“Ừm… Vì những người bình thường dính vào Thể Đáng Ghét đều rất dễ xuất hiện các vấn đề về tâm thần. Nhờ cái cớ trị liệu tâm lý, chúng tôi có thể nhanh chóng nhắm mục tiêu vào nhóm nhân loại này rồi tiến hành bắt kẻ cầm đầu phía sau.”
“Lỡ như nhà ngoại cảm rơi vào tình trạng mất khống chế hoặc cực đoan thì cũng có một vỏ bọc như thế, dễ che giấu hơn…”
Dương Bất Khí vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn sang Từ Đồ Nhiên chết trân bên cạnh: “Cô ổn không vậy?”
Từ Đồ Nhiên lẳng lặng đi theo anh qua hơn nửa khoảng sân, nghe vậy thì khóe miệng giật giật:
“Cũng ổn, phong cảnh khá đẹp. Cảm giác thoải mái trong lòng lắm.”
Dương Bất Khí: …
Nhưng thật ra Từ Đồ Nhiên cũng chẳng nói dối. Bày trí trong viện điều dưỡng này khá ổn — Từ ngoài nhìn vào sẽ thấy hoa cỏ xanh tươi, có cảm giác như một công viên nhỏ trong lành vậy. Càng đi vào trong sẽ càng cảm thấy ấm áp thư giãn, khiến người ta thả lỏng rất nhiều.
… Chuyện này đã khiến nỗi uất hận vì “cuối cùng vẫn không tránh khỏi được bệnh viện tâm thần” của Từ Đồ Nhiên tan biến đi chút ít.
Dương Bất Khí đứng bên quan sát nét mặt cô, thầm thở ra rồi chủ động nói: “Chúng tôi có nhà ngoại cảm Ngày dài cấp cao, có thể điều chỉnh môi trường và không khí phù hợp để người bệnh ở đây thoải mái hơn một chút… Dù sao tốt xấu gì cũng là một viện điều dưỡng ngoài mặt mà. Phục vụ là trên hết.”
Từ Đồ Nhiên mới cảm thấy dễ chịu hơn chút xíu: …
“… Tôi nên làm gì đây.” Cô nhắm mắt lại, ép bản thân đừng để ý tới từ khóa “Bệnh viện tâm thần” này nữa.
Làm sao được nữa, tới cũng đã tới rồi.
“Lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi điền tờ đơn, sau đó chờ kết quả kiểm tra là được.” Dương Bất Khí nói, “Kiểm tra tố chất của chúng tôi đều do nhà ngoại cảm Biết tuốt cấp cao tiến hành. Sau khi có kết quả rồi sẽ căn theo tình hình của cô để sắp xếp chương trình huấn luyện.”
“Còn phải đi học nữa hả?” Từ Đồ Nhiên cau mày.
“Giúp cô thích ứng với khả năng, nắm bắt kỹ năng đặc biệt tốt hơn mà thôi.” Dương Bất Khí giải thích, “Khuynh hướng khả năng khác nhau sẽ có phương hướng huấn luyện khác nhau.”
Ví dụ như những kiểu dễ xảy ra vấn đề về tâm trạng như Chiến tranh, Đêm trường, Ngày dài sẽ cần học cách điều tiết bản thân tốt hơn; Thú hoang thì cần phải học cách thích nghi với những thay đổi trong năm giác quan hoặc sửa đổi theo bản năng; nhà ngoại cảm có khuynh hướng Hỗn loạn thì lại phải nắm vững cách neo định thực tế.
“Neo định thực tế ư?” Từ Đồ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Dương Bất Khí: “Là phân biệt giữa thực tế và ảo giác. Sau này các khuynh hướng khác cũng sẽ được học. Phải dùng trong rất nhiều nhiệm vụ đấy.”
Nghe tới hai chữ “Nhiệm vụ”, Từ Đồ Nhiên lập tức hưng phấn trở lại. Dường như Dương Bất Khí nhận ra điều gì đó nên bèn nghiêm túc nhìn cô: “Cho dù thế nào đi nữa thì cũng nên học cách bảo vệ bản thân đàng hoàng trước đã, đó là điều quan trọng nhất.”
Từ Đồ Nhiên lập tức nói: “Anh nói cứ như tôi sẽ không chịu học đàng hoàng ấy.”
Dương Bất Khí: …
Không, “học đàng hoàng” của tôi ý là phải học cho được, sau đó làm theo…
Con nhóc này có thật sự nghe mình nói không vậy nhỉ?
Một sự lo lắng thoáng qua trong lòng Dương Bất Khí. Anh lặng lẽ thở dài, dẫn Từ Đồ Nhiên đi vào tòa nhà trong cùng của viện điều dưỡng.
*
“Viện điều dưỡng tâm thần Từ Tâm Tế Dân” được chia thành hai khu vực.
Khu vực trước là khoa chẩn đoán, điều trị và khu nội trú, khu vực sau thì chuyên dành cho nhà ngoại cảm hoạt động. Có khu nhà ăn và khu nghỉ chân riêng biệt.
Hai tòa nhà cùng dùng chung một vườn hoa công cộng, mà dưới ám hiệu tâm lý của nhà ngoại cảm tạo ra, người bệnh và các nhân viên bình thường sẽ chỉ di chuyển ở vòng ngoài khu vườn, không để ý cũng chẳng quan tâm tới các tòa nhà và những người tới lui bên trong.
