Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 34

Khi ấy đối với nhà ngoại cảm, đó là cơn sóng dữ lớn chưa từng thấy, suýt chút đã quật ngã tất cả bọn họ, chẳng thể bò dậy nổi nữa.

Chẳng ai ngờ được một người Dự báo lại thọc gậy bánh xe như thế. Bản thân hắn là một trong những cố vấn và cốt cán trong viện Từ Tế, từng dùng khả năng của mình để giúp đồng nghiệp vượt qua rất nhiều khó khăn, bất kể là nhân phẩm hay ý chí đều đã được năm tháng và người khác chứng minh. Trong nội bộ Dự báo đã từng tiên đoán cho nhau, đủ mọi loại kết quả, hắn là người thích hợp để được thăng lên cấp Thần nhất.

Vì thế sau khi thăng cấp được ít lâu, hắn bỗng tự chủ trương triệu tập tất cả các trùm lớn trong vòng để họp, mọi người cũng chẳng thấy có gì bất thường.

Huống hồ gì lý do của hắn còn rất thuyết phục — Hắn tự nhận là mình đã nhìn thấy được việc lớn liên quan tới sự sống chết của cả nhân loại, cần tiến hành thảo luận với các nhà ngoại cảm cốt cán.

Mà những người cốt cán đó bao gồm tất cả những người cấp Huy, một phần nhỏ cấp Cự sắp được thăng cấp, và tất cả các nhà ngoại cảm cấp Chúc trở lên.

Chẳng ai biết cuộc họp đó cuối cùng đã thảo luận việc gì. Chỉ có thể xác nhận lại tất cả những người tham gia cuộc họp, sau khi quay về đều lục tục có những biểu hiện kỳ lạ — Bất ổn trước nhất là các nhà ngoại cảm Dự báo cấp hơi thấp, trong một thời gian ngắn họ đã tự sát hoặc mất khống chế ở số lượng lớn, khiến người ta khá sợ hãi.

Ngay sau đó, nhà ngoại cảm cấp cao cũng bắt đầu xảy ra chuyện liên tục. Việc mất khống chế bắt đầu lan rộng, còn có cả người bị mất tích… Mà chuyện này càng khiến người ta khó hiểu hơn với việc nhà ngoại cảm cấp thấp mất khống chế —

Từ cấp Cự trở lên, tình hình thể chất và tinh thần của các nhà ngoại cảm đều sẽ được tổ chức quản lý nghiêm ngặt, cố gắng để không xảy ra bất cứ tai nạn nào. Mà nguyên nhân khiến những người này mất khống chế lại đều là những vấn đề nhỏ nhặt vốn nên đã được giải quyết.

“Ví dụ như Phỉ Phỉ —” Nói tới đây, Dương Bất Khí hơi dừng lại, “Cô ấy mất khống chế là vì một vết thương từng bị ô nhiễm đột nhiên tái phát. Trong ký ức của rất nhiều người trong cuộc, rõ ràng vết thương này đã được xử lý ổn thỏa hết rồi. Không thể nào có việc không ai để ý tới nó nhiều năm như vậy được.”

Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày, chợt nhớ tới những gì mà Tô Tuệ Nhi từng nói: “Nghe nói Dự báo cấp Thần có thể chỉnh sửa cả thời gian và không gian.”

“Cách nói đó bắt nguồn từ sự cố đó đấy.” Dương Bất Khí gật đầu, “Rất nhiều người cho rằng kẻ Dự báo kia đã can thiệp vào quá khứ của người khác, sửa đổi vài chi tiết quan trọng, xóa mất mấu chốt của sợi dây giữ khống chế. Vì thế mới xảy ra tình trạng chấn động trong thời gian ngắn như thế.”

“Không có Biết tuốt nghiệm chứng được sao?” Từ Đồ Nhiên hỏi.

“Cấp của hắn cao hơn tất thảy những Biết tuốt khi ấy. Rất khó để nhìn trộm được.” Dương Bất Khí nói, “Hơn nữa trong số những người cấp cao, Biết tuốt là người gặp chuyện đầu tiên.”

Đến cả thông tin này cũng nhờ người đến sau tổng kết từng chút một thông tin để có.

“Kẻ Dự báo đó rất biết ẩn mình. Khi ấy hắn luôn giả bệnh, chịu vết thương, nếu không phải sau này hắn làm ra chuyện ôm đồ bỏ trốn thì chắc mọi người sẽ không hề biết được mọi việc đều do tay hắn.” Dương Bất Khí uống một ngụm nước rồi nói thêm.

Từ Đồ Nhiên kinh ngạc: “Hắn còn trộm tiền nữa à?”

