Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 28

… Đệch, kỳ lạ.

Đó là phản ứng đầu tiên của An Nại.

— Phản ứng thứ hai là, để xem lại lần nữa.

Sau khi nhìn lại, cuối cùng An Nại cũng hạ quyết tâm lấy dao chém tới con ma nữ đang lao về phía mình, sau đó lần theo sợi dây màu đen rồi cẩn thận đi ra ngoài.

Căn phòng bên ngoài đều đã bị thay đổi, thoạt nhìn có vẻ hơi lạ. Gã men theo dây đi qua được hai phòng, lúc ở phòng thứ ba thì bỗng dưng trợn tròn mắt.

“Duy Duy?” Gã kinh ngạc nói, “Cô vẫn ổn đấy chứ?”

Trong phòng, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi xổm trước sợi dây, trầm ngâm quan sát, nghe thế thì lạnh nhạt nhìn gã một cái rồi khẽ gật đầu: “Ừm.”

An Nại nhìn lướt qua một vòng rồi bước vào: “Cô cũng đang nghiên cứu thứ này à?”

“Ừm.” Duy Duy gật đầu, “Lạ quá.”

Thực sự quá kỳ lạ, ma nữ dẫn đường, mà sợi dây đen buộc trên người nó rõ ràng lại xuất phát từ một Thể Đáng Ghét có cấp cao hơn. Danh thϊếp đính trên sợi dây có logo ngọn đuốc, tên cũng là người cô ta quen biết, nhưng chất liệu để viết chữ thì hơi lạ lẫm…

Tuy nhiên cũng không phải là quá lạ. Cô ta cứ luôn cảm thấy mình đã thấy ở đâu rồi, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra nổi.

Tựu chung lại là rất kỳ lạ.

Vì thế lúc đó dù có thấy ma nữ, cô ta cũng không tùy tiện hành động mà tránh sang bên cạnh, chờ cho con ma nữ bò đi — Cô ta hiểu nếu cách này có tác dụng thật thì chưa biết chừng đằng sau sẽ có người khác lần theo sợi dây để đi tới chỗ mình. Tới đó rồi hẵng quyết định.

Dù sao cũng là đồng nghiệp cộng tác đã lâu, An Nại lập tức hiểu được suy nghĩ của cô ta, gã bèn chỉ vào cánh cửa đang khép hờ đằng sau: “Cùng đi không?”

Duy Duy suy nghĩ một lát, không tỏ thái độ gì mà chỉ hỏi ngược lại: “Đằng sau còn người nữa không?”

“…” An Nại ngớ ra, hồi lâu sau mới đáp, “Chắc là không. Tôi đã xử con ma nữ kéo dây kia rồi…”

Duy Duy nhìn gã với vẻ trách móc rồi bất đắc dĩ thở dài, đi tới bên cửa gã đang đứng. Hai người lần lượt đóng cửa để chứng minh thân phận trước, sau đó cùng nhau đi theo sợi dây màu đen.

Đi qua một phòng khác, lại bắt gặp một con ma nữ kéo theo sợi dây đen đang từ từ bò qua phòng. Lần này An Nại không ra tay nữa mà cũng dùng chiêu né sang một bên của Duy Duy, mãi tới khi tận mắt trông thấy ma nữ rời khỏi phòng mới tỏ vẻ khó tin: “Chuyện gì đây? Bán sỉ à? Sao lại còn nữa?”

Duy Duy cũng không hiểu nên lắc đầu, vẻ mặt có đôi chút kinh ngạc.

An Nại nhìn cô ta một cái thật sâu, cuối cùng nói ra sự nghi ngờ mình luôn canh cánh mãi trong lòng: “Cô nói xem, có khi nào đây là cái bẫy của Thể Đáng Ghét không?”

“… Không đâu.” Lần này Duy Duy đáp lại rất dứt khoát, lý do cũng khá đơn giản.

“Nó không có vạn năng như thế.”

