"Lão Hữu,lâu ngày không gặp!"
Tại quán bar Huệ Vũ xa hoa,nơi tụ tập của những kẻ ăn chơi khét tiếng nhất thành phố. Những cô cậu ấm của gia đình tài phiệt,mấy lão già lắm tiền,mấy tay xã hội nguy hiểm luôn là thành phần gì đó không thể thiếu sót ở đây. Tiếng nhạc xập xình,đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy đến hoa cả mắt.
"Ừ,lâu ngày thật."
Lý Hữu cất giọng đáp. Hôm nay anh mặc một chiếc quần tây,mặc chiếc áo sơ mi đen,cổ tay đeo chiếc đồng hồ thương hiệu Orient nổi tiếng,chân đi đôi giày da màu đen bóng,tóc được vuốt keo ngược ra phía sau chỉ có vài cọng tóc còn len lỏi trước vầng trán. Gương mặt anh vẫn lạnh lùng và u tối như thường ngày,nét mặt luôn tỏ ra vẻ khó gần.
Gã Hình Long thấy anh đến thì lại tiến tới khoác vai bá cổ. Mặt gã hớn hở,cười cười.
"Lão Hữu vào đây ngồi uống rượu với anh em chút nào."
"Được."
Anh buông một câu rồi hất mạnh tay của Hình Long ra. Lạnh lùng,khó hiểu,mưu mô,tàn nhẫn,phũ phàng chính là những từ mà Hình Long hay dùng để miêu tả anh. Anh sải bước đi về phía chỗ ngồi thì đã thấy Mĩ An đang ngồi chờ mình ở đó. Anh lả người đi sang ngồi chỗ khác cách Mĩ An khoảng một mét. Mĩ An thấy anh không ngồi gần mình thì có phần ngỡ ngàng,tức giận,dỗi hờn hai má phũng phịu mà tiến tới thản nhiên mà ngồi lên đùi anh.
"Lão Hữu nhà ta đúng thật là vô tâm mà,không nhớ Mĩ An sao?" Ả ta nũng nịu,hai tay quàng qua cổ anh.
Ả cứ nghĩ rằng ngay lập tức sẽ bắt đầu sờ soạng khắp người ả rồi bế ả vào phòng mà làm chuyện "đại sự". Nhưng không,anh không hề làm như những gì mà ả nghĩ mà thay vào đó là nét mặt u ám,ánh mắt nhọn như muốn xuyên nát người ta. Anh gằn giọng,trừng mắt nhìn Mĩ An.
"Xuống!"
Mĩ An hơi rùng mình,đầu ngón tay hơi tê tê bấu lấy nhau không thôi. Trước giờ chưa lần nào Lý Hữu như thế này với ả cả,ánh mắt này lời nói trước chưa từng. Nhưng ả vẫn cứ ngồi lì như vậy,ả rướn thân mình vào sâu trong l*иg ngực anh,bộ ngực của ả cũng thế mà ma sát vào người anh. Mĩ An cố gắng dùng những lời nói kiều diễm để lấn át đi sự lạnh lùng đáng sợ của người đàn ông này.
"Hữu Hữu a~ sao lại nhìn em với ánh mắt này chứ,em buồn lắm đó a~"
Hữu Hữu?
Trong đầu anh bỗng thấp thoáng hình ảnh của chú chim sơn ca bé nhỏ Giang Vi Vi. Gương mặt thanh thuần,giọng hát thánh thót,nụ cười rạng rỡ,mùi hương thơm ngát dễ chịu,dáng hình tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên cường thật làm cho người ta thao thức suốt đêm. Hữu Hữu chính là cái tên mà cô hay gọi anh. Cô không gọi anh bằng cái giọng điệu như Mĩ An mà bằng một giọng điệu cởi mở vui tươi. Khi được cô gọi bằng cái tên ấy trong lòng Lý Hữu dấy lên một thứ cảm xúc khó tả,dường như là sự thích thú,vui thích. Còn đằng này khi nghe Mĩ An gọi là Hữu Hữu anh liền khó chịu ra mặt,hai mày anh cau mày lại,đưa bàn tay thô ráp bóp chặt lấy cổ của Mĩ An mỗi lúc siết mạnh hơn.
"Ai cho phép cô gọi tôi bằng cái tên này?"
Mĩ An ả cứ ú ớ không nói nên lời,bị Lý Hữu dùng một lực mạnh siết chặt lấy cổ làm cho việc hô hấp thôi cũng khó khăn,hai tay ả bấu chặt lấy tay của Lý Hữu. Sắc mặt anh càng lúc càng trở nên khó coi hơn,ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm vào cô ta.
