Tới nước này rồi, có so đo việc Từ Đồ Nhiên lấy can đảm đâu ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Sau một thoáng chấn động, Dương Bất Khí nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dồn hết sự chú ý lên cái cặp nhỏ kia.
Từ Đồ Nhiên và Tô Tuệ Nhi đã lôi hết những thứ bên trong ra, bắt đầu xem xét từng thứ một. Tô Tuệ Nhi tái mặt nhìn cây bút đỏ trong tay, bước tới trước mặt Từ Đồ Nhiên. Từ Đồ Nhiên cũng giơ lên một cây, xoay qua xoay lại nó hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được tại sao sắc mặt của Tô Tuệ Nhi lại khó coi tới vậy.
Khi xoay cây bút trong suốt tới một góc nhất định sẽ thấy trong ruột bút không chứa mực, mà là chứa một mạch máu đang đập đều đặn, dù có vỏ bút nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nhịp đập thình thịch của nó.
Chợt nhớ tới cách đây không lâu mình còn cầm loại bút này nghiêm túc viết mớ văn nhảm shit kia, hiếm khi Từ Đồ Nhiên thấy trong lòng có một cảm giác tội lỗi nặng nề trì xuống trong lòng.
Dương Bất Khí cũng định bước tới nghiên cứu chung nhưng sực nhớ ra một chuyện nên vội vàng đứng dậy đi ra cạnh cửa, một tay mở ra, một tay dấy lên ánh sáng màu lục.
Từ Đồ Nhiên tò mò nhìn sang, thấy Dương Bất Khí đang vươn tay ra, dùng ánh sáng lục trong tay vẽ lên tay nắm bên ngoài cánh cửa.
“Đang tính làm gì vậy?” Cô đặt đồ xuống, bước tới nhìn, “Để phòng hộ à?”
“Ừm.” Dương Bất Khí đóng cửa lại, sau đó xoay người đi tới cửa một căn phòng bên khác, “Giống như bôi thuốc độc vậy. Chẳng phải đám quái ở đây phải mở cửa để di chuyển sao? Tôi bôi một lớp lên tay nắm trước để phòng ngừa rủi ro, nếu thật sự có người tới gần, tôi cũng có thể cảm ứng được.”
Từ Đồ Nhiên không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu rất nghiêm túc, ánh mắt rơi vào tay nắm cửa đã được phủ một lớp ánh sáng lục: “Nhưng lỡ con người tới mở cửa thì sao?”
“Loại độc này không có tác dụng với con người.” Dương Bất Khí nói xong thì đóng một cánh cửa khác lại, sau lưng hai người chợt vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
“Đệch!” Tô Tuệ Nhi ngã ra ghế sô pha, nhìn đống giấy mình đang lật mở, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Hai người tới đọc cái này đi! Trời ạ, cái quần què gì thế này!”
Hai người liếc nhau, vội vàng bước tới. Từ Đồ Nhiên nhặt một tờ giấy trên đất lên, đọc lướt qua rồi cũng “Á” một tiếng.
“Sao vậy?” Dương Bất Khí nhíu mày, nhận lấy tờ giấy mà Từ Đồ Nhiên đưa tới, nhanh chóng liếc một cái rồi nói với vẻ không mấy chắc chắn, “Đây là… Nhắc nhở à? Là nhắc nhở của người khác để lại sao?”
Chỉ thấy trên giấy đầy những hàng chữ màu đỏ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng được viết theo giọng điệu của một con người, viết lại những nhắc nhở sinh tồn cho những người khác.
“Là nhắc nhở đấy.” Từ Đồ Nhiên gật đầu, “Nhưng vấn đề là tôi đã từng đọc được một nhắc nhở thế này rồi. Ở trong một phòng khác — Có thể nói là nội dung y hệt bức này.”
“Ở đây còn này — Tất cả chỗ này luôn!” Tô Tuệ Nhi đập mạnh xấp giấy xuống đất, “Đều do nó làm giả hết!”
“Nhưng chữ viết đâu có giống nhau?” Dương Bất Khí mới lật lướt qua đã thấy sai sai, “Thể Đáng Ghét này thông minh tới vậy cơ à? Còn có thể giả mạo nét chữ nữa ư?”
