Một Đời Của Em, Ngàn Đời Của Anh

Chương 2: Người bạn đầu tiên 🍁

Sau khi bước vào lớp, Tôn Thư Đàm lướt nhìn một vòng xung quanh. Vì cô đến khá muộn nên giờ trong lớp chỗ trống không còn nhiều. Mọi người đều đang ngồi tán ngẫu với nhau về kỳ nghỉ hè vừa qua.

Mặc dù chỗ còn trống rất ít nhưng Tôn Thư Đàm vẫm tìm được một chỗ ngồi ưng ý, hàng thứ 4 ngay cạnh cửa sổ phía trong, mà nhóm Dư Lãng lại đang xây ổ ở mấy bàn cuối dãy ngoài cùng. Cũng ổn, cách nhau khá xa.

Tôn Thư Đàm cố gắng không để ý đến những ánh nhìn đang đổ dồn vào mình, nắm chặt dây túi xách mà bước vào trong. Sau khi cô đặt mông ngồi xuống được vài phút, cuối cùng những ánh mắt tò mò xung quanh cũng dần dần rời đi. Có lẽ vì cảm thấy phản ứng của cô quá nhạt nhẽo, không có gì thú vị. Tôn Thư Đàm thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi ngồi xuống, Tô Thư Đàm lại bắt đầu lo nghĩ cho tương lai.

Là học sinh cao trung, khẳng định là phải có ít nhất một vài người bạn thân, chứ đi nhà ăn, làm bài nhóm, học tiết thể dục với vân vân và mây mây chuyện khác, sao có thể một thân một mình được? Thế nhưng nguyên chủ với bản lãnh trời cho, đã vô cùng thành công đem tiếng xấu của mình lan đến mọi ngóc nghách, trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện sau giờ học của đám học sinh, bị khinh thường cười cợt sau lưng vẫn vô cùng ngây thơ cho rằng mình rất có uy lực.

Năm nhất và năm hai nguyên chủ vốn học ở trường trung học số 5, nhưng sau khi nhìn thấy nam chính liền mê đến không dứt ra được, một hai đòi chuyển sang trường trung học số 6 để học cùng anh. Cha mẹ nguyên chủ cũng chẳng quan tâm con gái mình thế nào, liền đồng ý vung tiền nhét cô vào lớp chọn với nam chính, hành động vô cùng dứt khoát để tránh phiền phức.

Mang theo cái danh nữ ma đầu não tàn, Tôn Thư Đàm giờ đây thật sự khóc không ra nước mắt.

Đang lúc cô đang âu sầu về cuộc đời, đưa mắt ngắm nhìn những đám mây trắng trên bầu trời thì bỗng cảm thấy có ai đó đứng lại bên cạnh bàn. Cô thấy kì lạ mà ngước mắt lên nhìn liền thấy một cô bạn đúng chuẩn mọt sách, cả người toả ra mùi thanh niên nghiêm túc. Cô nàng nhìn chằm chằm Tôn Thư Đàm một lúc, khiến cô cảm thấy không ổn chút nào. Cuối cùng đến lúc không chịu được, cô đang định lên tiếng thì người kia đã ngồi xuống cạnh cô, đặt cuốn sách dày cũng phải đến 900 trang lên mặt bàn rồi vứt cái cặp sách to bằng nửa người xuống đất.

Tôn Thư Đàm cứ thế há mồm nhìn người trước mặt.

Cô nàng sau khi ngồi xuống cũng không nhìn Tôn Thư Đàm thêm cái nào nữa. Mở cuốn sách ra rồi cắm đầu vào đọc.

Tôn Thư Đàm lén nhìn người bên cạnh vài lần. Tóc nâu hơi xoăn được buộc gọn sau gáy, tóc mái dài qua lông mày như muốn chọc vào mắt nhưng đã được cái mắt kính dày cộp chặn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu cảm, quần áo gọn gàng nhưng mặc theo kiểu quê mùa. Nhìn góc độ nào cũng không thoát khỏi hai từ học bá.