“Không phải tiền… Là tài liệu, cả tài nguyên nữa. Để thăng cấp, chữa trị.” Dương Bất Khí giải thích, “Còn ôm theo rất nhiều Thể Đáng Ghét đang nghiên cứu… Có vài ba Thể Đáng Ghét thừa cơ hội chạy trốn nữa. Viện Nhân Tâm cũng bị hắn dọa cho một trận, nghe nói đã bị thiệt hại rất lớn.”

Đã nghèo còn mắc cái eo. Khi ấy chuyện này đã tạo thành một cú sốc quá lớn cho mọi người, trong giới bị tổn thất gần hết 2/3 nhà ngoại cảm cấp cao và một số lượng lớn tài liệu nghiên cứu. Viện Từ Tế và viện Nhân Tâm là hai tổ chức lớn mà còn bị thiệt hại nặng, huống hồ gì là những tổ chức nhỏ chỉ có 1 – 2 cấp Huy để chống đỡ. Cuối cùng hoặc là giải tán, hoặc là bị sáp nhập.

Vì để phòng ngừa hắn quay trở lại, mọi người đều dè dặt với việc bồi dưỡng nhà ngoại cảm cấp cao hơn, tốc độ cũng trở nên rất chậm. Hơn nữa tổ chức nhà ngoại cảm đều là tổ chức tư nhân, không có nền tảng chính quy. Để tiện làm việc, mối quan hệ rất quan trọng — Khi trước người gầy dựng nên tổ chức cũng chủ yếu là các cốt cán cấp cao nhất, những người này đột nhiên xảy ra chuyện, nếu xây dựng lại quan hệ thì ắt sẽ hao phí rất nhiều công sức.

“Trước đây chỉ có nhà ngoại cảm cấp Cự trở lên mới có thể gọi là cấp cao, cấp Huy là cốt lõi. Còn bây giờ, cấp Đăng đã được xem là cấp cao, cấp Cự rất khan hiếm, đều là những trùm lớn để cấp cứu thôi.” Dương Bất Khí thở dài, “Cả giới tiến hành giáng cấp, tới giờ vẫn chưa phục hồi lại được. Ít ra bề ngoài là thế.”

Ngoài hai tổ chức cứu tế ra, thực chất vẫn còn kha khá các nhà ngoại cảm hoạt động bí mật. Không phải trong đó không có tồn tại cấp cao hơn. Nhưng sự ủng hộ mà hai tổ chức này có thể cung cấp cho cấp cao hiện tại có hạn, sau khi gia nhập còn có nguy cơ bại lộ và bị quản thúc, vì thế có vài người có khuynh hướng tự hành động, tìm kiếm cơ hội phát triển nhanh hơn.

“Nếu chỉ ảnh hưởng ở phương diện này thì chẳng sao. Dù sao loài người vẫn rất cứng cỏi mà. Có thể sinh tồn ở vùng hoang dã, gặp tai nạn lớn hơn thế này cũng có thể gượng dậy được…”

Dương Bất Khí vừa nói, âm thanh vừa thấp dần.

“Lòng người.” Từ Đồ Nhiên khẽ tiếp lời, “Ảnh hưởng đáng sợ hơn là ở lòng người.”

Dương Bất Khí nhìn cô một cái, chậm rãi gật đầu.

Đúng thế, ảnh hưởng nặng nề nhất là kẻ Dự báo đó đem lại chính là ở lòng người.

Hắn là từng niềm hy vọng của các nhà ngoại cảm, là sự tích cóp của vô số con người, vô số tài nguyên. Được xem là biện pháp — Thậm chí là hy vọng để tiêu diệt Thể Đáng Ghét.

Thế mà sau khi nhìn thấu được tương lai, hắn lại quyết định phản bội loài người, gần như phá hủy hết mọi thứ mà các nhà ngoại cảm đã tốn công gầy dựng.

Và tất cả những việc này đều được làm ra trong tình huống hắn còn tỉnh táo.

Rất khó để khiến người ta không nảy sinh một suy đoán.

Cái mà hắn gọi là nhìn thấu được tương lai có thật không? Nếu thật thì rốt cuộc hắn đã nhìn thấy được gì? Là chuyện gì đã khiến hắn quyết định từ bỏ và phá hủy tất cả?

Động cơ của hắn là gì? Hắn có mục đích nào cao hơn chăng? Rốt cuộc hắn đang hủy diệt hay đang cứu vớt?

… Phương hướng mà chúng ta đang cố gắng có thật sự là đúng đắn không? Tất cả những gì chúng ta đang làm có thật sự có ý nghĩa không? Thứ mà chúng ta gọi là mạo hiểm và hy sinh phải chăng chỉ là sự huyễn hoặc?

Những vấn đề này khiến người ta rất hoang mang, họ đã dao động. Vì thế có không ít người đã lựa chọn rời bỏ tổ chức, thậm chí trong đó còn có người đảm nhận trách nhiệm tái thiết lại một nhóm cốt cán — Có một số việc, tất cả sự kiên trì đều phải dựa vào niềm tin. Một khi đã nảy sinh vấn đề thì sẽ không thể nào tiếp tục được nữa.