An Nại: …

Được rồi, đủ chứng đủ lý, cô thuyết phục được tôi rồi đấy.

“Hơn nữa đó là danh thϊếp của Dương Bất Khí.” Duy Duy nói tiếp, “Chữ này cũng thế.”

Cuối cùng cô ta cũng nhớ ra được mình đã trông thấy ánh sáng lục kỳ lạ này ở đâu rồi. Đó chính là “chất độc” của Dương Bất Khí — Chỉ là không hiểu sao anh lại phải dùng thứ này để viết chữ thôi.

“Dương Bất Khí à.” An Nại như đang nghĩ ngợi điều gì đó, “Tôi có từng tiếp xúc với anh ta. Dù có hơi lạnh lùng kiêu ngạo nhưng rất giỏi, là một người đáng để tin cậy.”

Chắc sẽ không thông đồng với Thể Đáng Ghét làm bậy, gây ra mấy chuyện kỳ quái… đâu nhỉ?

Hai người nhìn nhau, cùng lúc nhớ tới một cái mác khác được dán trên người Dương Bất Khí — Viện Từ Tế.

“… Thôi, cũng chẳng còn cách nào khác.” An Nại chần chừ một lúc rồi vẫn hạ quyết tâm, “Đã tới nước này rồi, dù thế nào cũng phải tìm cách tụ họp lại đã…”

Hai người thống nhất với nhau rồi tiếp tục men theo sợi dây đen. Đi qua thêm một căn phòng nữa, cuối cùng cũng tìm được đầu của sợi dây —

Đó là một cánh cửa khép hờ. Trên tay nắm cửa có bôi một lớp ánh sáng lục trong suốt.

Bên trong có một hơi thở kỳ lạ xộc ra. Ước tính sơ bộ thì có ít nhất là một Thể Đáng Ghét cấp Đăng.

An Nại nhíu mày, cảnh giác dừng bước, giơ một tay cản Duy Duy bên cạnh lại.

Có nguy hiểm. Gã nháy mắt với Duy Duy, đợi tôi đi trước để dò la đã…

Chưa kịp nháy xong đã chợt nghe tiếng tán gẫu vụn vặt vang ra từ trong đó, một giây sau, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên —

“Từ Đồ Nhiên! Mau tới đây đi! Hai con này đang cắn nhau đây này đm — Tôi không kéo ra được!”

“Dương Bất Khí, anh có thể giữ con búp bê chắc tí được không hả! Sắp bị kéo tụt rồi —”

An Nại: …?

Ngay sau đó, cửa phòng khép hờ bị mở toang ra, hai cái bóng đen lao ra từ bên trong, phía sau có một bóng người theo sát, tựa như ông già Noel đang kéo đoàn xe tuần lộc, cố gắng ghì chúng lại, trong miệng liên tục hét lên “Á, á” —

Có lẽ vì bị đau nên cuối cùng hai cái bóng đen kia cũng yên tĩnh trở lại. Người kéo dây ngẩng đầu lên, đυ.ng phải ánh mắt khϊếp sợ của An Nại.

“An Nại? Duy Duy?” Vừa liếc mắt, người đó đã nhận ra gã, vừa vội khống chế hai con ma nữ vừa vẫy tay với bên trong, “Thế là xong rồi đúng không? Vào trước đi. À đúng rồi, trước đó khi đυ.ng vào tay nắm cửa để kiểm tra chút nhé… Ối! Ối!”

Tô Tuệ Nhi vật vã siết chặt sợi dây đen trong tay, ra hiệu hai người mau vào trong phòng. An Nại khó mà tin nổi, hơi khựng lại chốc lát rồi mới tỉnh táo lại, sau khi lần lượt đυ.ng vào tay nắm cửa với Duy Duy mới dè dặt nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Dương Bất Khí đang ngồi xổm trên đất, buộc tóc lại cho ma nữ.

Ừ, chính xác, chính là Dương Bất Khí. Dương Bất Khí dù hơi lạnh lùng kiêu ngạo một chút nhưng ít ra vẫn đáng để tin cậy —

Đang buộc tóc cho một con ma nữ.