Đó là lý do mà người mới nên ở trong viện điều dưỡng trước một thời gian. Nhưng Từ Đồ Nhiên thì không định như thế — Chẳng liên quan gì tới cái tên “Viện điều dưỡng tâm thần” cả, từ đầu cô đã định tìm chỗ ở khác rồi. Cô còn mới sắm một mớ đồ thần bí nữa, ở trong đám nhà ngoại cảm này e là không ổn.
May là hôm qua cô đã nhờ trợ lý hủy hợp đồng thuê nhà và tìm chỗ ở mới, gã cũng có hỏi về phạm vi nơi ở sắp tới của cô. Nhờ thế Từ Đồ Nhiên mới biết nhà mình tình cờ có bất động sản ở cùng thành phố — Đăng ký dưới danh nghĩa anh nuôi của cô, Từ Đồ Nhiên có thể chuyển tới ở bất cứ lúc nào, cách viện Từ Tế cũng không xa lắm.
Tốt xấu gì cũng không phải ở lại bệnh viện tâm thần.
Cũng chính vì thế Từ Đồ Nhiên không hề đem theo hành lý gì, đa số đều để ở chung cư Mai Hoa, trợ lý sẽ sang lấy; khâu “dẫn người mới vào ở” theo lệ thường cũng hủy bỏ, biến thành Dương Bất Khí dẫn cô đi tham quan khắp nơi.
Tiếc là đi chưa được bao lâu, anh đã bị người ta gọi đi vì có việc. Từ Đồ Nhiên tạm thời được sắp xếp ngồi đợi trong một phòng họp vắng, bên cạnh là một quyển Hướng dẫn người mới cực dày. Theo như Dương Bất Khí nói thì là “Sợ cô chán nên cho cô đọc để giải khuây”.
Từ Đồ Nhiên: … Cảm ơn ý tốt của ngài nhé ạ.
Ánh sáng trong phòng họp rất tốt, ánh nắng ấm áp trải dài hơn nửa mặt bàn. Không có ai giám sát, tất nhiên Từ Đồ Nhiên làm gì có kiên nhẫn mà ngồi đó đọc sách, cô ngồi được chốc lát rồi lại đứng dậy đi qua đi lại, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.
Từ vị trí của cô có thể dễ dàng nhìn sang cửa sổ của tòa nhà đối diện. Nhưng chẳng hiểu sao đa phần cửa sổ bên đó đều bị kéo rèm che kín hết. Cô hờ hững nhìn lướt qua, ánh mắt chợt khựng lại.
Cô thấy một bàn tay đang vẫy.
Bàn tay đó ở đằng sau cửa sổ tầng 5 đối diện, lúc đầu chỉ kéo nửa cái rèm ra rồi nhô lên, vẫy mạnh. Sau khi Từ Đồ Nhiên nhìn thấy, nó càng lúc càng vẫy khoa trương ra chiều cực kỳ hưng phấn.
Từ Đồ Nhiên: …?
Đang chào mình đấy hả?
Cô hơi chần chừ, giơ tay lên, vừa định chuẩn bị đáp lại thì một cảnh tượng khiến cô bối rối hơn đã diễn ra.
Tấm rèm đáng lẽ đang che hết nửa cửa sổ đã hoàn toàn bị kéo ra hết, để lộ người ngồi phía sau. Đó là một người đàn ông gầy guộc, tóc hơi dài, sắc mặt tái nhợt như bệnh rất nặng.
Bàn tay đang liều mạng vẫy với Từ Đồ Nhiên chính là của anh ta. Nhưng lạ là sau khi thấy Từ Đồ Nhiên, có vẻ như anh ta hơi giật mình.
Mà lúc anh ta ngớ người ra, bàn tay phải của hắn vẫn vẫy nhiệt tình… Một sự bất đồng đến lạ thường.
Sau đó anh ta nhìn thoáng qua tay phải của mình, lắc đầu rồi kéo rèm cửa lại ngay trước mặt Từ Đồ Nhiên.
Lần này rèm cửa che rất kín. Cả người và tay đều bị che lại hết.
Từ Đồ Nhiên đang tính giơ tay vẫy lại: “…”
Đúng là vật đổi sao dời, tới hôm nay cô cuối cùng cũng đã cảm nhận được tâm trạng vi diệu “Tên này đang làm quần què gì vậy” rồi.
Đây là “Viện điều dưỡng tâm thần” trong lời đồn đấy ư?
Hay, hay đấy. Có thêm kiến thức rồi.
*
Cùng lúc đó, ở tầng 5 tòa đối diện. Trong một gian phòng.
Tay trái thanh niên thả rèm cửa ra, thở dài rồi quay lại nhìn tay phải mình:
“Em đang làm gì thế hả? Chỉ không để ý có chút xíu mà đã quậy rồi, lỡ như dọa người ta thì sao?”
Tay phải không đáp mà chỉ yên lặng gục xuống bàn, ngón tay co hết vào trong như con mèo đang cuộn mình lại.
Thanh niên thấp giọng bật cười, điều chỉnh lại tư thế một chút rồi dùng tay trái mở máy tính trước mặt lên.
“Đừng có quậy. Có việc đây này. Bên này có người mới cần phải giám định.”
Anh ta như đang nói chuyện một mình, thành thạo tìm được tài liệu của người mới trong kho dữ liệu rồi chợt ngồi thẳng dậy.