Tệ hơn nữa là họ vẫn chưa thể tìm ra đáp án cho vấn đề này.

Vì để thực sự giải thích được hành vi của kẻ Dự báo kia, phải có Biết tuốt hoặc Dự báo cấp cao. Mà lúc đó người cấp cao có hai khuynh hướng này gần như đã bị diệt sạch.

“Khi ấy cấp thực tế của Bồ Hàm chỉ tới Đăng. Vì để cứu Phỉ Phỉ mà anh ấy đã chọn mạo hiểm, trong thời gian ngắn ép bản thân lên tới cấp Huy.” Dương Bất Khí lại thở dài, “Cũng chính nhờ thế mà anh ấy không phải trở thành mục tiêu của tên đó. Nhưng ngay cả anh ấy cũng chẳng thể nhìn rõ được tất thảy sự tình.”

Bên Biết tuốt, nhà ngoại cảm cấp Huy duy nhất còn khó nhìn được thì nói gì tới người bên ngoài nữa.

Còn bên Dự báo lại càng thảm hại hơn.

“Cô có biết tại sao gần 5 năm qua không có Dự báo cấp cao xuất hiện không?” Dương Bất Khí nghiêm mặt, “Tên đó không chỉ diệt trừ tất cả Dự báo đương thời mà còn chặn đường thăng tiến của tất cả những Dự báo sau này.”

Từ Đồ Nhiên: “…?”

“Làm thế được à?” Cô khó hiểu nhíu mày.

Đúng lúc này, cô chợt nhớ lại — Duy Duy cũng từng nói “thăng cấp” thực chất là vô số người và quái vật có cùng khuynh hướng, cùng đăng nhập vào một máy chủ trong mơ.

“…” Từ Đồ Nhiên kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin vào suy đoán táo bạo của mình, “Chẳng lẽ sau khi tên đó thăng lên hết cấp đã trở tay hủy máy chủ rồi?”

“Máy chủ gì… À à à.” Dương Bất Khí không ngờ suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên lại xoay chuyển nhanh như thế, vài giây sau mới hiểu được ý của Từ Đồ Nhiên, anh lắc đầu.

“Không phải, nhưng thực ra cũng không khác gì mấy.”

Dương Bất Khí cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói: “Tôi không biết bọn Tô Tuệ Nhi đã nói với cô hay chưa… Chỗ thăng cấp, cũng là “máy chủ” mà cô nói ấy, là đường một chiều.”

Anh khoa tay múa chân diễn tả cho Từ Đồ Nhiên: “Con đường này được chia thành nhiều Cõi khác nhau. Mỗi khi tới một Cõi mới thì tức nghĩa đã hoàn thành một lần thăng cấp. Trong mỗi Cõi đều sẽ có thứ ngăn cách như cổng…”

Từ Đồ Nhiên hiểu ra: “Anh đừng nói là hắn đã thêm khóa vào tất cả các cổng đấy nhé?”

Dương Bất Khí thành thật gật đầu.

… Thế thì thiệt quá.

Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc, lại thấy hơi sai sai: “Nhưng chẳng phải anh đã nói đó là đường một chiều hay sao?”

Nếu tên đó muốn thêm khóa vào cổng thì chẳng phải là phải quay ngược về hay sao?

“Chẳng ai biết hắn đã làm gì hết. Tóm lại sự thật vẫn là như thế đấy.” Dương Bất Khí lắc đầu, “Đến cả cổng chính bước vào máy chủ mà hắn cũng thêm khóa vào. Vì thế gần 5 năm qua, khuynh hướng Dự báo không hề có nhà ngoại cảm từ cấp Chúc trở lên, tất cả đều là cấp Huỳnh…”

Anh chính là ngoại lệ duy nhất. Hiện tại Dự báo của anh đã tới cấp Đăng, nhưng anh đã kẹt ở cấp này rất lâu rồi, khó mà tiến thêm được.

Nói cách khác, kẻ Dự báo đó dùng sức của mình để hủy hoại hết cả một khuynh hướng khả năng Dự báo. Bây giờ nhìn chung trong tất cả khuynh hướng, có thể xem Dự báo là khả năng vô dụng nhất.

Ánh mắt của Từ Đồ Nhiên hơi thay đổi, bất chợt thấy hứng thú: “Vậy anh đã thăng lên thế nào vậy?”

Cô tò mò nhìn Dương Bất Khí chằm chằm, đôi mắt lấp lánh như chứa sao trời: “Chuyện này có liên quan tới việc anh giấu giếm viện Từ Tế đúng không?”

Dương Bất Khí: …

Quả nhiên là cuối cùng vẫn vòng về chuyện này.