Trước ngực anh còn đang đeo một cái cặp màu hồng phấn. Khóa kéo cặp bị hở ra một chút để lộ gương mặt của một con búp bê vải lớn, dù đứng cách hơn nửa căn phòng nhưng An Nại vẫn có thể trông thấy nụ cười quỷ dị trên mặt nó.

Đó là chưa kể tới con ma nữ đang bò trong phòng, ánh sáng lục lấp lóe khắp nơi, tóc đen dài trải đầy trên đất, hơi thở đυ.c ngầu gần như đang xộc thẳng vào mặt…

Rồi xong, trúng kế rồi.

Đó là phản ứng đầu tiên của An Nại.

Ô nhiễm rồi, chắc chắn căn phòng này đã bị ô nhiễm rồi! Người trong này đều điên hết rồi! Chắc chắn là ở đây có độc —

*

Điều cuối cùng ngăn cản bước chân lui quân của An Nại là cánh cửa phòng ở đầu kia mở ra.

Có hai người bước ra từ trong cánh cửa. Một cô gái mà gã chưa từng gặp qua, thoạt trông còn khá nhỏ tuổi; một thanh niên đeo kính, chính là đội phó đội 1 của họ.

“Anh Vu?” Gã khẽ gọi một tiếng, lập tức trở nên an tâm hơn nhiều. Cuối cùng Tô Tuệ Nhi cũng đã khống chế được hai con ma nữ đang cắn nhau trong tay, dành ra tinh thần và thể lực để giải thích đàng hoàng với họ.

Lúc này An Nại và Duy Duy mới có cơ hội để làm rõ tình hình hiện tại… Dù thực tế cũng chẳng rõ là bao.

Nhưng ít ra có thể xác minh được một việc. Tất cả mọi người đều rất ổn, không ai bị ảnh hưởng gì. Mọi người chỉ đang cố gắng để tập hợp lại với nhau thôi.

“Đám ma nữ này…” An Nại nhìn đám ma đang bò loạn xạ trong phòng, một lời khó nói hết. Trong góc lại có hai con ma nữ đang túm tóc nhau, Tô Tuệ Nhi chửi một tiếng rồi thở hồng hộc xông tới, bắt đầu ngăn cản.

“Lỗi tôi.” Từ Đồ Nhiên chân thành xin lỗi, ngại ngùng nói, “Khả năng của tôi là khiến những thực thể phi nhân loại cấp thấp rối não. Mà theo tình hình vừa rồi thì hình như hơi hiệu quả quá rồi…”

Vì nhất thời xúc động nên cô đã chụp ảnh hơi nhiều, sản xuất ra hơi nhiều ma nữ.

Nhưng số lượng sử dụng ma nữ lại ít hơn số lượng tồn kho nhiều. Ma nữ chưa kịp phát huy tác dụng cũng bắt đầu nổi điên, cấu xé lẫn nhau…

Chỉ có Tô Tuệ Nhi là phải lao đao vì ngăn cản chúng.

An Nại cái hiểu cái không gật đầu, vẫn bày ra bộ dạng “Sốc chết mẹ”.

Duy Duy trầm ngâm nhìn thoáng qua ngực Dương Bất Khí. Anh đang đeo một cái cặp màu hồng. Mái tóc đen dài của búp bê tràn ra hai bên, có lọn mềm mại rủ xuống đất, có lọn bị căng lên, đang treo trên không trung, kéo dài ra tới hai cánh cửa bên ngoài.

Mà lúc này đây, vẫn còn vài con ma nữ đeo sợi dây đen và nhắc nhở cắm đầu bò mãi.

“Tiểu Cao và lão đại đâu rồi?” Cô ta nhìn sang Tô Tuệ Nhi.

“Ừm. Hiện tại họ vẫn chưa tới đây.” Tô Tuệ Nhi gật đầu, “Thế nên tôi định chờ thêm chút nữa.”