Trong số những Thể Đáng Ghét mà anh đã từng gặp, đến cả khái niệm chữ viết còn không hiểu nổi chứ đừng nói gì là viết chữ.
“… Chưa chắc là “nó” viết đâu.” Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lúc, giọng điệu bỗng trầm xuống, “Đừng quên là giấy này cũng là giấy viết văn, cũng đặt chung với nhau.”
Văn viết trên giấy viết đều ca ngợi “nó”, là những từ ngữ có tác dụng tẩy não. Họ không thể đọc kỹ được. Nhưng đọc sơ qua có thể phát hiện trong hai bản tài liệu này có sự tương đồng về nét chữ.
“Bắt người bị tẩy não viết những thông tin giả để đánh lừa người khác. Đúng là thâm thật.” Tô Tuệ Nhi bình tĩnh, nghĩ tới những đồng nghiệp của mình vì chuyện này mà bị thương nên tâm trạng lại càng phức tạp hơn.
Từ Đồ Nhiên vỗ vai cô ta an ủi, ánh mắt rơi vào xấp giấy và những bài văn bên cạnh, thoáng nghĩ tới một chuyện khác.
Có khi nào những đám quái nhỏ mọc mạch máu mà cô gặp khi trước đều do con người bị tẩy não biến thành không? Nếu thế thì theo số lượng bài văn, số người bị chuyển hóa cũng chẳng ít tí nào…
Đó chỉ là manh mối tìm được bên cô bé. Nếu cô đoán không sai, trong Cõi này còn một đứa con khác và cả vợ của Tra Nhược Ngu… Họ cũng chịu trách nhiệm tẩy não và chuyển hóa con người hay sao? Nếu thế thì hiện tại có tổng cộng bao nhiêu quái vật bị chuyển hóa rồi? Trong Cõi này còn được bao nhiêu con người đây?
Trong khoảnh khắc suy tư ngắn ngủi, Từ Đồ Nhiên bỗng chốc sinh ra một dự cảm chẳng lành. Mà rất nhanh sau đó, họ đã có đáp án cho mình.
Dương Bất Khí mở cuốn sổ bìa cứng màu hồng nhạt của cô bé ra.
Quyển số đã viết được hơn phân nửa. Lúc đầu chỉ là những ghi chép đứt quãng viết bằng bút màu xanh đậm, nét chữ non nớt, nội dung ngắn gọn.
[Ngày X tháng X năm XX, trời trong xanh, hôm nay mẹ lại tới bệnh viện. Cha đi chung với mẹ, để mình ở lại một mình để chăm em trai. Em trai ngoan lắm, lúc nào cũng ôm con gấu bông mà mẹ cho nó, không hề quậy chút nào.]
[Ngày X tháng X năm XX, trời trong xanh, hôm nay cha lén khóc ở trong phòng, ông ấy nghĩ mình không thấy được. Chú hai tới chơi nhà, mình có nghe cha nói chuyện với chú ấy. Nói một lúc thì lại cãi nhau, sau đó thì đuổi chú ấy về.]
[Ngày X tháng X năm XX, trời trong xanh, mẹ lại tới bệnh viện. Cha đi chung nhưng tới khuya mới về, ôm mình ngồi rất lâu, hốc mắt cũng hoe hoe đỏ. Không lâu sau đó, chú hai lại tới, lần này cha không đuổi chú ấy đi nữa. Họ nói chuyện ở trong phòng rất lâu. Chú hai đã đưa cho ông ấy một chiếc đèn.]
…
[Ngày XX tháng X năm XX, trời mưa, không hiểu cha có chuyện gì mà dạo này bận lắm. Mình nói chuyện với ông ấy mà ông ấy chả buồn để ý. Thời sự nói gần nhà mình có người chết, còn bị phân nhỏ thi thể nữa, mình hỏi cha phân nhỏ thi thể là sao, ông ấy chỉ bảo là trung thành và cống hiến tận tâm.]
[Ngày X tháng X năm XX, trời mưa, trong nhà có mùi gì đó rất lạ, cha bảo là có chuột chết. Gớm quá đi. Nếu mẹ có ở nhà, chắc chắn bà ấy sẽ không để chuột chết trong nhà đâu.]