"Tên của ông đây không phải để hạng gái đĩ như cô biến tấu rồi muốn gọi sao cũng được."
A Diệu hôm nay cũng có mặt,thấy Mĩ An như vậy có chút không đành lòng liền vội lên tiếng.
"Lão Hữu à nhẹ tay một chút,tôi xót đó dù sao thì cũng chỉ lỡ lời thôi mà,chớ nên nóng giận."
Lý Hữu sở dĩ cũng không muốn làm lớn chuyện bàn tay cũng dần buông khỏi cổ Mĩ An rồi giơ tay hất mạnh cô ta một cái ngã lăn xuống sàn.
"Sau này còn dám gọi lung tung kiểu đấy thì ông đây sẽ cắt lưỡi mày."
Mĩ An một tí nữa là đầu chấn vào cạnh bàn,ả ngã lăn xuống liên tục ho sặc sụa. A Diệu liền đứng dậy đỡ lấy cô ta.
"Tiểu mỹ nhân lại đây ngồi với anh nào,lão Hữu hôm nay có hơi cọc tính nên em đừng lại gần."
Mĩ An được A Diệu đỡ dậy ngồi lên ghế. Trên cổ ả có vết hằn đỏ rất rõ hình ngón tay của người đàn ông tàn nhẫn ấy. A Diệu nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ thương xót liền mắng bóng mắng gió một câu.
"Xem này,đúng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
Lý Hữu cầm ly rượu vang trên bàn nốc một ngụm cạn sạch,nét mặt cũng trở nên dễ chịu hơn.
Đột nhiên từ ngoài truyền vào tiếng người nổ súng đoàng đoàng. Một đám người lạ mặt đi điên cuồng đập phá đồ khiến mọi người hoảng loạn,cuống cuồng rời khỏi quán bar. Sau khi mọi người rời đi hết chỉ còn lại đám người Lý Hữu vẫn thản nhiên nói chuyện. Cả đám lạ mặt kia bắt đầu tiến gần tới chỗ bọn họ,một tên đi trước hung hăng đạp mạnh vào bàn.
"Trong chúng mày đứa nào đã gϊếŧ chết anh em của tao?"
Cả đám người Lý Hữu ngước mặt lên nhìn hắn rồi lại quay qua nhìn nhau.
"Anh em của mày ngu thì chết thôi sao lại đến tìm bọn tao hỏi làm gì?" A Diệu nói.
"Chính lũ khốn kiếp bọn mày phá hoại chuyện làm ăn của anh em rồi gϊếŧ chúng luôn chẳng phải sao. Hôm nay tao sẽ gϊếŧ sạch bọn mày."
"Ấy ấy,nói thế là hơi dở rồi. Bọn tao đây sao biết được mày là ai đàn em mày như thế nào,có khi mày lầm người cũng nên."
Tên kia tức giận lao thẳng đến chỗ A Diệp,túm lấy cổ áo anh ta.
"Nhầm à? Mày nói nhầm là nhầm như thế nào? Hôm trước lũ chó chúng mày đánh chết đàn em tao ở con hẻm X,tuần trước còn cản trở chuyện làm ăn của anh em tao. Mày có biết ông đây chính là lão Hổ không."
Lão Hổ chính là một trong những tên trùm băng đảng buôn bán ma tuý khá có tiếng,hắn ta ngạo mạn,hung ác. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cái tên lão Hổ này Lý Hữu sắc mặt dần thay đổi,khoé môi anh nhếch lên từ từ đứng thẳng dậy bình tĩnh đi đến chỗ hắn ta.
"Ồ! Thì ra mày chính là lão Hổ à làm ông đây còn tưởng tên cóc nhái nào ngạo mạn lại dám đến quấy nhiễu. Mà mấy cái tên đàn em của mày cũng yếu quá tao mới cho ăn vài gậy baton mà đã nằm lăn ngủ luôn rồi,đúng thật là mất mặt."
Anh nói mang theo giọng điệu mỉa mai,ánh mắt anh loé lên sự khinh bỉ trong đó và đã thành công chọc tức tên lão Hổ kia. Gã liền thả cổ áo của A Diệu ra chuyển sang túm lấy cổ áo của Lý Hữu.
"Thằng khốn,mày dám gϊếŧ đàn em của tao."
Anh liền liếc trừng hắn một cái,nét mặt khó chịu,hai mày cau lại.
"Bớt ẳng đi,tốt nhất là buông cái chân chó của mày ra khỏi người tao."