Tiểu Cao là người xui xẻo bị thương sau khi họ vào đây chưa được bao lâu. Lão đại là đội trưởng dẫn đội của họ, cũng là người duy nhất cấp “Cự” trong cả đội — Trừ hắn ra, trong viện Nhân Tâm chỉ có anh Vu và Duy Duy là cấp Đăng. Còn lại đều là cấp Chúc. Dù có thêm Dương Bất Khí đi nữa thì cũng chỉ có 3 cấp “Đăng” mà thôi.

Anh Vu chính là nhà ngoại cảm có khả năng tạo ra dấu hiệu kia, nói đúng ra kỹ năng này phải gọi là “Công cụ thòng lọng” mới phải — Bằng cách kết nối tất cả các dấu hiệu đã vẽ, tiến hành liên kết và chọn lọc để sử dụng các không gian có sẵn. Tạo ra các bức tượng ma chỉ là một trong số các cách sử dụng, thực chất vẫn còn nhiều công dụng hơn thế nữa.

Trong đó bao gồm một con đường cao tốc VIP đi từ nơi Vật Cộng Sinh chưa lộ diện thẳng tới chỗ đứa con gái.

Sau khi hắn tìm đến, Từ Đồ Nhiên đã nói ngay kế hoạch của mình. Anh Vu nói nếu muốn xây đường cao tốc VIP cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng kỹ năng của hắn phải có nhà ngoại cảm khác tiến hành bổ sung năng lượng, chỉ có vài ba cấp Đăng thì chưa đủ đảm bảo cho hắn, sự tồn tại của nhà ngoại cảm cấp “Cự” cũng rất quan trọng.

“Thế thì chỉ có thể chờ thôi.” Từ Đồ Nhiên nghĩ rất thoáng, “Dù sao cũng phải đợi người tới đủ mà. Chẳng vội.”

Cô không vội nhưng vẫn có người thấy hơi bất an.

Nhân lúc Duy Duy đang nói chuyện với Tô Tuệ Nhi, An Nại lén tới gần Dương Bất Khí đang tập trung buộc tóc cho ma nữ.

“Này, hỏi anh tí.” Gã nhỏ giọng nói, “Bọn anh gióng trống khua chiêng như thế mà không sợ lỡ có quái vật mò tới thì phải làm sao à?”

“Tôi đã hỏi cô ấy rồi.” Dương Bất Khí không buồn ngẩng đầu lên, “Cô ấy bảo, nếu đánh không lại thì cứ chạy thôi.”

Thực tế là từ khi bắt đầu kế hoạch tới giờ, có mấy con quái nhỏ đi theo sợi dây để mò tới thật — Nhưng cấp không cao lắm, có thể xử lý dễ dàng.

An Nại nghe thế thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

… Cô ấy?

Gã không hề che giấu sự kinh ngạc của mình: “Không phải anh nghĩ ra kế hoạch này à?”

Cấp của Dương Bất Khí khá cao, kinh nghiệm xử lý cũng nhiều, lúc đầu gã cứ nghĩ ý tưởng ma quỷ này là do anh nghĩ ra để lợi dụng đạo cụ và khả năng của cô bé kia — Nhưng nghe Dương Bất Khí nói thì rõ ràng sự thật không phải là thế rồi.

Làm việc với nhau lâu như thế, tất nhiên An Nại sẽ không nghĩ Dương Bất Khí đang nói Tô Tuệ Nhi, ánh mắt gã vô thức rơi vào người Từ Đồ Nhiên — Cô vẫn đang bàn bạc với anh Vu về chuyện tạo dựng “lối đi VIP cho phụ huynh”, vừa nói vừa gật gù, thoạt trông giống như một học sinh đang hỏi bài giáo viên vậy.

An Nại yên lặng một lúc rồi khó hiểu hỏi: “Chắc cấp của cô ấy cũng không cao lắm đâu nhỉ?”