[Ngày X tháng X năm XX, trời mưa, cha đón mẹ từ bệnh viện về rồi. Trông mẹ tươi tắn hơn nhiều lắm. Cha bảo là do các vì sao phù hộ. Ông ấy bảo mình và em trai ra ngoài chơi, còn cha mẹ thì ở nhà tán tỉnh nhau, nghĩ là mình không biết à, lại còn ngượng ngùng nữa chứ.]
[Ngày XX tháng X năm XX, trời trong xanh, em trai lén nói với mình rằng nó phát hiện trong nhà có thêm một người nữa, còn bảo mình không được nói cho cha biết. Nhưng mình tìm khắp nơi rồi mà chẳng thấy người nó kể đâu hết. Mình biết rồi, chắc chắn là nó lừa mình.]
[Ngày X tháng XX năm XX, trời mưa, mẹ lại ngã bệnh. Nhưng lần này cha không đưa bà ấy tới bệnh viện. Ông ấy bảo ông ấy có cách để chữa khỏi bệnh cho mẹ, nhưng phải cần có mình và em trai hỗ trợ. Ông ấy để mình ở một mình trong phòng, nhốt em trai vào nhà vệ sinh, nói là tối nay dù có thế nào cũng không được chạy ra ngoài. Nhưng mình chưa từng ngủ một mình bao giờ hết, mình sợ lắm.
Cha bảo là đừng sợ. Qua tối nay rồi, cả nhà sẽ tới một chỗ vô cùng hạnh phúc. Ông ấy sẽ tới muộn một chút, nhưng chắc chắn sẽ tới. Ông ấy nói, những vì sao đã hứa cho ông ấy 4 chìa khóa, mỗi người trong nhà 1 chìa, không ai bị bỏ lại phía sau hết.]
Những chữ viết bằng bút màu xanh đã kết thúc tại đây.
Lật sang trang khác, trên giấy là một mảng đỏ đáng sợ.
[Người cha thân yêu của mình, người cha vĩ đại của mình! Nó có thể làm bất cứ thứ gì —]
Dương Bất Khí vội vàng đóng cuốn sổ lại.
“Sao thế?” Từ Đồ Nhiên tò mò nhìn sang, Dương Bất Khí lắc đầu, “Không có gì, suýt chút đã đọc tới thứ tẩy não rồi… Tôi sẽ xem tiếp, nếu tình hình không ổn thì nhớ đạp chân gọi tôi dậy nhé.”
Nói xong, anh hít một hơi thật sâu rồi mở quyển sổ trong tay ra lần nữa.
Anh cố gắng thả lỏng đầu óc, đọc lướt qua những đoạn ca tụng vô nghĩa của cô bé đối với “nó”, cuối cùng tìm được một ít nội dung có giá trị ở vài trang sau:
[Hôm nay cha vẫn chưa xuất hiện. Nhưng mình nghe thấy tiếng của nó. Nó bảo nó rất thích những gì mình đã làm… Mình thấy rất vinh dự…]
[Hôm nay mình nghe thấy tiếng của em trai, ở ngay gần đây thôi. Mình muốn đi ra gặp nó một lát, nhưng bên ngoài lạnh quá, mình không ra được… Nó rất giận, nó đã thấy mình không đóng cửa lại rồi… Mình cũng chẳng còn cách nào, mình không đóng lại được, làm sao cũng chẳng đóng được… Mình phải làm thật nhiều chuyện để lấy lòng nó mới được…]
[Mẹ ăn mất em trai rồi. Cha cũng rất tức giận. Nó lại ra lệnh cho mình lần nữa, nhưng dù không nói thì mình cũng làm. Mình khác với em trai, mình ngoan hơn, mình sẽ không chạy lung tung.]
[Mình nghe thấy tiếng của mẹ. Bà ấy đang kêu đói. Sao bà ấy lúc nào cũng đói vậy nhỉ? Người cha vĩ đại đã cho cả nhà sự bất tử rồi, bà ấy còn bất mãn cái gì nữa?]
[Mẹ bị nhốt lại rồi. Vì không nghe lời nên bị nhốt lại vĩnh viễn luôn.]