Hình Long thấy gã túm lấy cổ áo của Lý Hữu thì ngồi không yên nữa liền đứng phắt dậy đi đến cho gã một đấm.
"Mày nghĩ mày là ai mà dám động tay động chân vào anh Hữu."
Lão Hổ bị Hình Long đấm cho một vố đau liền ra lệnh cho mấy tên đàn em theo sau lên đánh. Hình Long và A Diệu đứng trước mặt của Lý Hữu,ý cản cho anh không nên ra tay.
"Anh Hữu,bọn oắt con này cứ để chúng em xử cho anh đừng động tay vào làm gì."
Thế rồi cả hai người xông lên phía trước đối đầu với đám của lão Hổ anh chỉ việc đứng một bên quan sát. Anh mặt không lộ vẻ nào là nao núng hay sợ hãi,thờ ơ đến mức đáng sợ. Nhưng đám người của bọn kia càng lúc lại càng đông đã thế còn là mấy tay chuyên nghiệp giờ hạ gục tất cả có vẻ là hơi khó. Lý Hữu nhìn tình hình bây giờ thì khẽ nhíu mày,anh ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cùng lúc này lại có một nhóm người nào đó đi đến ào ạt ùa đến đánh đám của lão Hổ. Đám của lão Hổ chẳng mấy chốc mà cũng nằm xuống.Lão Hổ thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho đàn em rút lui.A Diệu thấy bọn chúng ba chân bốn cẳng bỏ chạy thì nói vọng theo.
"Mẹ kiếp. Lần sau mà còn dám đến đây gây chuyện tao bẻ gãy cổ chúng mày."
Nhóm người ấy lúc này thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền đi tới đứng trực tiếp trước mặt Lý Hữu,kính cẩn cúi chào.
"Anh Hữu!"
Lý Hữu nhìn qua bọn họ một lượt rồi cười khẩy một cái,bàn tay rắn chắc thô ráp vỗ vỗ nhẹ lên bả vai của một tên.
"Chú mày đến đúng lúc lắm,ông đây đỡ phải ra tay."
Tên kia ngước mặt lên nhìn Lý Hữu,gãi đầu gãi tai cười hì hì.
"Anh Hữu khen làm em mũi nở hoa luôn rồi này."
Lý Hữu tay rời khỏi bả vai của tên kia,xoay người lại về chỗ ngồi. Anh nhìn hắn rồi lại liếc mắt qua chỗ ghế ngồi,ý bảo hắn lại đây ngồi xuống. Tiếp xúc bao với Lý Hữu bao nhiêu năm nay rồi nên mấy cái cử chỉ hành động thay lời noi của anh hắn đều đã thuộc làu làu. Hắn hí hửng chạy lại ngồi gần chỗ của Lý Hữu.
"Chuyện tao giao cho mày đã hoàn thành chưa?" Lý Hữu hỏi tay vừa cầm lấy chai rượu vang đặt ở trên bàn chậm rãi rót vào ly.
"Thì em phải hoàn thành đã rồi mới có cái gan lết thân về đây tìm anh chứ,nếu không em nào dám. Anh Hữu cứ yên tâm,em làm sạch sẽ gọn gàng,bọn cảnh sát đó ngơ ngơ ngáo ngáo sẽ không phát hiện gì đâu,em chỉ đút lót cho vài đồng là chúng cho xe bọn em qua ngay." Hắn trả lời với vẻ mặt hứng khởi về chiến tích mà mình đã đạt được.
Anh cười nhẹ một cái rồi đưa cốc rượu vang vừa mới rót xong cho tên đó. Gương mặt anh lúc này trông rất ma mị.
"Nào,để anh Hữu này mời chú Đạt một ly."
Tên đó là Đạt. Đạt,hắn có phần ngạc nhiên nhưng cũng có phần run sợ vì Lý Hữu xưa nay nổi tiếng tàn nhẫn,ai làm không tốt việc được giao sẽ lập tức bị gϊếŧ ngay. Với lại nhiệm vụ mà anh giao cho tên Đạt là vận chuyển hàng với số lượng lớn. Thử nghĩ mà xem,nếu như Đạt không hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn Lý Hữu sẽ cầm gậy baton liên tục đập nát người của hắn,đánh hắn cho đến khi nào hắn tắt thở thì thôi. Lý Hữu đã không ra tay thì thôi chứ một khi anh đã ra tay thì rất tàn nhẫn.
Thấy tên Đạt cứ im lặng không nói gì cả người run lên bần bật,anh huých nhẹ vào người hắn một cái rồi nói: "Sao mà chú cứ ngây người ra thế? Chú chê rượu tôi rót à?"
