Một Đời Của Em, Ngàn Đời Của Anh

Chương 13: Tâm trí hỗn loạn

“Thư…Tôn Thư Đàm. Dậy thôi.”

Tôn Thư Đàm nghe thấy giọng nói của Dư Lãng đang gọi mình dậy, cô nhíu mày, kéo chăn lên cao hơn, xoay người về phía còn lại tiếp tục ngủ.

Dư Lãng thấy thế nhẹ cười. Anh tiến lên vài bước đến cạnh giường, một chân quỳ trên giường, đưa tay ra lay lay con sâu lười đang chui trong chăn cuộn tròn thành một cục.

“Mau dậy đi, không còn sớm nữa, còn ngủ tiếp là sẽ muộn học đấy.” Dư Lãng bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy hai chữ “muộn học”, Tôn Thư Đàm chỉ đành cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm ra, cả mặt cau có ngồi dậy, giọng điệu không hề thân thiện: “Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ mười hai.” Dư Lãng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói ra con số chính xác.

“Đã muộn như vậy rồi?” Tôn Thư Đàm giật mình, vội vã chui ra khỏi chăn nhảy xuống giường, cuống cuồng không biết làm sao.

“Trời ơi phải làm sao đây, còn hơn nửa tiếng nữa là vào lớp rồi, tớ còn chưa chuẩn bị gì cả. Cặp sách tớ đâu rồi?”

“Bình tĩnh, vội vàng như vậy làm gì?” Dư Lãng giữ Tôn Thư Đàm đang chạy loạn khắp nơi: “Sách vở không phải lo, lát lên lớp tớ sẽ lấy sách của Dương Ảnh cho cậu, còn quần áo, hôm nay phải mặc đồng phục thể dục, tớ đã nhờ Triều Đông Bái đem cho cậu một bộ, em gái cậu ấy cũng học cùng trường với chúng ta.”

“À…không ngờ cậu đã chuẩn bị hết rồi, chu đáo ghê.” Tôn Thư Đàm bỗng nhiên không biết nói gì thêm.

Dư Lãng mỉm cười, kéo cổ tay cô đi: “Bây giờ thì mau đi ăn sáng thôi.”

Tôn Thư Đàm nhìn bàn tay to lớn, trắng trẻo đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của mình, hai bên má không tự chủ được mà đỏ lên. Cô biết mình nên tránh khỏi bàn tay của anh, nhưng lại có chút không nỡ. Cô cũng biết mối quan hệ giữa mình và anh có điểm không đúng lắm, mọi thứ đã đi quá giới hạn, nhưng cô không muốn trốn tránh. Tôn Thư Đàm cảm nhận từng nhịp đập rộn ràng của trái tim trong l*иg ngực, mỗi nhịp lại như đập vào trong tâm trí khiến cô có chút hỗn loạn. Cô không nên như vậy....

“Sao vậy?” Giọng nói lành lạnh kéo Tôn Thư Đàm trở lại hiện thực. Giờ cô mới phát hiện ra mình đã đứng trước bàn ăn.

“Mau ngồi xuống ăn đi.”

“Được.”

Bữa sáng Dư Lãng chuẩn bị vô cùng đơn giản, chỉ là một cái bánh kẹp và một cốc sữa nhưng cũng khiến Tôn Thư Đàm cảm thấy ngạc nhiên. Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết tác giả có nhấn mạnh nam chủ đại nhân vì nữ chủ mà học nấu ăn, còn trước đó, anh chưa từng vào bếp, khoảng thời gian đầu học nấu ăn, đồ nam chủ đại nhân làm ra không khác gì món ăn đến từ địa ngục cho dù đó chỉ là một món ăn vô cùng đơn giản.

Có lẽ sự ngạc nhiên trên mặt Tôn Thư Đàm quá rõ ràng, Dư Lãng không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tôn Thư Đàm đưa bánh lên cắn một miếng, hương vị cũng không tệ, cô càng cảm thấy kì quặc.

“Dư Lãng, cậu biết nấu ăn sao?”

“Cũng không phải là biết, trước kia cũng chưa từng vào bếp lần nào. Không hiểu tại sao đột nhiên lại muốn làm đồ ăn cho cậu.” Dư Lãng sờ sờ mũi, bất an hỏi: “Không ngon sao?”

“Không có, rất ngon.” Tôn Thư Đàm mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu vì bữa ăn. Ừm…cả chuyện ngày hôm qua nữa, làm phiền cậu rồi.”

Dư Lãng đỏ mặt: “Không, không có gì.”

Hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng. Sau khi ăn xong, Tôn Thư Đàm trở về phòng ngủ chuẩn bị một chút, sau đó cùng Dư Lãng ra khỏi nhà đi học.

Sau một đêm mưa to, không khí buổi sáng càng trở nên trong lành mát mẻ hơn, dù bầu trời có chút âm u nhưng lại khiến Tôn Thư Đàm cảm thấy dễ chịu. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả cơ thể như được thanh lọc, trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều. Tôn Thư Đàm quay người nhìn xung quanh, nhà của Dư Lãng có vẻ là ở vùng ngoại ô, xung quanh không có nhiều nhà cửa lắm, không đúng, phải là biệt thự mới đúng. Tôn Thư Đàm nhìn không chớp mắt căn biệt thự xa hoa to lớn phía đối diện rồi quay lại nhìn căn biệt thự phía sau lưng mình, trong đầu không ngừng cảm thán. So với những căn biệt thự khác, căn của Dư Lãng có vẻ khiêm tốn hơn, nhưng tổng thể lại mang đến cảm giác đẳng cấp hơn hẳn, không màu mè nhưng lại rất sang nha..

Tôn Thư Đàm càng nhìn càng mê. Cô bỗng cảm thấy tiếc nuối. Ban nãy đầu óc cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, cứ như người mất hồn nên không chú ý được gì cả. Tôn Thư Đàm chán nản thở dài, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội quay lại đây nữa.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt Tôn Thư Đàm, cô nghi ngờ nhìn, thắc mắc không hiểu sao nó lại dựng ngay trước mặt mình, không phải xung quanh có rất nhiều chỗ đậu sao? Tôn Thư Đàm định len lén lê người dịch sang bên cạnh. Đúng lúc này, cửa kính ghế phụ của xe bị kéo xuống, một gương mặt đẹp trai quen thuộc xuất hiện. Dư Lãng mỉm cười, nói: “Ngây ngốc đứng đấy làm gì? Mau lên xe đi, không còn sớm nữa.”