Anh ho một tiếng, hơi thẳng lưng, ánh mắt chợt lóe lên. Từ Đồ Nhiên thấy vậy vội giơ tay tỏ ý đã hiểu: “Không sao đâu, tôi chỉ tiện miệng hỏi tí thôi. Không muốn nói thì thôi.”

“Không, cũng chẳng có gì phải giấu cả…” Dương Bất Khí mím môi, “Nói chính ra thì thực chất không có liên quan gì. Chỉ vì giờ tôi đang cố gắng tấn công lên Dự báo cấp Cự thôi. Một khi viện Từ Tế biết tôi còn khuynh hướng Biết tuốt hữu dụng hơn hoặc tiến độ thăng cấp thực của Sinh mệnh của tôi thì rất có thể họ sẽ can thiệp vào chuyện này.”

Ví dụ như cưỡng chế dùng phù văn hoặc thuốc, khiến anh không thể nào bước vào không gian thăng cấp được… Dù vốn dĩ anh cũng rất khó để vào trong đó.

“? Tại sao?” Từ Đồ Nhiên khoanh tay, “Chẳng ai thăng cấp được trong khuynh hướng này, chỉ có mình anh là làm được. Đáng lẽ họ phải giúp anh mới phải chứ.”

“Nhưng tôi đã nói rồi. Một khi thắng tới cấp Cự, tổ chức sẽ khống chế việc thăng cấp của thành viên nghiêm ngặt hơn. Với lại bây giờ có nhiều yếu tố cần phải xem xét hơn xưa nữa.” Dương Bất Khí nói rõ, “Hiện tại tổ chức không thể chấp nhận rủi ro được nữa. Họ chắc chắn sẽ muốn bồi dưỡng Biết tuốt và Sinh mệnh hơn là Dự báo đã từng xảy ra vấn đề khi xưa…”

Vì để không bị can thiệp, anh chỉ có thể chọn cách giấu đi.

May mà quan hệ cá nhân giữa anh với Bồ Hàm khá tốt nên mới có thể giấu được việc này — Trước đây dù đã thành công bảo vệ được ý thức của Phỉ Phỉ, nhưng cơ thể của Bồ Hàm lại rất khó tiếp nhận và cộng sinh được với cô ấy. Cộng thêm anh ta cưỡng chế việc thăng cấp theo cách điên rồ nên cũng bị tác dụng phụ rất lớn. Trong năm đầu tiên cộng sinh với Phỉ Phỉ, anh ta có lúc bệnh tới mức không còn tỉnh táo được nữa.

Tình cờ là năm thứ hai Dương Bất Khí đã vào giới, lại có tư chất Chữa trị tự nhiên tương đối xuất sắc, sau một năm ròng có anh trị giúp, Bồ Hàm mới từ từ bình phục lại. Cũng vì thế mà anh ta tự nhận bản thân thiếu nợ ân tình của Dương Bất Khí, mới sẵn lòng giúp giấu giếm.

Việc này cũng xem như là tội lỗi và sự xấu hổ của Dương Bất Khí, giờ kể ra hết với Từ Đồ Nhiên xem như cũng đã thú nhận rồi. Anh vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Từ Đồ Nhiên, phát hiện cô chợt nhíu mày, trong lòng thầm giật mình rồi lập tức nhìn ra chỗ khác.

“Tôi biết chuyện này rất đáng khinh. Nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi phải làm một chuyện… Tôi muốn biết rốt cuộc kẻ Dự báo cấp Thần đó đã nhìn thấy gì. Mấu chốt lớn nhất hiện nay là né tránh cũng vô ích. Phải tìm cách để làm cho rõ… Nếu bồi dưỡng tôi thành nhà ngoại cảm khuynh hướng khác thì dù tốt tới đâu cũng chỉ là thêm một người chiến đấu mà thôi. Nhưng tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này, đối với quần thể nhà ngoại cảm mà nói là cực kỳ có lợi.”

Dương Bất Khí nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Nếu cô thấy không thể chấp nhận nổi việc này thì tôi cũng chẳng thể nói gì nữa. Nhưng xin cô đừng mách chuyện này cho viện Từ Tế nhé. Chỉ cần cô đồng ý, những chuyện khác… Chuyện gì cũng dễ nói hết.”

Từ Đồ Nhiên: …

Cô đặt đũa xuống với vẻ mặt vi diệu: “Ờ thì, tôi còn chưa nói gì mà?”

Sao tự nhiên lại trưng ra bộ dạng một bông hoa sen trắng theo chủ nghĩa lý tưởng mà bị ép phải chịu nhịn nhục thế kia. Tôi chỉ lấy đũa gắp thức ăn thôi mà anh nghĩ tới hành tinh nào rồi?

Dương Bất Khí: “…”

“Nhưng vừa rồi tôi thấy vẻ mặt của cô như đang cực kỳ ghét bỏ ấy.”