… Không, phải nói là cả người anh ta như bị một sức mạnh vô hình khiến cho “bật thẳng dậy”. Cơ thể bệnh tật gầy gò khẽ run lên, đôi mắt thì hoàn toàn thất thần, thoạt nhìn như đang nhìn vào màn hình nhưng cũng giống như đang nhìn vào phía hư không phía sau màn hình.
Cùng lúc đó, tay trái của anh ta giơ lên. Bắt đầu gõ rất nhanh trên bàn phím.
[Họ tên: Từ Đồ Nhiên.]
[Tuổi: 19.]
[Tố chất: Thỏ điên, Bà chúa Tuyết.]
[Khuynh hướng khả năng: Hỗn loạn, Thú hoang, Thiên tai, Trật…]
Chưa kịp gõ xong chữ cuối cùng, bàn tay phải đang nằm yên tĩnh bất chợt nhảy lên, tự ý xóa bỏ từ khóa rồi lộc cộc vài tiếng, xóa hơn phân nửa nội dung mà hắn mới gõ ra.
…?
Thanh niên đang trong trạng thái thất thần lập tức tỉnh táo lại, nhìn vào màn hình máy tính rồi lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Đang làm gì đấy? Dỗi anh à?”
Anh ta ôn tồn nói: “Được rồi, đừng quậy nữa. Em có thích cô gái đối diện bên kia không? Anh rảnh sẽ dẫn em sang chơi với cô ấy nhé? Giờ đang là giờ làm việc, Dương Bất Khí vẫn còn chờ lấy kết quả kia kìa…”
Anh ta lại giơ tay trái lên, định trở lấy nội dung vừa bị xóa đi, kết quả là vừa khôi phục lại đã bị tay phải lặng lẽ xóa sạch hết.
Thanh niên: …
Anh ta cúi đầu nhìn tay phải mình, nó lập tức xòe 5 ngón tay ra, che hết bàn phím.
Tỏ ra bộ dạng “Nếu anh còn dám gõ nữa thì em sẽ cáu với anh đấy”.
“…” Thanh niên cụp mắt suy tư một lát, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn.
“Phỉ Phỉ?” Anh ta thấp giọng gọi, “Em đã dự đoán được gì à?”
Bàn tay phải đang che bàn phím lại bắt đầu động đậy, di chuyển vài lần, trên màn hình hiện ra một hàng chữ.
Thanh niên nhìn hàng chữ kia chằm chằm trong chốc lát rồi lại bật cười thành tiếng.
“Được rồi, cứ theo ý em đi.” Anh ta nói xong thì thả lỏng người tựa ra sau, “Em muốn làm gì thì cứ làm, anh sẽ hoàn thành thay em.”
Được anh ta hứa, dường như tay phải rất vui, nó xoay lại tặng cho anh ta một trái tim rồi lại cụp ngón tay xuống, linh hoạt nhảy nhót trên bàn phím.
Một khắc sau.
Dương Bất Khí đang vùi đầu sửa báo cáo cuối cùng cũng nhận được kết quả giám định từ nhà ngoại cảm Biết tuốt cấp cao.
Là người hướng dẫn cho Từ Đồ Nhiên, anh dứt khoát mở kết quả ra luôn — Ngay sau đó, hàng mày của anh cũng nhíu lại.
[Họ tên: Từ Đồ Nhiên.]
[Tuổi: 19.]
[Tố chất: Bé thỏ ngọc siêu cấp đáng yêu, Công chúa Bạch Tuyết.]
[Khuynh hướng khả năng: Thú hoang, Thiên tai, Ngày dài.]
Dương Bất Khí: …
Anh không làm nổi báo cáo nữa, chỉ đành đứng dậy.
“Anh Dương?” Đồng nghiệp bên cạnh ngạc nhiên nhìn sang, “Vậy, vậy báo cáo này…”
“Xin lỗi nhé, tôi có việc gấp.” Dương Bất Khí cố nén bực bội trong lòng, “Chiều nay sẽ có, xin lỗi nhiều…”
Nói xong, anh quay người bỏ ra ngoài. Sau đó nhanh chóng lao tới tầng 5 tòa đối diện, gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Hỏi bảo vệ mới biết người trong phòng đã chạy tới nhà ăn ăn cơm mất rồi.
Cái tên đó dám cố tình đi ăn cơm à… Dương Bất Khí nhớ lại kết quả giám định kia là mặt lại đen như nhọ nồi, suy nghĩ một hồi rồi đi thẳng tới nhà ăn.
Nhà ăn tầng 2 đều là phòng đặt trước. Anh biết tên đó từ trước tới nay đều chỉ ăn trong phòng đó mà thôi.
Dương Bất Khí quen đường tìm tới phòng cuối cùng trong tầng 2, cửa đang khép hờ. Anh định giơ tay lên gõ cửa thì chợt nghe tiếng từ trong truyền ra “Mời vào”.
Dương Bất Khí: …
Anh cũng chẳng khách sáo nữa, đẩy thẳng cửa bước vào, câu đầu tiên là: “Bồ Hàm, anh đang làm trò gì đấy hả?”
Phòng bao rất lớn, nhưng chỉ có một người ngồi cạnh bàn. Thanh niên gầy guộc chậm rãi bưng tách trà lên bằng tay trái, hỏi ngược lại: “Gì cơ?”