[Tín đồ có thể làm đồ ăn. Đồ ăn cũng có thể trở thành tín đồ. Cái chết của mỗi người là để điểm tô thêm cho nó, mà mỗi món ăn làm từ tín đồ đều sẽ giúp nó tăng thêm sức mạnh.]
[Tiếc là mình không được phép ăn thứ gì hết. Ở nơi này, cho mình ăn là đang lãng phí.]
[Hôm nay lại nhận được một bài văn ưng ý… Đợt này chắc sẽ còn ba người nữa… Chắc chắn cha sẽ rất vui…]
[Thêm một người. Là một ông chú đeo kính ngu ngốc.]
[Thêm một người. Là một chị gái đáng yêu. Mình rất thích chị ấy. Tiếc là chị ấy yếu quá… Chuyển hóa thì phải cần thời gian. Hạt giống phải từ từ mới sinh trưởng được… Mình không biết chị ấy có thể sống tới lúc hiểu được những điều này không nữa.]
[Người cuối cùng. Đợt tiếp theo khi nào tới nhỉ? Có khi nào không có đồ ăn để chuyển hóa không.]
[Một gã vô dụng. Yếu ớt mà thịt lại nhão. Chẳng vui tí nào. Mới vào đã chết rồi. Làm sao đây, thế thì cha sẽ không vui đâu.]
[Thêm một người nữa. Chị ta bảo mình đang livestream. Livestream là gì nhỉ?]
…
[Hai người cuối cùng.]
[Không có, chẳng có nổi một người. Không có nguồn thực phẩm mới rồi. Phải làm sao đây? Chẳng vui tí nào.]
[Tuyệt vời, mình cảm nhận được rằng sắp có một nhóm mới tới!]
Cuối cùng là ba hàng [Thêm một người nữa] xếp chung với nhau, phía sau là miêu tả ngắn gọn — Một là cô gái xinh đẹp mà xấu xa, một là gã xấu xa không biết chữ, một là chị gái hiểu biết sâu rộng.
Theo thời gian và… miêu tả thì có lẽ tương ứng với ba người bọn họ.
Nói cách khác, trước khi ba người họ bước vào phòng, căn phòng đó đã rất lâu không ai vào; nhóm người đầu tiên vào “Cõi” này trước bọn Tô Tuệ Nhi, hoặc là trở thành thức ăn, hoặc là từ từ biến thành quái vật, đã bị diệt toàn tập rồi.
“… Chuyện này thật đúng là…” Tô Tuệ Nhi nhìn mấy trang cuối cùng, yên lặng một lúc lâu rồi nhắm mắt thở dài, “Dù tôi đã đoán được ở đây còn rất ít người sống sót, nhưng lại không ngờ rằng…”
Không ngờ rằng hiện tại, nhóm nhà ngoại cảm của họ cộng thêm Dương Bất Khí và Tô Tuệ Nhi đã trở thành những người sống duy nhất trong Cõi này.
“Chẳng trách. Từ khi đi vào tới giờ, chúng ta gặp quái vật nhiều hơn là con người.” Từ Đồ Nhiên trầm ngâm, “Theo những ghi chép này thì tín đồ bị tẩy não sẽ từ từ trở thành quái vật, hơn nữa còn là những quái vật có thể cấu xé lẫn nhau.”
“Tín đồ ăn thức ăn hoặc tín đồ khác, mà nó thì lại ăn tín đồ. Chuyện này trùng khớp với câu “mỗi món ăn làm từ tín đồ đều sẽ giúp nó tăng thêm sức mạnh”.” Dương Bất Khí cũng suy tư, “Nhưng tại sao cô bé làm Vật Cộng Sinh mà lại không được ăn?”
“Có lẽ là vì… Nó không ăn Vật Cộng Sinh được chăng?” Từ Đồ Nhiên khẽ đảo mắt, vỗ tay một cái, “Dù tín đồ có ăn thế nào thì bản thân họ vẫn là đồ ăn của nó, cuối cùng đều phải vào bụng nó. Có thể vì lý do nào đó mà nó không thể ăn Vật Cộng Sinh, vì thế cho Vật Cộng Sinh ăn là sự lãng phí, hoàn toàn vô ích đối với nó!”