Từ Đồ Nhiên: “… Nếu tôi nói là mới nhai trúng quả hồi thì anh có tin không?”



Nói thật.

Tự nhiên Dương Bất Khí muốn nhảy từ cửa sổ này xuống quách cho rồi.

Mất mặt, mất mặt chết đi được. Vừa rồi anh mới nói gì vậy, làm như là một bông hoa sen trắng theo chủ nghĩa lý tưởng mà bị ép phải chịu nhịn nhục ấy, xấu hổ quá.

Dương Bất Khí cố gắng khống chế biểu cảm và những ngón chân đang bồn chồn của mình. Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nhìn anh, bất chợt bật cười thành tiếng.

“Hơn nữa anh cũng không cần phải nơm nớp lo sợ thế đâu. Tôi biết bí mật của anh rồi. Anh có biết của tôi không?” Cô thản nhiên rót một tách trà, đặt lên bàn quay rồi xoay tới trước mặt Dương Bất Khí.

“Bồ Hàm làm giả tố chất cho tôi, chỉ có mỗi anh biết. Bốn bỏ năm lên, chúng ta hòa nhau nhé.”

Với lại thực ra cô rất thích suy nghĩ của Dương Bất Khí — Dũng cảm nếm trải, vượt khó tiến lên. Là phong cách yêu thích của cô.

Dương Bất Khí cúi đầu bưng tách trà trước mặt lên, ánh mắt hơi xao động. Nước trà vừa chạm vào môi, anh chợt ý thức ra điều gì đó rồi lập tức đặt tách trà xuống: “Đợi đã, vậy là cô biết tố chất thật của mình đúng không?”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Chết mọe. Nói lố rồi.

“Anh vẫn chưa kể về chuyện mình thăng cấp thế nào mà.” Cô quả quyết chuyển đề tài, thấy Dương Bất Khí tỏ vẻ khó xử đành bù lại một câu, “Vậy là anh còn một bí mật nữa, tôi cũng còn bí mật. Bốn bỏ năm lên, chúng ta lại hòa nhau — Hoàn hảo!”

Dương Bất Khí: …

Cái gì chứ, ai hoàn hảo với cô!

Anh im lặng nhìn Từ Đồ Nhiên, sau một lúc lâu mới chợt thở dài, cúi thấp vai xuống: “Phỉ Phỉ nói cô có thể tự lo cho bản thân.”

Từ Đồ Nhiên: “Hả?”

“Nhưng tốt xấu gì tôi cũng gia nhập trước cô nhiều năm như thế, vẫn có vài chỗ có thể giúp đỡ cô được.” Dương Bất Khí ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu rất kiên định, “Nếu cô gặp phải vấn đề gì, dù là chuyện gì đi nữa, dù có tiện để cho người ta biết hay không… Thì đều có thể tới tìm tôi.”

“Tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ soi lên người anh. Từ Đồ Nhiên nghiêng đầu nhìn, chợt bật cười.

“Ừm, anh nói đấy nhé. Tôi nhớ dai lắm.”

*

Mà sự thật đã chứng minh có một số người, không thể tin vào lời hứa của họ được.

1 tiếng sau, Từ Đồ Nhiên nhìn bản hợp đồng trước mặt, bật chế độ vùng vẫy được ăn cả ngã về không lần thứ n.

“Anh đã nói là dù chuyện gì cũng sẽ giúp tôi mà —”

“Không bao gồm việc giúp cô tạm nghỉ học và thôi học.” Dương Bất Khí lập tức nói, “Nhưng tôi có thể giúp cô học bù… Tỉnh táo lại đi. Đãi ngộ làm thêm bán thời gian cũng không tệ lắm đâu.”

Từ Đồ Nhiên: …

Cô nhìn thỏa thuận làm bán thời gian trước mặt, lẳng lặng che mặt lại.

Thất sách.

Tính tới tính lui, thế mà cô lại quên mất chi tiết nguyên thân chỉ mới có 19 tuổi!

Trong 1 tiếng trước, Dương Bất Khí dẫn Từ Đồ Nhiên tìm hiểu chế độ hoạt động của viện Từ Tế nhanh nhất có thể. Là người mới, Từ Đồ Nhiên có hai lựa chọn — Một là chấp nhận chương trình huấn luyện cơ bản cho người mới với tư cách là người được trợ giúp, sau đó rời khỏi viện Từ Tế rồi hoạt động tự do. Một là chính thức gia nhập vào viện Từ Tế, tiếp nhận chương trình huấn luyện và bồi dưỡng đầy đủ, tương ứng đó là cô có nghĩa vụ nghe theo sắp xếp của viện Từ Tế, “làm nhiệm vụ” và giúp đỡ nhiều người hơn nữa.