“Anh biết tôi đang nói gì mà.” Dương Bất Khí tiện tay khóa cửa lại, bước tới trước vài bước, hạ thấp giọng, “Kết quả giám định tố chất của Từ Đồ Nhiên… Anh đang vẽ ra!”
“Làm gì có.” Thanh niên vẫn không hề biến sắc, “Tôi thấy như thế mà. Còn nữa, cậu đanh mặt lại làm cái gì? Đừng có dọa Phỉ Phỉ.”
Dương Bất Khí: “…”
Anh nhìn tay phải của thanh niên, nói chậm lại: “Xin lỗi nhé, chị dâu.”
Sau đó thì nhìn lại gương mặt kia: “Anh bớt đi. Anh biết tôi có thể nhìn ra được mà. Hơn nữa có bịa thì cũng phải bịa thật tí chứ? Đúng thật là Từ Đồ Nhiên có biểu hiện ở phương diện tạo ra hơi lạnh, nhưng anh nhìn mình viết gì đi — Thỏ ngọc? Công chúa Bạch Tuyết? Cái nào liên quan tới Thiên tai chứ hả?”
“Không thể nói thế được.” Thanh niên nói, “Tôi hỏi cậu, Thỏ ngọc sống ở đâu hả?”
Dương Bất Khí: “…”
Không được trả lời, không được trả lời lại.
Trong lòng anh liều mạng tự nhủ với bản thân như thế nhưng vẫn vô thức mở miệng: “Mặt trăng.”
Thanh niên: “Trên trăng thì có gì?”
Dương Bất Khí: “… Hằng Nga?”
Thanh niên: “Hằng Nga sống ở nơi nào?”
Dương Bất Khí: “… Cung Quảng Hàn.”
“Thấy chưa, bản thân cậu cũng nói rồi đấy, là Quảng Hàn!” Thanh niên vỗ bàn một cái, “Thế chẳng phải đã hợp lý rồi sao?”
Dương Bất Khí: “…”
Anh dám cá là tên này đang nói nhảm chắc luôn. Nhưng mà không ổn rồi, dù biết hắn nói nhảm nhưng anh cũng chẳng có cách nào để phản bác được hết.
“Ngụy biện” — Đó chính là một trong những khả năng Biết tuốt cấp cao trên người Bồ Hàm. Một khi anh ta đã hoàn thành logic của bản thân mình rồi, những người khác sẽ không thể nào chất vấn với cái logic đó được.
Ở một mức độ nào đó, đây là khả năng mà Dương Bất Khí ghét nhất.
“Được rồi, vậy thì chúng ta không nói tới chuyện Thiên tại nữa — Vậy còn Hỗn loạn đâu rồi?” Dương Bất Khí thở dài, “Chắc chắn trên người của Từ Đồ Nhiên có khuynh hướng Hỗn loạn. Tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy có thể khiến rất nhiều Thể Đáng Ghét cấp thấp rối loạn. Khuynh hướng này rất nguy hiểm, phải đặc biệt chú ý, anh không thể xóa sổ nó như thế được…”
“Thứ nhất, sao cậu biết được khả năng của cô ấy chắc chắn sẽ là Hỗn loạn?” Thanh niên nghiêm túc nhìn anh, nói như thật, “Sao cậu biết được, đó chẳng phải chỉ là định kiến của cậu thôi sao?”
Dương Bất Khí hơi sửng sốt: “Nhưng tôi đã thấy…”
“Đúng vậy, cậu nói là cô ấy có thể khiến Thể Đáng Ghét rối loạn. Tôi cũng có viết mà, cô ấy có một tố chất là “Công chúa Bạch Tuyết” — Công chúa Bạch Tuyết có đặc điểm gì? Được yêu chiều đấy. Vạn người mê đấy.”
“Hoàng hậu bảo thợ săn đi gϊếŧ cô ấy, thợ săn có gϊếŧ không? Không. Cô ấy ở lại trong nhà bảy chú lùn, chú lùn có đuổi cô ấy không, không. Ngoài Hoàng hậu ra, chẳng ai muốn làm hại cô ấy cả… Cậu nghĩ mà xem, phẩm chất cá nhân này có phải cũng tương tự với “rối loạn” mà cậu nói không?”
Dương Bất Khí: …
Gì vậy, công chúa Bạch Tuyết nhà anh hung dữ tới mức tiêu diệt được cả boss đơn à?
Dương Bất Khí cạn lời. Nếu không phải vì đã được chứng kiến cảnh tượng Từ Đồ Nhiên bị Vật Cộng Sinh truy sát tới mức bay cả giày thì nhiều khi anh đã tin thật rồi.
“Tố chất Công chúa Bạch Tuyết. Khả năng được thể hiện ở việc được số đông yêu chiều, vạn người mê mẩn. Khuynh hướng khả năng Ngày dài là có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của người và Thể Đáng Ghét.” Thanh niên lặp lại từng câu, rõ ràng đều là thêu dệt nên nhưng anh ta vẫn đọc với bộ dạng “đây là chân lý” như thế cho được.
“Cậu nhìn đi, có gì mà không hợp lý nữa hả?”
Dương Bất Khí: “…”
Anh yên lặng một lúc rồi giơ tay che mặt.
“Anh không phải kiểu người sẽ thích chơi khăm. Bồ Hàm, rốt cuộc là anh muốn gì hả?”