Quan sát một lúc thấy cô nàng vẫn dán mắt vào cuốn sách, Tôn Thư Đàm có chút e ngại, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định lên tiếng làm quen.

Vừa quay mặt nhìn trời thêm được một lúc, Tôn Thư Đàm đã nghe thấy tiếng đóng sách cộp một cái, sau đó là giọng nói nho nhỏ không nghe ra cảm xúc gì.

"Cậu là Tôn gia đại tiểu thư, Tôn Thư Đàm?"

Cô cảm thấy có chút vi diệu. Không ngờ bản lĩnh của nguyên chủ lại lớn thế, đến cả học bá mọt sách cũng không nằm ngoài tầm ảnh hưởng ấy.

"À? À ừ....Đúng vậy. Tớ là Tôn Thư Đàm."

Cô nàng quan sát Tôn Thư Đàm từ trên xuống dưới một lần nữa rồi mới nói tiếp.

"Tớ tên Liêu Á. Hà Liêu Á"

"Liêu....Á?"

"Sao? Nghe rất kì?"

"Không, không phải, chỉ là thấy tên cậu rất đặc biệt, tớ chưa thấy ai tên lạ như vậy." Tôn Thư Đàm cười nhẹ "Tên cậu nghe rất êm tai."

Hà Liêu Á nghe vậy cũng không có phản ứng gì, khuôn mặt vẫn giữ nguyên như cũ. Tôn Thư Đàm thấy có chút ngượng ngùng, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc, trong lòng lại hơi luống cuống.

Cô làm sai ở đâu ư?

Đương lúc Tôn Thư Phàm không biết phải làm sao thì đã nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ như gió mùa xuân.

"Tớ thấy cậu không giống trong lời đồn chút nào." Giọng điệu của Hà Liêu Á nghe dịu dàng hơn vừa nãy nhiều "Cậu rất đáng yêu."

Tôn Thư Đàm nghe thấy vậy liền sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp hơi mở to, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ do ngượng ngùng.

Từ trước đến nay, chưa từng có ai khen cô cả chứ đừng nói là khen cô đáng yêu.

Tôn Thư Đàm nhìn thấy nụ cười trên môi Hà Liêu Á, cảm thấy trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Hoá ra những lời khen yêu thương lại khiến người ta hạnh phúc đến vậy. Một lời khen bình thường nhưng lại rất ấm áp.

Tôn Thư Đàm cũng mỉm cười theo, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nụ cười thế mà trông có chút ngốc nghếch.

"Tớ cảm thấy ông trời thật kì lạ." Hà Liêu Á đột nhiên than vãn.

"?"

"Rõ là ban cho cậu một vẻ đẹp sắc sảo, quyến rũ chết người." Lại thở dài mấy phát "Nhưng bên trong lại là một cục bột ngốc ngốc nghếch nghếch."

"..."

Cô ngốc chỗ nào cơ chứ? Cô rất thông minh nha~!!

"Tớ có thể gọi cậu Tiểu Đàm không?"

"Đương nhiên. Đương nhiên là được rồi." Tôn Thư Đàm gật đầu như giã tỏi "Vậy tớ gọi cậu là...Á Á" Cô có chút ngần ngại nhìn qua bên cạnh "Được chứ?"

Hà Liêu Á không nhịn được mà phì cười "Được nha."

Khuôn mặt Tôn Thư Đàm trong phút chốc liền rạng rỡ. Vậy là cô có bạn rồi đúng không?

Tâm tư của Tôn Thư Đàm dồn hết vào cô gái ngồi bên cạnh, cứ mỉm cười ngốc ngốc, chìm trong vui vẻ mà không để ý rằng có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình.

Dư Lãng ngồi im lặng giữa đám người, nhìn cô nhóc ngốc manh Tôn Thư Đàm mà suy tư.