây đã là lần thứ hai Thêm điểm kỹ năng của cô thăng cấp rồi, Từ Đồ Nhiên đã đọc hướng dẫn, phát hiện lần thăng cấp này khá hữu ích đấy —

Thêm điểm kỹ năng ban đầu chỉ có thể phục hồi và phân phối lại điểm đã phân bổ sau khi rửa điểm. Còn Thêm điểm kỹ năng sau khi thăng cấp có thể phân phối lại chung với điểm ban đầu bằng cách trích ra một số điểm nhất định từ điểm còn lại ngay trong thời gian rửa điểm.

Việc này tương đương với cơ hội thêm điểm lần 2.

Mà điều khiến Từ Đồ Nhiên ngạc nhiên hơn là ngay sau đó.

Giống như trước đây, cô vẫn ôm suy nghĩ “khó chịu là rút ngay”, đi theo con đường giác ngộ. Kết quả là đi một hồi, chợt phát hiện mình đã rất gần với ánh sáng kia.

— Nói đúng hơn là gần trong gang tấc.

Từ Đồ Nhiên giật mình, bấy giờ mới ý thức được đám người bên cạnh mình đã vơi bớt đi rất nhiều từ bao giờ. Họ bao quanh cô, vẫn đi tới phía trước như thế, rõ ràng ánh sáng đó ngay trước mặt họ nhưng họ lại như không thấy gì. Cứ đi mãi, đi mãi tới trước.

Bên tai vẫn là những tiếng thì thầm văng vẳng. Lúc Từ Đồ Nhiên đang tập trung vào chùm sáng kia, chúng trở nên chói tai hơn hẳn. Từ Đồ Nhiên nhíu mày, cuối cùng giơ tay thăm dò, chạm vào ánh sáng gần sát bên đó.

Chùm sáng nhỏ lập tức phát nổ, như một tia chớp màu trắng chiếu sáng bóng tối trước mặt của Từ Đồ Nhiên. Trong ánh sáng đó, Từ Đồ Nhiên thấy rõ được phía trước, cách mình không xa là một cánh cổng sắt đầy gai nhọn, sau cổng có thứ gì đó đang lẳng lặng nhìn mình chằm chằm —

Từ Đồ Nhiên đột nhiên mở choàng mắt ra.

Trong đầu vang lên tiếng ting ting. Lại một tấm bảng lớn hiện ra, chữ chi chít khiến người ta không thể ngó lơ được.

[Chúc mừng bạn đã nhận được 300 điểm tìm đường chết.]

[Chúc mừng bạn đã thuận lợi hoàn thành thăng cấp khuynh hướng.]

[Tố chất hiện tại: Thỏ điên.]

[Cấp hiện tại: Hỗn loạn: Chúc Thú hoang: Huỳnh.]

Thế là… xong rồi ư?

Từ Đồ Nhiên bối rối.

Chẳng phải nói là 1 tháng hay sao?

Khuynh hướng được nâng cấp, các kỹ năng đặc biệt tương ứng cũng tăng lên. Từ Đồ Nhiên không buồn nghĩ tới vụ 1 tháng nữa mà ngồi bật dậy, nhanh chóng nghiên cứu các kỹ năng sau khi thăng cấp, rất nhanh, mắt cô đã sáng rỡ.

Trong khuynh hướng Hỗn loạn của cô có tổng cộng là 2 kỹ năng. Lần lượt là Chân thỏ xui xẻo và Khó bề phân biệt. Hiện tại đều đã lên tới cấp Chúc rồi.

Chân thỏ xui xẻo nâng cấp khá đơn giản. Cách thức kích hoạt đã mở rộng từ đá vòng cầu thành các loại đá khác, nói đơn giản thì là cô chỉ cần vung chân đá là được.

Còn Khó bề phân biệt thì được mở rộng phạm vi ảnh hưởng. Lúc đầu cô chỉ có thể ảnh hưởng tới những thực thể phi nhân loại từ cấp Đăng và cấp Đăng trở xuống, sau khi thăng cấp thì được mở rộng thành cấp Quán và cấp Quán trở xuống.

… Ủa đợi đã.

Từ Đồ Nhiên nhìn mô tả các kỹ năng đặc biệt sau khi thăng cấp của mình, sau đó nghĩ tới Thêm điểm kỹ năng cũng mới được thăng cấp của mình, trong lòng bất chợt nảy ra một ý định táo bạo.

Sau vài giây yên lặng, cô thử mở giao diện Thêm điểm kỹ năng ra, trích 500 điểm từ giá trị tìm đường chết.

Sau đó đem 500 điểm này cộng hết vào nhánh Nâng cấp kỹ năng đặc biệt trong Thêm điểm kỹ năng. Tiếp đến là cho hết toàn bộ vào Khó bề phân biệt.

Một lần tiêu hết 500 điểm cũng đủ khiến Từ Đồ Nhiên thấy đau lòng không thôi. Mà kết cục của việc vung tiền như rác đó lại khiến cô hơi dở khóc dở cười.

Tin tốt là quả nhiên Khó bề phân biệt của cô đã được nâng cấp sau khi cộng thêm điểm. Nó tăng lên thẳng cấp Đăng, nhưng vẫn chỉ có thể ảnh hưởng tới thực thể phi nhân loại cấp Quán và cấp Quán trở xuống.