“Cấp Huỳnh.” Dương Bất Khí nói rồi thành thạo viết chữ lên danh thϊếp.

Dù Huỳnh và Chúc chỉ chênh nhau một cấp nhưng lại cực kỳ khác biệt. Mà theo quan sát của anh, Từ Đồ Nhiên không thể nào cấp Chúc được.

“Cấp Huỳnh mà dám liều thế cơ à?” An Nại líu lưỡi, không nói nên lời, “Người mới của bọn anh cừ đấy.”

“Cô ấy vẫn chưa vào viện Từ Tế đâu.” Dương Bất Khí dừng lại rồi nói, “Con đường của cô ấy đi rất điên cuồng, nhiều khi có thầy nào khác dạy đấy.”

“Thế thì đã sao. Lát nữa tôi sẽ hỏi cô ấy thử. Năm nay viện Nhân Tâm vẫn chưa tìm ra được người mới để bồi dưỡng — Dù suy nghĩ đánh không lại thì bỏ chạy cũng hơi hèn và hấp tấp, nhưng cũng chẳng có gì to tát cả.” An Nại lập tức trở nên hứng thú.

Dương Bất Khí khẽ liếc gã một cái, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời mỉa mai về công tác tổ chức cán bộ của tổ chức gã.

“Nguyên văn của cô ấy là, căn phòng này thay đổi tùy thời điểm chỉ để con người phân tán nhau, không thể tụ họp lại thành nhóm thôi. Nếu đã thế, chỉ cần có thể tập hợp lại thì chúng ta sẽ thắng. Nếu tìm được một nhà ngoại cảm là huề vốn, tìm được hai người, là lời to.” Dương Bất Khí nghiêm túc thuật lại, “Hơn nữa kế hoạch ban đầu của cô ấy cũng đã vẽ sẵn đường chạy trốn rồi, cô ấy có ghi chú ý trên danh thϊếp mà… Anh không đọc à?”

“Chú ý?” An Nại hơi sửng sốt, nhớ lại, “Anh đang nói đống phía sau danh thϊếp ấy à?”

“Nếu phát hiện sợi dây đen này đột nhiên rung lắc dữ dội thì đừng đi tiếp, hãy nhanh chóng rời khỏi căn phòng hiện tại.” Dương Bất Khí lạnh mặt đọc lại văn bản phía sau danh thϊếp, “Tất cả những rủi ro mà mấy người sẽ có thể gặp phải nếu cô ấy rơi vào nguy hiểm đã được tính sẵn hết rồi. Tụ chung lại một nhóm thế này là để tăng tỷ lệ sống sót của mấy người đấy.”

Nếu như thế là hấp tấp thì chắc Tiểu Trương bên tổ chức các người sẽ bị đuổi cổ khi về rồi.

Dương Bất Khí nhịn lại, cuối cùng không nói ra câu sau mà chỉ ôm cái cặp đứng dậy, bắt đầu nghĩ cách dẫn con ma nữ bên cạnh ra cửa.

Chỉ còn An Nại đứng yên đó, khó hiểu nhíu mày.

Không biết có phải ảo giác của gã không mà sao gã cứ thấy vừa rồi Dương Bất Khí hình như hơi tức giận thì phải.

Đúng lúc này, cánh cửa khép hờ lại bị đẩy ra lần nữa. Hai bóng người xuất hiện ở cửa phòng — Một thanh niên mặc áo hoodie đen, chân bị băng bó, trong băng gạc đang bị thấm ra một ít máu; một người đàn ông trung niên dáng người lực lưỡng, làn da ngăm đen, khuôn mặt tràn đầy sự đau buồn, ông ta đang đỡ cánh tay của thanh niên trên cổ mình.

“Tiểu Cao! Lão đại!” Tô Tuệ Nhi vội đứng dậy, kinh ngạc lên tiếng. Lão đại nghe vậy thì khẽ gật đầu, xoay người lại đóng cửa chứng minh thân phận với Tiểu Cao, sau đó đỡ anh ta đi vào tiếp.