Từ Đồ Nhiên tới đây là vì nhiệm vụ, sau khi chính thức gia nhập còn được phụ cấp nữa, tất nhiên là cô chọn cách hai rồi. Nhưng lúc sắp ký hợp đồng cô mới phát hiện Dương Bất Khí đưa cho cô thỏa thuận làm bán thời gian.

Làm bán thời gian tức nghĩa là xác suất và số lượng nhiệm vụ tìm đường chết cô có được sẽ giảm mạnh, tất nhiên Từ Đồ Nhiên không muốn rồi.

Nhưng lý do của Dương Bất Khí lại rất hợp lý — Hiện tại Từ Đồ Nhiên chỉ mới 19, mới thi xong đại học chưa bao lâu. Ít lâu nữa cô sẽ nhận được giấy báo nhập học của trường.

Vì còn phải đi học nên tất nhiên chỉ có thể xem như là làm bán thời gian.

Từ Đồ Nhiên không vui: “Tôi có thể không đi! Hoặc xin tạm thời nghỉ học! Cứu người với đi học cái nào quan trọng hơn hả?”

“Tất cả đều quan trọng!” Dương Bất Khí vô cùng kiên quyết, “Tôi có hỏi Phỉ Phỉ rồi, cô ấy nói cô sẽ đậu vào một trường đại học tốt…”

Nói thế cũng chẳng sai. Từ Đồ Nhiên thầm nhủ. Dù cô không biết nguyên thân điền nguyện vọng thế nào, lúc thi phát huy ra sao — Thậm chí đến cả việc cô ấy có thi đại học không cô cũng chẳng biết.

Nhưng sau này nguyên thân đã tới Đại học A, một trường top trong thế giới này, để học.

“Nhưng chẳng phải anh cũng gia nhập lúc 19 tuổi hay sao?” Từ Đồ Nhiên không hề từ bỏ, “Khi đó anh không đi học à?”

“Có chứ.” Dương Bất Khí tự tin nói, “Ngành kép, thi được bằng Biên – phiên dịch trung cấp, bằng dạy lái xe tư nhân sơ cấp đấy. Không tin thì tôi sẽ cho cô xem chứng chỉ.”



Biết vậy khỏi hỏi.

Dưới sự kiên quyết của Dương Bất Khí, cuối cùng cô chỉ ký một phần thỏa thuận làm thêm. Theo thỏa thuận, hàng tuần cô phải tới viện Từ Tế ít nhất là 2 ngày để báo cáo, tiến hành huấn luyện và kiểm tra tình trạng tâm thần. Nếu tình trạng của cô ổn định thì có thể đề xuất thăng cấp với viện Từ Tế, viện Từ Tế sẽ cho người có trình độ nhất định để giúp đỡ — Tất nhiên, cô cũng có thể tự hoàn thành việc thăng cấp. Nhưng sau khi thăng cấp lại phải báo cáo lên viện Từ Tế.

Còn về nhiệm vụ thì có thể xem và xin trong tài khoản chính thức sau khi hoàn thành khóa huấn luyện sơ cấp. Sau khi xin xong, nhà ngoại cảm dẫn đội sẽ tiến hành lựa chọn, sàng lọc rồi cùng nhau đi… Cứu vớt loài người.

Tố chất và khuynh hướng khả năng của cô cũng được bàn giao lại cho kho dữ liệu của viện Từ Tế — Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, cuối cùng Bồ Hàm cũng chỉ bàn giao lại vỏn vẹn là “Thỏ ngọc” và “Công chúa Bạch Tuyết”.

Khuynh hướng khả năng vẫn được đăng ký như cũ là Thiên tai, Thú hoang và Ngày dài.

“Nhà ngoại cảm Ngày dài sơ cấp bình thường có hai hướng khống chế: Ánh sáng và tâm trạng.” Dương Bất Khí dẫn cô đi rồi nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu người khác hỏi thì cô cứ bảo chắc chắn mình thiên về hướng thứ hai. Chỉ cần người ta không cho cô thăng cấp theo hướng này thì sẽ không bị lộ đâu.”

Thực tế với xu hướng đẩy mạnh Thiên tai, hẳn tổ chức cũng không khuyến khích cô thăng cấp bên Ngày dài — So ra thì chức năng và tính ổn định của Thiên tai đều mạnh hơn rất nhiều.

Từ Đồ Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu, lên xe do trợ lý cử tới đón mình trước ánh mắt của Dương Bất Khí. Khóe miệng đang mỉm cười lập tức thu về ngay khi cửa xe đóng lại.

Tố chất giả, khuynh hướng khả năng giả… Vốn dĩ cô đang thấy khó hiểu tại sao Phỉ Phỉ lại cố tình muốn giúp cô làm giả kết quả giám định, sau khi nói chuyện với Dương Bất Khí một hồi thì cô đã hiểu rồi.