Nhưng Khó bề phân biệt cấp Đăng sẽ được tăng thêm một hiệu quả chủ động so với cấp Chúc — Trong thời gian Khó bề phân biệt có tác dụng, Từ Đồ Nhiên có thể chọn 1 mục tiêu bị kỹ năng đặc biệt bao trùm, tiến hành áp đặt hiệu ứng lá chắn ám ảnh thời không, thời gian khống chế là 0,75 giây, sau khi sử dụng sẽ phải chịu một vài tác dụng phụ nhất định.

Đây đúng là một cải tiến tuyệt vời. Nhưng không phải thứ mà Từ Đồ Nhiên cần.

… Cô đấu tranh một hồi xem có nên tiếp tục đập điểm hay không, sau đó nghiến răng một cái, kích hoạt chức năng “rửa điểm”, trích ra 1000 điểm từ số điểm tìm đường chết còn lại.

Vì kích hoạt chức năng “rửa điểm” nên cô phải trả thêm 100 điểm tiền phí nữa. Vậy là lần thử nghiệm này cô đã phải chi tổng cộng là 1600 điểm.

Bàn tay chi điểm khẽ run lên. Từ Đồ Nhiên hạ quyết tâm, lần thứ hai cộng 1000 điểm cũng cho hết vào kỹ năng đặc biệt Khó bề phân biệt.

Đập 1000 điểm đã giúp Khó bề phân biệt lại nâng cấp quá mức nữa — Nó lên thẳng cấp Cự. Kết quả của việc thăng cấp là có thể ảnh hưởng tới thực thể phi nhân loại cấp Huy và cấp Huy trở xuống, thời gian của hiệu ứng kích hoạt đã được tăng lên 1,5 giây.

Từ Đồ Nhiên thêm điểm xong thì nín thở căng thẳng chờ đợi.

Nhưng đợi tới mười mấy phút sau — Chẳng hề có gì xảy ra.

Lẽ nào… Mình đã đoán sai rồi?

Từ Đồ Nhiên hơi giật mình.

Cô cứ nghĩ nếu có thứ khiến hệ thống lag mà lại tránh thoát khỏi Bồ Hàm được thì ắt hẳn phải từ cấp Huy trở lên.

Vậy sau khi mình thử thăng cấp Khó bề phân biệt, hẳn là sẽ có khả năng cao khiến nó lộ sơ hở được.

… Mà bây giờ lại chẳng có gì hết.

Nhưng thứ đó không thể cao hơn cấp Huy được đâu nhỉ? Từ Đồ Nhiên thầm choáng váng không nói nên lời, nếu thế thì cô tình nguyện tin rằng thứ đó không tồn tại, là do hệ thống mình bị lag mà thôi.

Dù sao cũng không đủ điểm để đập tới nổi. Cô cũng không dư hơi sức đâu mà thử nữa. Cứ kệ đi.

Từ Đồ Nhiên càng nghĩ càng thấy đau cho số điểm mình đã đập, nhưng đã cộng hết rồi, không thể thu về lại được nữa. Xem ra cô chỉ có thể chờ để tìm Dương Bất Khí, hỏi xem mình có thể làm nhiệm vụ gì được không mà thôi. Ít ra cũng phải để chúng phát huy ít tác dụng chứ.

Từ Đồ Nhiên hạ quyết tâm rồi lại thở dài lần nữa, thu dọn sơ qua rồi đi xuống lầu.

Hôm nay cô xuống hơi sớm. Lúc tới phòng ăn, anh nuôi tổng tài bá đạo vẫn chưa tới khâu uống cà phê như thường lệ mà đang ngồi nghiêm túc ở đó cắt bơ.

Không biết có phải là vì mới tiêu hết một lèo 1600 điểm hay không mà Từ Đồ Nhiên cảm thấy hơi khó chịu, không có tâm trạng gì để quần nhau với hắn nữa nên chỉ tùy ý rửa mặt một chút rồi cầm bánh mì và sữa trong tủ lạnh ra, định quay về phòng ăn sáng.

Ngay lúc cô rửa mặt xong, anh nuôi cũng đã pha xong cà phê. Từ Đồ Nhiên đi ngang bàn ăn lần nữa, thấy anh nuôi đang đặt tách cà phê lên bàn, tay phải thì sờ soạng gì đó.

Từ Đồ Nhiên nhìn thoáng qua rồi bỗng khựng lại.

… Theo như trước đây thì hẳn là anh nuôi đang muốn lấy đường viên.

Nhưng sự thật là rõ ràng đống đường viên kia rõ ràng đang để trong đĩa bên trái anh nuôi mà.

Chuyện rõ rành rành như thế rồi mà hắn lại như không hề phát hiện ra, chỉ mải quờ quạng bên phải.

Từ Đồ Nhiên trơ mắt nhìn ngón tay hắn sờ tới mép đĩa đựng bơ, sau đó quả quyết nắm một cục bơ lớn bỏ vào tách cà phê trước mặt.

Bơ đã hơi tan ra, vừa vào cà phê nóng đã trở thành một cục sền sệt. Trên tay anh nuôi dính một lớp bơ sáng bóng, thế mà hắn dường như không hề cảm giác được gì, vẫn cúi đầu dùng thìa nhỏ khuấy vài cái rồi hớp một ngụm.

Uống xong, hắn mới như phát hiện ra ánh mắt chằm chằm của Từ Đồ Nhiên nên ngẩng đầu lên kỳ lạ nói: “Em nhìn tôi làm gì?”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Không có gì, chỉ thấy rất lạ, rất hiếm gặp thôi.

Thật đấy.