“Ai làm ra con ma nữ kia vậy?” Câu đầu tiên sau khi vào của ông ta là thế, “Cảm ơn đã nghĩ ra cách này nhé.”

Tô Tuệ Nhi vui mừng khôn xiết, đang định đi kéo Từ Đồ Nhiên sang thì chợt nghe Dương Bất Khí trầm giọng “Ồ” một tiếng.

Mọi người nghe vậy đều nhìn sang, chỉ thấy anh đứng ở cửa bên kia, nhìn xuống con búp bê vải trong cái cặp trước ngực.

Tóc của con búp bê đó vẫn liên tục dài ra. Trong đó có một lọn bỗng dưng cứng lại rồi kéo căng ra, hình như hơi run rẩy, tựa như ở một căn phòng phía xa nào đó có thứ gì đang ra sức kéo nó vậy.

Ngay sau đó, đôi mắt vô hồn của con búp bê long lên, nó bỗng há miệng ra —

“Á… Á!”

“Á!”

“Á!”

Nó cứ hét lên như thế, giọng khàn khàn và vỡ vụn, tiếng hét cực chói tai khiến nó như một con quạ đen hấp hối đang nép trong lòng Dương Bất Khí, hét lên trong đau đớn.

Bầu không khí mới được thả lỏng lập tức bị tiếng hét quỷ dị này phá vỡ tanh bành. Ánh mắt của Từ Đồ Nhiên chuyển từ con búp bê sang cánh cửa đóng chặt bên kia, dự báo nguy hiểm trong đầu chợt vang lên —

“Đi thôi!” Cô đột nhiên mở miệng, hành động đầu tiên, nhưng chuyện thứ nhất không phải là lao tới cửa phòng mà là cầm con dao gọt trái cây trên cái bàn bên cạnh rồi chém tới lọn tóc đen bị kéo căng của búp bê vải!

Lưỡi dao đυ.ng vào tóc đen cứ như đυ.ng phải dây kẽm, sợi tóc chẳng hề hấn gì nhưng lưỡi dao lại bị mẻ một đoạn. Từ Đồ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, hết cách chỉ có thể quyết định vứt bỏ nó, Dương Bất Khí bên cạnh đang định nói gì thì người đàn ông trung niên được gọi là “Lão đại” kia lại bỗng vọt tới, chập ngón tay lại rồi cắt xuống lọn tóc của búp bê như dao, một nhúm tóc lớn rơi lả tả xuống đất.

Lúc này Từ Đồ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói cảm ơn. Lão đại lắc đầu rồi xoay người đi dìu tiếp người bị thương trong đội của mình.

“Không sao đâu!” Ông ta trầm giọng nói, âm lượng vang vọng, “Nhưng khả năng của tôi là “Khô héo”, chắc con búp bê này về sau sẽ bị hói mất…”

Búp bê vải: …?

“Không sao không sao, chẳng hề gì.” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, sau đó ra sức kéo khóa cặp lên, cùng Dương Bất Khí chạy tới cửa.

Búp bê vải bị nhốt trong cặp: …???

Má nó, ai nói là chẳng hề gì hả?!

Lúc họ nói chuyện, có vài người đã xông ra bên ngoài rồi. Từ Đồ Nhiên vừa chạy vừa cầm máy ảnh trong tay, liên tục ném ảnh xuống đất để tạo ra những con ma nữ bò theo hướng ngược lại, tuyệt đối không bao giờ quay đầu — Nhưng dù có thế, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng thứ đằng sau đang dần dần tới gần.

… Đó là một kẻ lợi hại thật sự.

Một kẻ cực kỳ lợi hại, dù là Tra Nhược Ngu hay con gái của hắn đều chỉ là món đồ nhỏ trước mặt nó mà thôi. Rõ ràng xa như thế mà cảm giác đã bí bách như bị cả tảng núi lớn đè trịch xuống, dự báo nguy hiểm cứ vang vọng khiến đầu cô đau buốt, như thể có hàng trăm con gà đang cục tác cục tác bên tai vậy.