Tô Tuệ Nhi đã từng nói không ai có thể có cùng lúc Trật tự và Hỗn loạn được. Cũng chẳng có ai có đồng thời 4 khuynh hướng khả năng. Mà cô lại là ngoại lệ của một trong hai việc này — Đối với con người thì chưa chắc là chuyện xấu, nhưng đối với quần thể nhà ngoại cảm thì lại chưa chắc là chuyện có thể chấp nhận nổi.

Cô xuất hiện không đúng lúc. Hiện tại quần thể nhà ngoại cảm đang phát triển mạnh, tác phong làm việc tổng thể cũng chặt chẽ hơn, không ai dám mạo hiểm. Khống chế nhà ngoại cảm cũng nghiêm ngặt hơn nhiều. Đến cả Dương Bất Khí còn phải lo chuyện thăng cấp của mình thì người mới như cô phải làm sao?

Theo một góc độ khác mà nói, thực chất cô cũng chẳng phụ thuộc vào tổ chức nhiều như thế. Cô chỉ cần nhiệm vụ của tổ chức chia, về thăng cấp, cô có hệ thống giá trị tìm đường chết và nhắc nhở bí mật của Phỉ Phỉ, hoàn toàn có thể âm thầm tự thăng cấp.

“Ngày mai trăng rất tròn, là thời điểm thích hợp để nằm mơ” — Cô thầm nhẩm lại nhắc nhở của Phỉ Phỉ, chợt nhớ ra tấm gương mới về mấy ngày trước.

Đó là một trong những món đồ thần bí mua trên cửa hàng Taobao. Nghe nói người nhìn vào sẽ bị mất trí, rơi vào ảo giác. Từ biểu hiện thì hẳn là khuynh hướng Hỗn loạn.

Phỉ Phỉ chỉ nói cô đặt tấm gương mới mua ở đầu giường, hẳn là muốn lợi dụng đặc tính Hỗn loạn của nó để cô đăng nhập vào máy chủ khuynh hướng Hỗn loạn lần nữa rồi thử thăng cấp. Còn nửa câu sau của cô ấy…

[Tốt nhất là nên cân nhắc nhu cầu khác đi nhé. Ví dụ như Bồ Hàm có thể sẽ phát huy tác dụng.]

Bồ Hàm là nhà ngoại cảm khuynh hướng Biết tuốt.

Còn cái gọi là cơ hội hão…

Từ Đồ Nhiên cụp mắt, mở Taobao trên điện thoại ra rồi nhắn tin cho chăm sóc khách hàng của cửa hàng lần nữa.

[Xin chào, tôi đã cân nhắc về món mà lúc trước nói rồi.]

[Cho hỏi bên mấy người có vật phẩm khuynh hướng Biết tuốt cấp Đăng không?]

Nhân viên đáp lại rất nhanh, bảo là sẽ vào kho hàng tìm thử.

Từ Đồ Nhiên không gấp nên cứ online chờ. Lát sau, nhân viên chưa kịp trả lời thì tài xế đã chợt dừng xe, báo đã tới nơi.

Cô lơ đãng mở cửa bước ra, sau đó thì ngây người tại chỗ.

Sau một lúc im lặng, cô quay lại nhìn tài xế.

“Ờ thì, chắc chắn là ở… trong này à?”

“Hả?” Tài xế đeo găng tay đen nghe cô hỏi vậy thì hơi sửng sốt, vội vàng xác nhận lại địa chỉ, “Ừm, khu biệt thự số 17 công viên Tinh Tú. Đúng rồi mà.”

Công viên Tinh Tú…

Từ Đồ Nhiên im lặng. Cô chỉ mới thầm nhủ là môi trường xung quanh khá ổn, cứ như đang đi dạo trong công viên vậy. Tình cờ thế nào mà lại vào công viên ở thật.

Cô quay lại nhìn căn biệt thự 3 tầng có sảnh tiệc và nhà kính trong suốt trồng hoa trước mặt, rồi nhìn sang hàng xóm cách nhau một vành đai xanh lớn, có thêm nhận biết mới về độ nhiều tiền của nguyên thân — Có trời mới biết, đây chỉ mới là một trong các bất động sản nhà họ thôi.

Trong lòng Từ Đồ Nhiên chấn động nhưng không hề lộ ra trên mặt, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười với tài xế rồi quay người đi tới trước.

Cô không có chìa khóa nhà. Thử đặt ngón tay của mình lên khóa cửa trên lan can, cửa tít tít mở ra. Từ Đồ Nhiên chợt khựng lại.

Không biết có phải ảo giác của cô không — Trong khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu cô cũng vang lên tiếng ting.

Như tiếng dự báo nguy hiểm vậy. Nhưng âm thanh đó chỉ là thoáng qua. Tựa như ảo giác.