Một câu hỏi khác lại được đặt ra — Tại sao nó không thể ăn Vật Cộng Sinh được?
Vật Cộng Sinh cần có sức mạnh của Thể Đáng Ghét để tồn tại, vì thế không thể có chuyện nó không nuốt được Vật Cộng Sinh. Khả năng duy nhất là…
Từ Đồ Nhiên và Tô Tuệ Nhi liếc nhau, cả hai cùng lúc nghĩ tới suy đoán trước đó:
“Để duy trì “Cõi”!”
“Đúng đúng đúng, chắc chắn là thế rồi!” Tô Tuệ Nhi gần như nhảy cẫng lên, “Có lẽ như chúng ta đoán khi nãy vậy, Vật Cộng Sinh là “cái lõi” để duy trì sự tồn tại cho Cõi này! Vì thế nó không thể ăn chúng được!”
“Mà quan trọng là — Người mẹ đã ăn đứa em trai.” Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày, “Chuyện này đã nói rõ được ít nhất hai chuyện.”
Dương Bất Khí trầm ngâm tiếp lời: “Thứ nhất, dù không thể gϊếŧ chết Vật Cộng Sinh nhưng chúng vẫn có thể ăn thịt lẫn nhau.”
“Thứ hai — Sau khi Vật Cộng Sinh ăn nhau, chắc chắn Cõi sẽ bị ảnh hưởng.” Tô Tuệ Nhi vô thức nín thở, “Vì vậy lúc biết chuyện nó mới tức giận như thế.”
Từ Đồ Nhiên lại vỗ tay: “Hay lắm, chẳng phải thế là ra được rồi sao?”
Theo những thông tin từ quyển sổ, hiện tại trong “Cõi” còn hai Vật Cộng Sinh là cô bé và mẹ nó. Mà mẹ cô bé đang bị nhốt trong phòng nào đó — Chỉ cần tìm được Vật Cộng Sinh này, sau đó tìm cách dẫn bà ta tới căn phòng của cô bé thì sự tồn tại của Cõi này sẽ có thể bị tan rã.
“Nhưng vẫn còn hai vấn đề nữa.” Dương Bất Khí trầm tư một lúc rồi lắc đầu, “Thứ nhất, làm sao dám chắc rằng khi Vật Cộng Sinh tự gϊếŧ lẫn nhau tới chỉ còn một thì Cõi sẽ bị phá vỡ? Thứ hai, bản thân Vật Cộng Sinh cũng có nguy cơ…”
Dù cô bé không ra tay trực tiếp với họ, nhưng từ khí thế lúc đuổi gϊếŧ Từ Đồ Nhiên có thể thấy nếu nó làm căng lên thì họ chỉ còn lo việc chết sớm hay chết muộn được thôi; mà mẹ nó, không chỉ đã ăn một Vật Cộng Sinh khác mà lại còn rất “không nghe lời” nữa…
Theo kinh nghiệm của Dương Bất Khí, loại phụ trợ không thèm nghe lời Thể Đáng Ghét, một là rất ngu, hai là rất mạnh.
Anh thiên về khả năng sau hơn.
Bên này, Từ Đồ Nhiên đảo mắt suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Câu hỏi thứ nhất của anh, tôi không thể trả lời chắc chắn được. Nhưng theo thông tin có được trước mắt, rõ ràng “Thể Đáng Ghét” đó đang cực lực ngăn cản tình trạng “Vật Cộng Sinh tự gϊếŧ nhau tới lúc chỉ còn một con” xuất hiện. Từ đó suy ngược ra, có thể thấy chuyện này mà xảy ra sẽ vô cùng bất lợi cho nó.”
“Từ góc độ này, chúng ta cần phải thử mới biết được.”
Khiến kẻ địch khó chịu là để bản thân dễ chịu, Từ Đồ Nhiên chỉ nghĩ thô thật thế thôi.
“Còn chuyện làm thế nào để giảm thiểu rủi ro…”
Từ Đồ Nhiên im lặng.
