Một Đời Của Em, Ngàn Đời Của Anh

Chương 12: Tiểu ngốc nghếch

Đoàng

Tôn Thư Đàm giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Gương mặt cô vẫn tràn ngập sự kinh hoàng, từng giọt mồ hội lăn trên làn da lạnh lẽo.

Tiếng mưa, tiếng gió cùng tiếng sấm đang gào thét bên ngoài khiến nhịp tim cô không ngừng tăng nhanh, cơ thể và tinh thần vốn chưa hồi phục giờ lại càng trở nên nặng nề hơn. Tôn Thư Đàm thở dốc từng hơi, chui vào trong chăn trùm kín đầu. Cô ôm chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của mình, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh hơn, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đùng đoàng

Tiếng sấm vang dội lại một lần nữa vang lên kèm theo tia chớp rạch ngang bầu trời. Tôn Thư Đàm kinh hoảng hét lên một tiếng.

Dư Lãng vốn đang mệt mỏi nằm ngủ trên sô pha phía xa nghe thấy tiếng hét của cô lập tức tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên giường. Thấy cô cuộn tròn trong chăn, phát ra từng tiếng nức nở nho nhỏ, anh lo lắng gọi cô.

“Tôn Thư Đàm.”

Tôn Thư Đàm nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật mình, nghi ngờ mình vì quá sợ mà sinh ra ảo giác, cô từ từ thò đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì ngẩn cả người. Cô ngồi bật dậy, chăn trên người cũng theo đó bị tụt xuống. Cô đưa tay chỉ về phía Dư Lãng, ấp a ấp úng nói:

“Sao…tại sao cậu lại ở đây???”

Vừa dứt lời, Tôn Thư Đàm liền cảm thấy có cái gì đó sai sai. Cô trộm sờ sờ cái chăn với cái gối, mắt liếc nhìn xung quanh căn phòng. Dù hiện tại rất là tối nhưng cô vẫn có thể nhận ra một sự thật đáng sợ. Đó là ĐÂY KHÔNG PHẢI NHÀ CỦA CÔ!!!

Tôn Thư Đàm sau khi nhìn quanh mấy lượt, ánh mắt liền quay trở về nhìn người ở phía trước mặt, nhìn anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, môi còn có chút cong lên, cô cảm thấy vô cùng quẫn bách.

“E hèm…cái đó. Đây là đâu vậy?” Giọng cô lí nhí, nhỏ đến mức bị tiếng mưa ngoài kia át đi.

“Đây là nhà của tớ.” Dư Lãng vẫn không thay đổi sắc mặt nói.

“Nhà của cậu???” Tôn Thư Đàm trợn mắt “Sao cậu lại đem tớ đến nhà cậu vậy chứ?”

“Không phải không muốn đến bệnh viện sao?”

“Nhưng không phải còn rất nhiều nơi khác để đến hay sao?” Tôn Thư Đàm nhíu mày.

“Nơi nào cơ?” Dư Lãng nâng mày, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười từ tính “Khách sạn hả?”

“…” Tôn Thư Đàm câm họng.

Dư Lãng thấy vẻ mặt câm nín của cô, không nhịn được lại cười lớn hơn.

“Hơn nữa.” Ánh mắt Dư Lãng nhìn về cổ tay trái của cô, chậm rãi nói: “Cậu cũng đang bị thương. Tớ cũng không biết nhà cậu ở đâu nên chỉ đành đưa cậu về đây. Yên tâm, đây là nhà riêng của tớ, không có ai khác nữa đâu.”

Nghe thấy Dư Lãng nhắc đến chuyện chiều nay, Tôn Thư Đàm bất giác che đi cổ tay đang được băng bó kĩ càng của mình. Cô cảm thấy vô cùng bối rối, cũng cảm thấy lo lắng. Dư Lãng đã nhìn thấy tất cả rồi, đúng chứ, vậy anh có thấy cô là một kẻ tâm thần không bình thường hay không, anh liệu có cảm thấy chán ghét cô hay không? Tôn Thư Đàm nắm chặt tay, không để ý làm tác động đến vết thương, cơn đau ập tới khiến cô khẽ kêu lên một tiếng.

Dư Lãng thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt. Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ đau xót và bất lực. Anh thở dài bước đến, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm tay cô lên để kiểm tra, thấy không có máu rỉ ra mới yên tâm. Dư Lãng nhìn Tôn Thư Đàm ngồi yên lặng, mặt cúi gằm xuống, anh vươn tay ra liền cảm nhận được một giọt nước mắt chảy xuống. Dư Lãng giật mình, nâng mặt của cô lên.

Tôn Thư Đàm dùng tay phải lung tung lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào: “Dư Lãng…cậu đừng ghét tớ được không? Bây giờ tớ không có ai cả. Tại sao…tại sao mọi người đều chán ghét tớ? Tớ…đã làm gì sai sao? Tớ không biết nữa…”

Tôn Thư Đàm dụi mặt vào cánh tay của Dư Lãng. Anh dịu dàng ôm cô vỗ về: “Được rồi. Không phải đã nói có tớ ở đây hay sao? Nếu tớ ghét bỏ cậu, còn có thể đưa cậu về nhà tớ à?”

Tôn Thư Đàm nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm thấy anh nói cũng đúng. Cô gõ gõ đầu, có lẽ do thái độ đột ngột xoay chuyển của Hà Liêu Á đã khiến cô nhớ về những chuyện trước kia, không kiểm soát được cảm xúc, bị những kí ức đen tối lần nữa chiếm lấy. Tôn Thư Đàm ngồi thẳng dậy, cố gắng thư hết nước mắt của mình lại, rồi nhìn Dư Lãng bằng ánh mắt sâu xa, hình như…Dư Lãng có thể dễ dàng bình ổn tâm trạng của cô, ánh mắt sâu xa dần trở nên vi diệu.

Cô nhớ kiếp trước, mỗi lần như vậy, cô đều phải mất vài ngày, thậm chí nửa tháng mới có thể hoàn toàn bình phục như bình thường.

Ánh mắt lộ liễu của Tôn Thư Đàm khiến Dư Lãng thấy có chút mất tự nhiên.

“Mau đi ngủ tiếp đi. Mai còn đi học.”

“Dư Lãng.”

“Ừ?”

“Tớ biết cậu có nhiều điều muốn hỏi.”

“Ừ…”

“Nhưng tớ chưa sẵn sàng.”

“Tớ biết.”

“Sau này, tớ sẽ kể cho cậu. Toàn bộ.”

“Được.”

“Nhưng cậu phải hứa là sẽ giữa bí mật đấy nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

“Ừm. Ngủ ngon, Dư Lãng.”

“Ngủ ngon, tiểu ngốc nghếch.” Anh thì thầm.