Thanh niên bật cười: “Đừng có hỏi tôi, đây là do Phỉ Phỉ. Tôi chỉ phụ trách hoàn thành giúp cô ấy thôi.”
Anh ta nói rồi dịu dàng nhìn tay phải bên cạnh của mình, sau đó nói thêm: “Đúng rồi, cô ấy còn nhờ tôi chuyển lời với cậu. Đừng có quá bận tâm tới chuyện này, cô bé đó có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”
“À, tháng sau sẽ có hoạt động giảm giá trên các hiệu thuốc online đấy. Nếu cần thuốc trị tim thì cậu có thể nhân cơ hội tích nhiều một tí.”
Dương Bất Khí: “…”
Thế thì tôi phải cảm ơn cô ấy thật rồi.
Anh suy nghĩ một lúc, nặng nề thở dài, lông mày vẫn nhíu chặt.
Đã tới nước này, xem như anh đã nhìn ra Bồ Hàm chắc chắn sẽ không sửa kết quả giám định — Mà trong số các nhà ngoại cảm Biết tuốt cấp cao hiện tại chỉ có một Biết tuốt cấp Huy, đúng thực là anh ta có khả năng để giấu kín chuyện này.
Chỉ cần anh ta nhận định tố chất của Từ Đồ Nhiên là “Thỏ ngọc” và “Công chúa Bạch Tuyết” thì dù Biết tuốt khác có đọc thế nào đi nữa, họ cũng sẽ chỉ nhìn thấy kết quả này. Trừ khi bây giờ xuất hiện một người có cấp cao hơn hắn…
Nói cách khác, anh ta không chỉ sửa đổi được kết quả giám định lần này của Từ Đồ Nhiên mà còn sửa được cả những kết quả giám định sau này của cô.
… Sự lũng đoạn* này quá tàn ác rồi.
(*) Trạng thái thị trường chỉ có duy nhất một người bán và sản xuất ra sản phẩm không có sản phẩm thay thế gần gũi.
Dương Bất Khí tức tối nhìn anh ta, Bồ Hàm nhấp một ngụm trà rồi ủ ê nói: “Nếu cậu cứ muốn theo đuổi sự thật đó thì cũng được. Thế thì tôi sẽ đổi về — Nhưng nếu đổi thì phải đổi hết của mọi người, muốn chân thật thì phải chân thật hết chứ.”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Dương Bất Khí: “Hay là tôi cũng sửa lại báo cáo giám định của cậu luôn nhỉ? Lấy lại cái khuynh hướng Biết tuốt đã biến mất kia về, cũng đổi mới lại số liệu của khuynh hướng Sinh mệnh luôn… Đúng rồi, tôi nhớ hình như năm ngoái khuynh hướng Sinh mệnh của cậu đã lên tới Cự rồi đúng không? Mà cậu báo cho phía trên thế nào nhỉ? Sao vẫn còn là Đăng được, thế thì gian dối quá.”
Dương Bất Khí: …
Anh hơi biến sắc, cuối cùng là cố gắng nhắm mắt lại.
“Anh có chắc là sự thay đổi này không ảnh hưởng tiêu cực tới Từ Đồ Nhiên không?”
Anh xác nhận lại với Bồ Hàm lần nữa.
Bồ Hàm nhún vai: “Tôi đã nói rồi, là Phỉ Phỉ đổi. Nhưng cậu cứ yên tâm, Phỉ Phỉ rất thích cô ấy, sẽ không hại cô ấy đâu.”
Nói xong, anh ta nhìn ra sau lưng Dương Bất Khí:
“Không tin thì cậu tự hỏi cô ấy đi. Lúc nãy Phỉ Phỉ còn chào hỏi cô ấy nữa đấy.”
Dương Bất Khí: …?
Giờ anh mới sực tỉnh rồi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt vẻ hơi lúng túng của Từ Đồ Nhiên.
Từ Đồ Nhiên đang trong tư thế đẩy cửa vào, giơ một tay lên vẫy vậy: “… À.”
Dương Bất Khí đỡ tay lên trán: “Ủa, đợi đã… Ôi trời, sao cô lại tới đây?”
“Có người gửi tin nhắn mời tôi ăn cơm.” Từ Đồ Nhiên thành thật.
Cô ngồi một mình chán chết đi được, bị tin nhắn nặc danh đó làm cho hứng thú nên bèn tới xem thử thế nào.
Tin nhắn còn nhấn mạnh là khi tới không cần gõ cửa, cứ bước thẳng vào. Cô ôm tò mò đi ra ngoài làm theo, kết quả là ăn dưa no nê.
Lại còn là dưa của Dương Bất Khí nữa chứ.
Ái chà chà.
Dương Bất Khí phức tạp nhìn sang, Từ Đồ Nhiên vội vàng xua tay: “Đừng có nhìn tôi, tôi chẳng nghe được gì hết, mà có nghe thì cũng chẳng quan tâm. Không cần trả phí bịt miệng cho tôi đâu, tất nhiên nếu cho thật thì tôi cũng miễn cưỡng nhận được.”
Cô lướt mắt quanh phòng một vòng, cuối cùng nhìn lên bàn ăn, thản nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện: “Sao lại có tận 4 bộ bát đũa thế?”