Thậm chí Từ Đồ Nhiên còn cảm thấy bước chân của mình hơi nặng nề — Dương Bất Khí bên cạnh luôn kéo cô chạy đi, cô để ý thấy những người bên viện Nhân Tâm cũng thế, kéo nhau mà chạy. Cô không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, mãi tới khi phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã nảy ra suy nghĩ muốn chạy ngược về, lại còn suýt đóng cửa phía sau hai lần nữa — Một khi đóng cửa đó lại, cô và những người khác sẽ bị lạc nhau.

Quái lạ. Rõ ràng mỗi khi họ qua một phòng đều nhớ sẽ đóng cửa mà. Rõ ràng mỗi khi đóng cửa lại, con đường phía sau phải được làm mới lại chứ. Nhưng cảm giác ngột ngạt đó vẫn theo sát phía sau họ, làm cách nào cũng không thoát khỏi được, thậm chí còn càng lúc càng gần nữa — Từ Đồ Nhiên xin thề bản thân đã nghe tiếng tiếng vang chói tai nào đó, như tiếng móng vuốt sắc nhọn cào lên tường vậy. Thỉnh thoảng còn có tiếng như thú hoang thở dốc, lúc nó tới gần, cảm giác như sắp há miệng táp cô một phát vậy.

Cô không biết thứ đang đuổi theo sau là gì. Cô cũng chẳng rảnh mà để tâm, chỉ có thể liếc nhìn cái bóng khổng lồ in trên bức tường kia. Âm thanh trong tai cô càng lúc càng nhiều, ong ong không ngừng như thể có vô số người đang nói chuyện. Vách tường xung quanh thì như đang uốn éo, cả thế giới rung chuyển.

“Anh có nói gì không?” Cô chạy tới trước theo bản năng, quay lại nhìn sang Dương Bất Khí, nét mặt mang theo vẻ hốt hoảng chưa từng thấy. Dương Bất Khí kinh ngạc nhìn cô, dùng một tay giữ chặt vai cô lại, đầu ngón tay xuất hiện một ít ánh sáng lục — Nhưng nó không giống với thứ mà anh bôi trên tay nắm cửa.

Một cảm giác ngứa râm ran xuyên qua da. Từ Đồ Nhiên giật mình một cái, bất chợt tỉnh táo lại. Thế giới rung chuyển đã quay lại như bình thường, âm thanh trong tai cũng dần dần biến mất. Cảm giác đằng đẵng và méo mó lúc nãy cũng rút đi như thủy triều, bấy giờ cô mới ý thức được hình như vẫn chưa qua được bao lâu.

Dương Bất Khí thấy thế thì khẽ thở phào. Sau đó anh dùng ánh sáng trắng phủ lên vị trí Từ Đồ Nhiên vừa bị thương lần nữa rồi đưa tay về phía tay mình — Xem ra anh cũng chẳng khá khẩm hơn Từ Đồ Nhiên là bao.

Những người khác của viện Nhân Tâm cũng như thế. Trong mắt Tiểu Cao và An Nại đã dấy lên sự hốt hoảng cực độ, lo lắng tới mức Tô Tuệ Nhi phải tát cho mỗi người một cái, chưa chạy được bao bước, cô ta cũng phải tự tát mình. Trong nháy mắt, cả nhóm đã xông vào một phòng mới, trong lòng Từ Đồ Nhiên khẽ run lên, cô thuận tay ném hết những bức ảnh ra.

“Đằng sau cửa có thứ gì đó!” Cô nói mà không cần suy nghĩ, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt đằng trước.

Nhưng đã quá muộn — Tô Tuệ Nhi đã xông lên xoay nắm cửa.

Sau đó, cô ta ngớ người ra.

“Chuyện gì đây? Cửa này không mở được!” Cô ta xoay tay nắm vài lần khiến nó phát ra tiếng lạch cạch.