Từ Đồ Nhiên nhíu mày, thử đẩy lan can ra bước vào trong. Dự báo nguy hiểm không hề vang lên. Giá trị tìm đường chết cũng chẳng tăng.

… Lạ quá.

Từ Đồ Nhiên thầm nhủ trong lòng, nhưng chân vẫn không dừng lại. Cô băng qua vườn hoa nhỏ trước nhà rồi kinh ngạc phát hiện cửa biệt thự đang mở.

Cô suy nghĩ một thoáng rồi đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, có một người đang ngồi cạnh bàn ăn trong nhà.

“Về rồi à.” Thanh niên mặc âu phục chỉnh tề lạnh lùng gật đầu với cô, “Trợ lý đã mang đồ của em về phòng rồi đấy.”

“Ừm.” Từ Đồ Nhiên không hề biến sắc, tựa như cô thật sự quen biết người đối diện vậy, “Sao anh lại tới đây?”

“Có một dự án ở gần đây. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian.” Ánh mắt thanh niên lướt qua người cô rồi nhanh chóng quay lại iPad trên tay mình, “Yên tâm đi, tôi không ở đây lâu đâu. Sẽ không ảnh hưởng tới em.”

“Đây vốn dĩ là nhà anh mà. Anh thích thì ở, liên quan gì tới tôi.” Từ Đồ Nhiên lạnh mặt nói, thầm quan sát sắc mặt của thanh niên đối diện. Thấy hắn chỉ khẽ nhíu mày, cuối cùng cô cũng chắc chắn được suy đoán của mình.

Thanh niên đối diện này hẳn là anh nuôi của nguyên thân — Tổng tài bá đạo bị nguyên thân gọi là “quản gia” kia.

Từ các tài liệu mà Từ Đồ Nhiên đọc được, quan hệ giữa nguyên thân và người anh nuôi này rất tệ, thậm chí cô ấy còn không chấp nhận sự tồn tại của hắn. Vì để tránh cho đối phương nhìn ra mánh khóe, Từ Đồ Nhiên cũng chẳng nói thêm gì mà đi thẳng qua sảnh trước, bước lên cầu thang.

May mà người anh nuôi tổng tài bá đạo kia không hề có ý định quan tâm. Từ Đồ Nhiên khẽ thở phào, đi dạo qua mấy căn phòng ngủ ở tầng 2 rồi thuận lợi tìm được phòng của mình.

Đống đồ thần bí mà cô mới mua vẫn nằm trong cái rương màu bạc kia. Từ Đồ Nhiên tìm cái rương đó, lúc mở ra, trong đầu lập tức vang lên tiếng thông báo.

[Chúc mừng]

[Chúc]

[Chúc chúc chúc…]

[Chúc mừng chúc mừng bạn…]

[Chúc mừng…]

Từ Đồ Nhiên: …?

Gì vậy, lag à?

Âm thanh đó vang lên mấy lần rồi lập tức yên lặng trở lại. Từ Đồ Nhiên đợi vài giây vẫn không nghe thêm được âm thành gì, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn không ngừng động tác mở rương ra.

Lần này cô vẫn mua 5 món — Trong đó có cả tấm gương Hỗn loạn, tất cả đều cùng cấp Đăng. Cao hơn đám trước nhiều.

Từ Đồ Nhiên lần lượt kiểm tra các món đồ, cố tình tìm xem âm thanh thông báo ban nãy là do thứ gì, lúc này điện thoại chợt nhận được câu trả lời của nhân viên cửa hàng Taobao:

[Khách yêu ơi, em đã giúp khách kiểm tra kho hàng rồi ạ! Hiện tại chỉ có một món có khuynh hướng Biết tuốt thôi, nhưng cấp thì không hợp lắm, khách yêu có muốn xem các khuynh hướng khác không ạ?]

Từ Đồ Nhiên: [? Không hợp là sao vậy? Cấp Chúc à?]

Nhân viên: [Không không không.]

Nhân viên: [Là thế này, món mà bọn em tìm được nói đúng ra là cấp Quán… Sau khi bị áp chế có thể miễn cưỡng xem là cấp Đăng, nhưng phong ấn trên người nó không mạnh lắm nên có hơi nguy hiểm…]

… Thiệt vậy luôn.

Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Sau đó dứt khoát gõ câu trả lời:

[Lấy nó đi. Cho hỏi tôi tới đâu để lấy hàng?]

Nhân viên: …?

Hả?

——————

Tư tưởng bình thường: Hình như hệ thống của mình bị trục trặc rồi. Có chuyện gì đó phía sau đấy. Thôi bỏ đi mà làm người.

Hệ tư tưởng Từ Đồ Nhiên: Hình như hệ thống của mình bị trục trặc rồi. Đây hẳn là một cái chết mà đến cả hệ thống cũng chẳng dự báo được rồi.

Từ Đồ Nhiên: Ổn phết!