“Vì có 4 người mà.” Bồ Hàm cười tủm tỉm, “Được rồi, đã tới đủ cả. Ăn cơm được rồi — Bữa này tôi mời, xem như để đón người mới tới nhé. Đừng có đóng cửa. 3 phút sau nhân viên phục vụ sẽ bưng canh vào, đứng dậy mở cửa thì bất tiện lắm.”
Ý là từ đầu đã tính luôn Dương Bất Khí vào số người ăn bữa cơm này rồi.
Từ Đồ Nhiên hăng hái nhìn 4 bộ bát đũa trên bàn, vẫn đang suy nghĩ người thứ tư ở đâu, “Phỉ Phỉ” là ai thì thanh niên mời khách đã nhìn sang, chỉ vào chỗ phía bên phải của mình.
“Cô có thể ngồi bên này không?” Anh ta hỏi.
Từ Đồ Nhiên chả hiểu gì nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống đó. Mới ngồi xuống đã cảm thấy tay trái của mình hơi bị kéo nhẹ.
…?
Cô ngạc nhiên cúi đầu, thấy tay phải của thanh niên kia đang chộp lấy tay trái của mình, sau khi nắm được còn rất vui vẻ lắc qua lắc lại nữa.
Từ Đồ Nhiên: “…???”
Cô nhìn chằm chằm bàn tay đang mang găng tay đen kia, thành thật tự hỏi cảnh tượng trước mắt này có phải là quấy rối tìиɧ ɖu͙© chốn công sở hay không, giờ mình nên đập tách trà hay là lật ghế đây.
Chưa đợi cô quyết định, lòng bàn tay đã hơi ngưa ngứa — Cái tay được voi đòi tiên, cong ngón tay lên gãi gãi vào lòng bàn tay của cô.
Từ Đồ Nhiên: … Chốt, lật bàn.
Cô nhắm mắt lại, đang định đứng dậy lật bàn thì chợt nghe thanh niên bên cạnh “Này” một tiếng.
Chỉ thấy anh ta vươn tay trái ra, cẩn thận kéo tay phải về, vẻ mặt trông dở khóc dở cười.
“Xin lỗi nhé, không để ý là cô ấy lại quậy… À đúng rồi, chúng tôi vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ.”
Anh ta túm lấy tay phải về đặt trên bàn, nhẹ nhàng gỡ cái găng tay đen kia ra.
Dưới găng tay là một bàn tay rất đẹp.
Năm ngón tay thon dài, nước da trắng lạnh, mịn màng bóng loáng như đồ sứ thượng hạng. Móng tay được cắt rất gọn dàng, còn được vẽ hình hoa lan rất tinh xảo nữa.
Ở cổ tay đeo một chiếc vòng đá quý, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương khiêm tốn.
“Tôi là Bồ Hàm, cũng là người giám định tố chất lần này của cô. Có tôi lo liệu, cô không cần phải lo việc bị lộ đâu.” Thanh niên vừa thản nhiên nói vừa nhìn về phía tay phải của mình, giọng điệu trở nên hơi dịu dàng.
“Đây là vợ tôi, Phỉ Phỉ. Hai người đã từng gặp nhau lúc nãy rồi đấy.”
Như đang hưởng ứng anh ta, bàn tay phải đang yên lặng gục trên bàn lập tức nhấc lên, vui vẻ huơ huơ trước mặt Từ Đồ Nhiên.
Từ Đồ Nhiên: …
Cô hơi nhíu mày, ngón tay đã từ từ thả mép bàn ra, chần chừ giơ tay vẫy với cái tay kia.
Bàn tay phải xinh đẹp kia càng vui hơn, bắn cho cô một hình trái tim.
Từ Đồ Nhiên: …
Nói thật thì lúc nãy cô còn lo lỡ người ở đây phát hiện não mình có vấn đề, bắt mình lại làm bệnh nhân thì phải làm sao.
Nhưng giờ cô thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi.
Chỗ này đúng là ngọa hổ tàng long, người nào cũng có — So với người đối diện đây, cô thấy mình còn bình thường chán!
*
Cả Từ Đồ Nhiên và Dương Bất Khí đều hơi bất ổn khi ăn bữa cơm này.
Từ Đồ Nhiên cứ mải băn khoăn về chuyện của “Phỉ Phỉ”. Vài lần dò hỏi đều bị Bồ Hàm đánh trống lảng, cô biết ý không hỏi thêm nữa, trái lại thì suy nghĩ hơi nhiều. Suy nghĩ “có hai nhân cách” và “ma nhập vào người” bay tới, càng nghĩ càng tò mò.
Còn Dương Bất Khí… Anh băn khoăn chuyện kết quả giám định bị thay đổi, hơn nữa lúc nãy đã bị uy hϊếp nên vẫn chưa bình tĩnh lại nổi.
Chỉ duy có Bồ Hàm và “Phỉ Phỉ” của anh ta là vui vẻ thư thái ngồi ăn. Anh ta dùng tay trái ăn cơm, tay phải thì luôn “nghịch” bên cạnh. Có khi cô ấy đứng dậy, dùng ngón giữa và ngón trỏ làm chân, đi dọc theo mép bàn, có khi lại cầm đũa lên, lúc thì gắp đồ ăn cho Bồ Hàm, lúc lại gắp cho Từ Đồ Nhiên.
Gắp cho Từ Đồ Nhiên còn nhỉnh hơn một chút. Hơn nữa không biết có phải cố tình không mà tất cả những món cô ấy gắp đều là món mà Từ Đồ Nhiên thích.