Dương Bất Khí: …
Anh nghi ngờ sâu sắc rằng nếu mình không nhắc tới chuyện này, rất có thể cô sẽ không suy nghĩ tới nó tí nào.
… Không, theo tác phong trước đó của Từ Đồ Nhiên thì nếu thật sự dụ hai Vật Cộng Sinh gϊếŧ nhau, nhiều khi cô sẽ cầm cờ nhảy bổ ra trước mặt “người mẹ” để múa, vừa múa vừa gọi, “Muốn ăn thì sang bên này nè—”
Dương Bất Khí bị sự tưởng tượng của mình chọc cho dở khóc dở cười, nhưng bất chợt nghe Từ Đồ Nhiên “À” một tiếng.
“Đúng rồi, dấu hiệu ở hành lang của chung cư Mai Hoa làm thế nào vậy?” Cô hỏi hai người, chủ đề bay đi rất xa, “Có khó lắm không?”
…?
Dương Bất Khí hơi sửng sốt, ngay tức khắc hiểu ngay suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên, ánh mắt lập tức sáng lên. Tô Tuệ Nhi bên cạnh cũng mở to mắt:
“Ý của cô là?”
“Tôi nhớ lúc ở chung cư Mai Hoa, ngay sau khi dấu hiệu đó được kích hoạt thì cả hành lang sẽ bị niêm phong lại, đúng không?” Từ Đồ Nhiên khoa tay múa chân miêu tả cho họ thấy, “Bên trong có rất nhiều lối rẽ… Những lối rẽ đó có ổn không nhỉ? Chỉ cần duy trì một không gian khép kín, bẫy Vật Cộng Sinh vào trong, để chúng tự loanh quanh trong đó…”
“… Tôi cũng không biết.” Tô Tuệ Nhi hơi há hốc mồm, “Thực ra dấu hiệu đó là sản phẩm từ khả năng của một đồng nghiệp bên tôi. Giờ người đó cũng ở trong Cõi, nếu muốn làm ra thì chắc không khó lắm…”
Tuy nhiên tác dụng cụ thể thì cô ta không dám bảo đảm thật. Phải để người đó tự thử mới biết được.
— Nhưng vấn đề là họ đi đâu để tìm người đó đây?
“Tôi nhớ nội bộ các cô có điện thoại đặc biệt để gọi khẩn cấp mà đúng không?” Dương Bất Khí nhìn sang Tô Tuệ Nhi, “Không dùng được à?”
“Nếu dùng được thì tôi còn cần tìm lâu thế hả?” Tô Tuệ Nhi bực dọc lườm anh.
Thực tế là cô ta đã thử rồi. Máy vẫn còn pin và gọi được, nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia không có giọng của đồng nghiệp mà là tiếng cười kỳ lạ tới nỉ non loáng thoáng. Vừa cúp máy thì có tiếng động lạ bên ngoài phòng, cô ta sợ hãi phải bỏ chạy ngay — Thế đấy, ai dám thử lần nữa chứ.
Từ Đồ Nhiên nghe cô ta kể thì lại cực kỳ muốn thử xem sao. Tiếc là Tô Tuệ Nhi lo sẽ bị “nó” để ý tới nên đã quăng luôn cái điện thoại kia trên đường chạy rồi. Từ Đồ Nhiên bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ qua.
Từ Đồ Nhiên: “…”
Cô dựa vào ghế sô pha cúi đầu suy tư một lát, chợt nói: “Xác nhận lại nhé, hiện tại xem như trong Cõi này chỉ còn nhà ngoại cảm còn sống sót thôi đúng không?”
“Theo nhật ký ghi lại thì hẳn là thế.” Dương Bất Khí gật đầu, “Trong cuốn sổ kia đều ghi sự thật.”
Ít ra là nói thật từ góc độ của cô bé.
“OK.” Từ Đồ Nhiên ngồi thẳng dậy, “Vậy thì tôi có một cách để tìm người. Nhưng hơi phiền một tí.”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Tuệ Nhi, cô từ từ nói: “Thứ nhất, quái vật sẽ không đóng cửa được đúng không? Có thể xác nhận được chuyện này từ nội dung của nhật ký. Điều này có nghĩa là khi quái vật đi ngang qua phòng, nếu có ai không đóng cửa thì căn phòng thông ra trước sau cũng sẽ không thay đổi.”