Chê sao? Hắn nào dám chê chứ,mấy khi được lão đại mời rượu không uống sao mà được.
Đạt hai tay vội vớ lấy cốc rượu uống hết một hơi.
"Anh Hữu,em còn có một thỉnh cầu mong anh chấp nhận giúp em."
"Chú cứ nói."
Ánh mắt của tên Đạt dời hướng sang phía Mĩ An đang ngồi cạnh chỗ A Diệu,ả ta mặc một chiếc váy đỏ ôm sát người ngắn cũn cỡn lộ rõ cặp đùi trắng nõn chỉ nhìn thôi mà hắn đã chảy cả nước miếng. Lý Hữu đồng thời cũng hướng mắt theo ánh nhìn của tên Đạt. Anh bỗng cười lên một tiếng,ánh mắt có chút lạnh lùng cũng kèo theo một chút đùa cợt.
"Chú Đạt muốn chơi Mĩ An sao?"
Đạt nhìn gương mặt của Lý Hữu gương mặt của hắn cũng biến sắc theo,mặt cắt không một giọt máu. Hắn không hé nổi một chữ chỉ khẽ gật đầu.
Ả Mĩ An ở phía đối diện nghe lão Hữu nói vậy thì nhảy dựng lên.
"Không được,Mĩ An chỉ được mỗi mình lão Hữu chơi thôi."
A Diệu nghe vậy cũng nhốn nhào theo. "Này Đạt,trong quán bar này có rất nhiều gái mà sao mày lại nhất thiết chọn Mĩ An,mày cũng biết Mĩ An là người phụ nữ của lão Hữu mà."
Lý Hữu nghe A Diệu nói liền quay phắt mặt sang phía hắn. Đôi mắt đen láy của anh nheo lại,gương mặt bỗng trở nên u ám hơn bao giờ hết. A Diệu thấy Lý Hữu nhìn mình cảm thấy như có sét đánh ngang tai,trong thâm tâm nói với hắn rằng bản thân đã nói lỡ lời chuyện gì đó và cảnh báo với hắn rằng sắp có một cơn giông bão kéo đến với hắn.
"Là người phụ nữ của tao? Nực cười,loại như cô ta thì chỉ đáng là một món đồ chơi thoã mãn tìиɧ ɖu͙© thôi."
A Diệu nuốt nước miếng ừng ực,đầu cứ liên tục gật gật rồi lấy tay vả vào miếng hai cái.
"Anh Hữu nói đúng,loại như cô ta sao xứng làm người phụ nữ của anh được chứ. Là em,là em sai,em lỡ lời."
"Mày mà còn lỡ lời kiểu đấy nữa là tao bảo Hình Long cắt lưỡi mày đấy." Lý Hữu trừng mắt A Diệu buông lời cảnh cáo,lời cảnh cáo này chắc chắn không phải đùa. A Diệu như con robot đã được cài sẵn lập trình,gật đầu lia lịa.
Anh lại quay qua nhìn Đạt đang ngồi co ro một chỗ nãy giờ không dám lên tiếng. Anh đứng dậy đặt một tay lên vai Đạt một tay cho vào túi quần,anh nói: "Phụ nữ như quần áo ấy mà,bộ quần áo này cũ rồi anh cũng không thích nữa nếu chú thích thì cứ lấy muốn làm trò tiêu khiển hay gì thì tuỳ chú."
Đạt mắt sáng rực lên như đèn pha,nhìn theo bóng lưng của Lý Hữu bước đi mà hắn cười khà.
Lý Hữu bước ra ngoài quán bar,anh tìm đến chiếc xe màu trắng cũ của mình mở nhẹ cửa xe rồi đóng một cái "rầm". Anh ngồi trong xe vò đầu bứt tai,khứu giác của anh phát hiện ra rằng có một mùi hương gì đó rất dễ chịu từ trong xe,ở chỗ ghế lái phụ.
Không lệch đi đâu được,mùi hương này đích thị là của Giang Vi Vi. Mùi hương này khiến anh cảm thấy dễ chịu,anh cứ vậy mà biếи ŧɦái hít lấy hít để mùi hương còn sót lại của cô. Càng hít lấy mùi hương lại càng khiến cho cơn du͙© vọиɠ trong anh trỗi dậy.
"Con mẹ nó! Vi Vi,tôi thật sự rất muốn làm em."
****HẾT CHƯƠNG 5****
Thấy chỗ nào còn thiếu sót thì mọi người chỉ điểm cho tui xuống phần bình luận nha.
!!!Nhớ nhấn sao nha🌟