Từ Đồ Nhiên nhìn mà thở dài, cảm thán rằng trước đây mình thực sự là ếch ngồi đáy giếng.
Đây mới là bị bệnh thật chứ!
“Được rồi, tôi ăn no rồi.” Ăn được một lát, Bồ Hàm đặt đũa xuống, “Tôi phải về đây, còn lại hai người xử đi.”
“Hả?” Từ Đồ Nhiên hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn bàn ăn, “Còn hai món vẫn chưa…”
“Gọi cho hai người đó. Đều là món hai người thích ăn cả.” Bồ Hàm tao nhã lau khóe miệng, dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch tay trái, sau đó mới giơ tay phải lên.
“Còn chuyện của tôi và Phỉ Phỉ, tôi không muốn nhắc lại trước mặt cô ấy. Nếu thực sự tò mò thì cô có thể hỏi Dương Bất Khí — À đúng rồi. Phỉ Phỉ còn một câu nữa nhờ tôi nói với cô.”
Anh ta đi được nửa đường rồi quay đầu lại.
“Cô ấy nói ngày mai mặt trăng rất tròn, là thời điểm hợp để nằm mơ. Trước khi ngủ nhớ đặt chiếc gương cô vừa mua ở đầu giường nhé — Còn nữa, dây mạng của cô cũng đủ rồi. Về cái cơ hội hão* kia, tốt nhất là nên cân nhắc nhu cầu khác đi nhé. Ví dụ như bạn trai của tôi… Khụ, ý cô ấy là tôi ấy. Cô ấy quên là chúng tôi đã kết hôn rồi.”
(*) Từ gốc là 白嫖 , ám chỉ những việc không cần dùng tiền.
Bồ Hàm cười ngượng rồi nói tiếp: “Những thứ giống như “của tôi” có thể phát huy tác dụng, cô nhớ cân nhắc.”
Từ Đồ Nhiên hơi tròn mặt, chợt như hiểu ra gì đó nên hơi nhíu mày. Bồ Hàm thấy thế cũng chẳng nói gì thêm, lần nữa tạm biệt hai người.
Ngay lúc anh ta xoay người đi, bàn tay phải kia lại vươn lên, qua bờ vai của anh ta, bắn tim lần nữa với Từ Đồ Nhiên.
Từ Đồ Nhiên bị chọc cho bật cười, vươn tay bắn trả lại. Lúc thu mắt về, tình cờ cô đυ.ng phải ánh mắt hơi phức tạp của Dương Bất Khí.
“Cô muốn đi xem mắt à?” Anh hỏi.
Từ Đồ Nhiên chẳng hiểu gì: “Tất nhiên là không rồi. Anh nghĩ gì vậy?”
“Không, vì lúc nãy anh ta… Mà thôi đi.” Dương Bất Khí ho một tiếng, đặt đũa xuống, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Với tiên đoán của Phỉ Phỉ, tôi đề nghị là nên lựa chọn mà nghe. Cô ấy là nhà ngoại cảm Dự báo cấp Huy, từ trước tới giờ rất ít khi dự báo sai, nhưng mặt khác… Cô cũng thấy rồi đó, dù sao hiện tại cô ấy cũng không phải người sống, tư duy sẽ ít nhiều thay đổi, lựa chọn nhiều khi sẽ sai, chưa hẳn thích hợp với loài người.”
“Nhà ngoại cảm Dự báo ư?” Từ Đồ Nhiên đặt đũa xuống, “Thế là cô ấy không phải Thể Đáng Ghét hả?”
“Chuyện của cô ấy khá đặc biệt.” Dương Bất Khí giải thích, “Thật ra tôi cũng không rõ cụ thể tại sao lại biến thành thế này. Nhưng rõ ràng là cô ấy không phải Thể Đáng Ghét… Lúc đó cô ấy đang trên đà sa ngã, vì để cô ấy không hoàn toàn biến thành một quái vật, chồng cô ấy là Bồ Hàm đã tiến hành một số thao tác, ngăn chặn quá trình chuyển hóa của cô ấy.”
Dù là Bồ Hàm hay con người đi nữa, đây đều là một lần đọ gan cực nguy hiểm. Mà từ kết quả thì có vẻ là đã thành công — Phần ý thức con người của Phỉ Phỉ đã được chuyển vào tay phải cô ấy, sau đó ghép lại lên người Bồ Hàm.
Cuối cùng cô ấy đã dùng cách này để sinh tồn tiếp, tạo sự cộng sinh kỳ diệu với Bồ Hàm, đồng thời cũng bảo vệ được ý thức cá nhân và khả năng Dự báo cấp cao.
Cô ấy không phải Thể Đáng Ghét. Không có du͙© vọиɠ gϊếŧ người, không có nhu cầu ăn người, không có ác ý bẩm sinh với con người — Nhưng trạng thái hiện tại của cô ấy rõ ràng không thể tính là con người được.
“Nội bộ tổ chức vẫn đang nghiên cứu về sự tồn tại của Phỉ Phỉ.” Dương Bất Khí nói, “Trường hợp của cô ấy và Bồ Hàm rất khó để tái dựng lại. Họ là bạn lớn lên cùng nhau, hiểu rõ nhau hơn bất cứ ai, lại cũng đều là cấp cao trong chuyên môn của mình nữa…
Nhưng một khi nghiên cứu thành công thì sẽ có giá trị rất to lớn đối với nhà ngoại cảm.”