Từ Đồ Nhiên thoáng chốc nghĩ tới từ khóa đó —

“Mẹ” .

Người mẹ làm Vật Cộng Sinh không nghe lời nên bị “nó” nhốt ở trong một căn phòng nào đó…

“Có thể phá cửa không?” Từ Đồ Nhiên nói ngay, “Rất có thể bên trong là Vật Cộng Sinh kia! Thả nó ra cho chó cắn chó đi!”

Một vài ánh mắt kinh ngạc rơi vào người cô, chẳng biết là vì suy nghĩ can đảm hay là cách dùng từ táo bạo của cô nữa.

“Không được, bị niêm phong rồi, không mở được.” Lão đại đi tới cạnh cửa, nhìn lướt qua rồi nói. Vừa dứt lời, cửa phòng sau lưng đã vang lên tiếng khóa cửa chuyển động.

— Có thứ gì đó bên ngoài đang mở cửa.

Cửa đã bị khóa trái, muốn mở ra thì phải cần một thời gian. Nhưng dù vậy, thứ bên ngoài kia vẫn không hề có ý định từ bỏ.

Cạch, cạch, cạch.

Bầu không khí trong lòng lập tức ngưng đọng lại, ánh mắt của mọi người đều rơi vào tay nắm cửa đang từ từ chuyển động kia.

“Tới đây mau.” Duy Duy luôn im lặng bỗng chốc mở miệng, giang hai tay ra, sau lưng như có một tấm màng mờ cực lớn đang mở ra.

“Tất cả tới đây.” Cô ta nói lại lần nữa, âm thanh rất nhỏ, nói rất nhanh, “Tôi không biết có thể để mọi người trốn bao lâu… Đừng lên tiếng, cũng đừng nhìn nó quá chăm chú. Đừng thu hút tầm mắt của nó.”

Tố chất của cô ta là “Bướm lá khô*”, và một trong các khả năng của cô ta là “Bắt chước ngụy trang”.

(*) Bướm lá khô là một loài bướm đặc trưng cho việc lẩn tránh kẻ thù bằng các hình thức ngụy trang.

Chuyện đã tới nước này, có lẽ không còn cách nào khác nữa. Mọi người vội vàng đi tới phía cô ta, Từ Đồ Nhiên đang định đi theo nhưng trong lòng chợt sững lại, ánh mắt chợt quét qua mặt đất.

“Từ Đồ Nhiên?” Phát hiện ra ánh mắt của cô, Dương Bất Khí khẽ giật mình.

“Không có gì.” Từ Đồ Nhiên nói xong, bất chợt ngồi xổm xuống đất, hai tay quét qua mặt đất vài lần rồi đá thêm vài cú nữa, bức ảnh thần bí nãy bị vứt xuống đất bị đẩy hết ra khe hở dưới cửa, sau đó cô mới đứng dậy đi tới cạnh Dương Bất Khí.

Vì ở góc của Dương Bất Khí không thể thấy cô vừa làm gì, anh chỉ đành nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy nghi vấn.

Từ Đồ Nhiên khẽ cười, vì không gian có hạn nên buộc lòng phải nhích lại gần anh, thấp giọng nói: “Không có gì mà. Chỉ cho mẹ thêm tí đồ ăn thôi.”

Dương Bất Khí: …?

Duy Duy nhìn họ cảnh cáo một chút, Từ Đồ Nhiên không nói gì nữa. Làn da nóng rát vì chạy trốn ban nãy thoáng hồi phục lại, cô chợt ý thức được một chuyện khác.

Hình như phòng này hơi lạnh thì phải.

——————

Mặt ngoài Dương Bất Khí: Cãi lại Từ Đồ Nhiên một cách lý trí và lịch sự.

Trong lòng Dương Bất Khí: Má nó anh là cái thá gì hả, nhìn Tiểu Trương bên anh đi, có tư cách gì mà chọn người ta? Có tư cách gì hả? Hả?!