“…”
Dương Bất Khí hơi nhíu mày, chẳng hiểu sao lại bắt đầu có chút dự cảm chẳng lành.
Từ Đồ Nhiên không hề để ý tới anh mà chỉ nói tiếp: “Vì thế chúng ta có thể đưa ra một giả thuyết — Nếu chúng ta có một con quái vật, buộc dây vào nó rồi để cho nó ra khỏi phòng. Chỉ cần giữa đường không bị ngáng chân thì những người khác có thể tìm được chúng ta bằng cách lần ngược lại theo sợi dây.”
“…” Tô Tuệ Nhi vất vả lắm mới hiểu được một tí, ngờ vực nói, “Nghe thì khả thi đấy… Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có một con quái vật đã.”
Tiếp đó là phải có một sợi dây đủ dài nữa.
Có vẻ hơi khó đấy!
Tô Tuệ Nhi nghiêm túc phản bác lại, ai ngờ mới dứt lời đã thấy Từ Đồ Nhiên ngồi xuống mở túi xách mà cô luôn mang theo.
Túi đó chứa một số món đồ được bọc giấy bạc. Lúc trước Tô Tuệ Nhi cũng để ý tới những thứ này nhưng chẳng mấy để ý, giờ thấy Từ Đồ Nhiên bắt đầu gỡ lớp giấy gói, trong đầu không khỏi nhảy ra đầy dấu chấm hỏi.
Từ Đồ Nhiên nhanh chóng gỡ giấy gói ra khỏi hai món — Một là con búp bê vải tóc dài, một là máy chụp ảnh lấy liền vấy máu.
Tô Tuệ Nhi: “…???”
“Mỗi lần chụp bằng máy ảnh này sẽ tạo ra được một con ma nữ.”
Từ Đồ Nhiên nghiêm túc cầm máy ảnh, giọng điệu chân thành như thể đang tiếp thị sản phẩm, “Dương Bất Khí đã từng nói rồi. Cấp của cái máy ảnh này không cao, tạo ra ma nữ sẽ yếu hơn. Đối với nhà ngoại cảm mà nói thì rất dễ để đối phó. Lỡ như giữa đường bị ăn mất cũng không tiếc lắm.”
Máy ảnh: …
Từ Đồ Nhiên nói xong bèn cầm con búp bê tóc dài kế bên lên: “Còn con búp bê này — Đừng thấy nó bình thường không có gì đặc biệt nhé, thực tế nó được ông trời ưu ái lắm đấy. Tóc của nó có thể dài ra vô hạn.”
Tô Tuệ Nhi: …
Không, tôi không hề thấy nó bình thường không có gì đặc biệt hết. Rõ ràng là cấp của món đồ này còn cao hơn tôi nữa đấy.
Tô Tuệ Nhi vô thức căng thẳng vì sự xuất hiện của búp bê vải, bên này, Từ Đồ Nhiên lại thản nhiên móc danh thϊếp lấy từ phòng Dương Bất Khí ra:
“Còn cái này có thể dùng để viết một số nhắc nhở giúp người đọc được tiện hành động hơn. Chẳng phải bên trên còn có logo hình ngọn đuốc hay sao? Thế thì càng thêm thuyết phục. Còn chuyện nên dùng thứ gì để viết thì… Ừm…”
Thứ nhất là phải loại trừ đống bút đỏ kỳ quái kia. Vấn đề là ngoài chúng thì trong tay họ lại chẳng có gì để viết được, mà không thể viết chữ máu trên tấm danh thϊếp nhỏ thế được…
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lát rồi bỗng đứng dậy bước sang một bên, mở cửa phòng nhìn thử.
Chỉ thấy “thuốc độc” mà Dương Bất Khí bôi trên tay nắm cửa hiện tại vẫn lóe lên ánh sáng màu lục lấp lánh, trông cực kỳ bắt mắt.
Từ Đồ Nhiên: …
Cô yên lặng một chốc rồi quay lại nhìn Dương Bất Khí: “Ờ thì, ngài Dương à…”
Cô dùng kính ngữ.
Cô thực sự dùng kính ngữ.