“Đúng thế.” Từ Đồ Nhiên gật đầu, “Nếu là tôi, chắc chắn cũng rất sẵn sàng trở thành một cái tay không có miệng, mọc trên cơ thể của người khác.”
Nói thế thì lại nghe hơi kỳ quái. Dương Bất Khí nhìn cô một cái, thở dài: “Tình hình khi ấy mà đạt được kết cục này đã là tốt lắm rồi. Phỉ Phỉ là nhà ngoại cảm cấp cao, một khi bị sa ngã, ngay cả khi đã chết, cô ấy cũng sẽ trở thành một Thể Đáng Ghét cực kỳ khó giải quyết… Mà khi ấy, cả tổ chức đều đang phải trải qua một cơn địa chấn cực lớn, không thể chịu thêm công kích và hy sinh được nữa.”
Từ Đồ Nhiên đang suy nghĩ về những lời nhắc nhở của “Phỉ Phỉ”, nghe Dương Bất Khí nói thế thì trong lòng chợt run lên.
“Cơn địa chấn mà anh nói… Là vào 5 năm trước đúng không?”
Dương Bất Khí nhìn cô một cái rồi hỏi ngược lại: “Tô Tuệ Nhi kể với cô à?”
“Quên mất là ai nói rồi. Chỉ tình cờ nghe được thôi.” Từ Đồ Nhiên rất nghĩa khí, không hề bán đứng Tô Tuệ Nhi.
… Dù rằng cô nghĩ chắc Dương Bất Khí cũng đã nghe ra được đây là nói thật hay nói dối rồi.
Dương Bất Khí tức cười nhìn cô, xoay mặt bàn, đẩy một đĩa cà tím om tới trước mặt Từ Đồ Nhiên — Anh còn nhớ lúc nãy Phỉ Phỉ gắp rất nhiều món này cho Từ Đồ Nhiên.
“Không sao. Tôi cũng đoán là cô ta sẽ kể. Chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm hết, chỉ cần vào giới rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.”
Dương Bất Khí thoáng dừng một chốc, cân nhắc từ ngữ.
“Cô đã đoán đúng. Thực chất Phỉ Phỉ cũng là một trong những nạn nhân trong sự cố 5 năm trước.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì thế?” Từ Đồ Nhiên tò mò nói, bản thân gắp toàn không khí cũng chẳng phát hiện.
“Tô Tuệ Nhi chỉ kể với tôi là chuyện đó bắt nguồn từ viện Từ Tế, cuối cùng thì lan ra gần hết cả giới nhà ngoại cảm.”
“… Cách nói này của cô ta mặc dù không mấy lọt tai, nhưng quả thực đúng là thế.” Dương Bất Khí mím môi, “Cô cũng biết đấy, hai khuynh hướng Trật tự và Dự báo là đặc điểm riêng ở con người mà đúng không?”
“Ừm.” Từ Đồ Nhiên gật đầu, “Mà hiện tại có tác dụng nhiều nhất chỉ có Trật tự. Chẳng hiểu sao đã từ rất lâu rồi không xuất hiện Dự báo cấp cao.”
“Nói chính xác thì là gần 5 năm rồi không có cấp cao.” Dương Bất Khí nói, “Đi ngược về trước đó nữa, Dự báo và Trật tự đều là phương hướng nghiên cứu chủ yếu của các nhà ngoại cảm.”
“Trong đó, viện Từ Tế chủ yếu mạnh về Dự báo, viện Nhân Tâm chủ yếu mạnh về Trật tự. Khi ấy ngoài hai tổ chức lớn này còn có rất nhiều tổ chức nhỏ, bên nào cũng có 1 – 2 nhà ngoại cảm cấp Huy để đảm nhận chức vụ lãnh đạo.”
“Đúng thế… Khi ấy cấp cao nhất trong các nhà ngoại cảm chỉ tới cấp Huy. Mọi người tốn rất nhiều công sức, hao phí cực nhiều tài nguyên, cuối cùng mới có một người đạt tới cấp Thần vào 5 năm trước.”
Từ Đồ Nhiên khựng lại: “Người cấp Thần đó là ở viện Từ Tế? Hơn nữa còn là Dự báo à?”
Dương Bất Khí gật đầu.
Từ Đồ Nhiên: “Vậy người đó dự báo được chuyện gì rồi?”
“Chẳng ai biết cả.” Dương Bất Khí lắc đầu, “Vì sau khi thăng cấp chưa bao lâu, hắn đã phản bội loài người.”
“— Còn kéo một số lượng lớn nhà ngoại cảm cấp cao xuống nước chôn chung nữa.”
——————
Phỉ Phỉ: Đừng chọn phần thưởng có khuynh hướng Hỗn loạn nhé! Có thể cân nhắc khuynh hướng Biết tuốt! Sẽ có tác dụng!
Từ Đồ Nhiên: Hiểu rồi~ Cảm ơn ạ!
Bồ Hàm: Dù không hiểu vợ đang nói gì nhưng chắc là đang khen tui. Tui vui quá.
Dương Bất Khí (Cả quá trình đều đứng ngoài ngó): Là sao? Sao lại phải tâng bốc Bồ Hàm như thế chứ hả? Đang muốn giới thiệu bạn trai cho Từ Đồ Nhiên hả gì? [Cảm thấy nguy hiểm vô cớ]