Trái tim của Dương Bất Khí lập tức hụt một nhịp.
“Tôi nhớ anh từng nói là chất độc này chỉ có tác dụng với quái vật thôi đúng không?” Từ Đồ Nhiên trầm ngâm nói rồi mỉm cười với anh.
Khuôn mặt xinh xắn tự nhiên, mỉm cười lên rất đẹp.
Dương Bất Khí: …
Lúc này đây, anh bất chợt hiểu được cảm giác của hai món đồ thần bí kia.
*
10 phút sau.
Trong một gian phòng khác.
An Nại dồn sức vặn gãy cổ của người đàn ông trước mặt. Hắn ngã ra đất, mạch máu dài như vòi voi trước ngực đập xuống đất, từ từ co rút rồi khô quắt lại.
An Nại thở hổn hển mắt nhắm lại, chắp tay cúi đầu bái người đó. Sau đó quay người sải bước đi tới căn phòng kế tiếp — Mà cánh cửa đó cũng đang khép hờ. Chuyện này khiến gã hơi giật mình.
Lại là quái vật… Chẳng lẽ ở đây không còn người nào sống sót sao?
Gã cẩn thận đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong chẳng có ai liền thở phào một hơi.
Gã không nhớ bản thân đã thất lạc với đồng đội bao lâu rồi. Mỗi lần mở cửa đều kèm theo nỗi sợ hãi và mất mát to lớn. Trong những căn phòng không ngừng luân chuyển, dường như chỉ còn một mình mình đang xoay vòng, hy vọng không ngừng vơi đi, sự kiệt quệ và nỗi sợ hãi thầm kín từ từ mọc ra như dây leo vậy.
Gã biết trong không gian này không cần ăn uống gì, nhưng lúc thấy bia trên bàn, gã vẫn mở ra uống một ngụm. Đang uống dở thì chợt nghe tiếng lạch cạch từ cửa phòng phía sau —
Tay nắm cửa đang chuyển động.
Có thứ gì đó đang mở cửa.
Là con người ư? Hay là quái vật?
Trái tim An Nại căng cứng, gã lập tức đặt bia xuống, lặng lẽ nấp trong cửa, nín thở chờ đợi.
Cửa bị đẩy ra, một cái bóng bò vào trong.
Đúng thế, là bò vào — An Nại nhìn tứ chi vặn vẹo của nó, nỗi thất vọng lại dâng trào trong lòng.
Không phải con người.
Nhưng gã rất nhanh đã phát hiện ra điều không đúng.
Quái vật ở đây rất đồng đều. Chúng trông khá giống người thật, chỉ là trên người mọc thêm 1 – 2 mạch máu — Chứ gã chưa từng thấy kiểu bò lê bò lết dưới đất thế này bao giờ.
Hơn hết là có vẻ con quái này còn rất yếu nữa…
An Nại hơi nhíu mày, cúi người gần hơn một chút để quan sát kỹ hơn.
… Sau đó, gã sững người ra.
Ở góc nhìn của gã có thể thấy rõ ràng trên tóc ma nữ có dính thứ gì đó… Hình như là một sợi dây? Mái tóc bết của nó xõa ra, sau lưng kéo theo một sợi rất dài.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là trên sợi dây đó còn treo vài tờ giấy nữa.
Các mảnh giấy bị kéo lê trên đất, mỗi mảnh cách nhau một khoảng ngăn trông như chuỗi cờ đuôi nheo thường được trên trong các lễ hội vậy. Trên mỗi mảnh giấy đều có viết chữ màu xanh lục. Thị lực của An Nại không tốt lắm, nheo mắt nhìn kỹ một lúc, nét mặt của gã lại càng vi diệu hơn.
Khi liên kết các chữ trên những mảnh giấy lại, vừa lúc ghép lại thành một câu.
[Hãy đi theo dây này để tụ hợp.]
[Con người sẽ không lừa gạt con người!]
An Nại: …
Hả???
——————
Dương Bất Khí (đối với đồ thần bí) mấy chương trước: Đều là công cụ cả thôi.
Dương Bất Khí (đối với bản thân) lúc này: Đều là công cụ cả thôi TAT