Sáng sớm, ở ngoài nhà Vi Vi đã nghe tiếng bấm chuông ing ỏi. Dì Mai thì cũng đã đi làm từ lúc 7 giờ rồi, chẳng biết ở bên ngoài là ai. Trong lòng Vi Vi thầm nghĩ chắc cũng chỉ là người giao hàng thôi nên cũng chống gậy, tay mò mẫm theo bức tường mà đi ra ngoài phía cửa. Cô mở cửa ra vừa lễ phép chào hỏi.
"Cho hỏi,là ai vậy ạ?"
Ngay sau khi cô vừa chào hỏi thì có giọng của một người đàn bà vang lên. Bà ta trên người mặc một bộ đồ tuy giản dị nhưng bàn tay đeo đầy nhẫn vàng,vòng tay vàng trên cổ cũng đeo thêm một chiếc vòng cổ vàng nữa. Nhìn thôi là biết bà già này hay đi khoe của rồi.
"Bà chủ chung cư đây."
"À là bác ạ,cháu chào bác không biết bác đến đây có chuyện gì vậy ạ?"
Bà ta là Huệ, bà chủ của khu chung cư của Vi Vi và dì cô đang ở. Bà Huệ đến đây ắt hẳn là đến để đòi tiền nhà vì tháng trước và tháng này Vi Vi và dì chưa có trả. Tuy đã biết rõ được mục đích của bà ta nhưng Vi Vi vẫn vờ không biết gì mà hỏi theo thói lễ phép.
Bà ta bĩu môi hất cằm rồi mân mê lấy mấy chiếc nhẫn vàng trên tay rồi nói với cô.
"Đến đây thì chỉ có đòi tiền nhà chứ còn làm gì nữa. Dì Mai của mày đâu rồi bảo bà ta ra đây cho bác cái."
"Dì cháu đi làm từ sớm rồi ạ,hiện tại không có ở nhà." Vi Vi nhỏ nhẹ nói với bà ta. Bà ta hừ một cái rồi lại quay qua nói tiếp.
"Đi làm à? Đi làm cái gì mà từ sáng cho đến tối chẳng thấy mặt mũi đâu, tháng nào tao đến tận nhà tìm là chỉ có mỗi mày ở nhà thôi. Phải chăng là đang muốn trốn đóng tiền nhà?"
Vi Vi nghe bà ta nói vậy thì lớn tiếng đáp trả lại.
"Không có đâu bác,dì cháu đi làm từ sớm cho tới lúc tối muộn nên là bác đến nhà tìm không có thôi chứ bọn cháu nào dám trốn đóng tiền ạ."
"Vậy sao đến giờ còn chưa trả tiền nhà hả? Tháng trước chưa đóng tháng này cũng không là sao? Khu chung cư này của bà đây đâu phải là cho ở không đâu,chúng mày cũng phải đóng tiền với chứ."
Bà Huệ tức giận,bà ta quát rất lớn khiến mọi người xung quanh phải hé cửa ra nhìn xem là đang có drama nóng hổi gì. Bầy người xung quanh bàn tán xôn xao duy chỉ có một căn nhà cửa vẫn đóng yên chẳng thấy nhúc nhích.
Tiền nhà còn đâu nữa chứ,mới hôm trước dì cô phải đem tiền đến chuộc thằng Tuấn,trả tiền lãi cho bọn xã hội đen khiến cho trong nhà không còn một đồng nào. Dì cô lúc nào cũng phải tất bật chạy từ việc này sang việc kia,cũng vì lo nghĩ và làm việc cực nhọc như vây khiến đầu tóc của dì Mai ngày càng bạc đi,trán và làn da cũng trở nên nhăn nheo vì những âu lo đã thế lại còn phải chăm cô nữa chứ. Nghĩ đến đây thôi Vi Vi đã cảm thấy canh cánh trong lòng, cô nghĩ rằng mọi việc là do cô,do cô là sao chổi nên khiến ai ở gần cũng gặp xui xẻo.
Cô hai tay nắm chặt lại thành quyền, giọng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng nói với bà ta.
"Nhưng mà bây giờ bọn cháu không có tiền. Bác à, có thể gia hạn cho bọn cháu sang tuần sau được không ạ?"
Bà Huệ nghe vậy thì bắt đầu giãy ngược lên, hai mắt bà trợn tròn, miệng bà ta bắt đầu hét lớn.
" Dì cháu bọn mày không có tiền là chuyện của bọn mày còn thu tiền nhà mới là việc của bà đây không có chuyện mà sang tuần sau đâu. Nhưng mà mày bị mù thế này thấy cũng tội nên tao cho hạn nốt ngày mai chứ như người bình thường mắt mũi đầy đủ thì tao đã giã cho mềm người rồi."
Chỉ cho hạn đến ngày mai thôi sao? Ngày mai thì cô và dì kiếm đâu ra tiền đóng tiền nhà đây,tiền lương của dì cũng đã gom góp hết cho thằng Tuấn rồi ngay cả tiền trợ cấp của cô cũng đã đem đi trả nợ cho bọn xã hội đen.
Bà Huệ chỉnh trang lại quần áo nhẫn vòng đàng hoàng bước đi rồi lại dừng lại quay ngoắt qua phía cô mà nói: "Ngày mai nghe chưa, đúng ngày mai là phải có tiền trả đấy nếu không tao đuổi luôn hai dì cháu chúng mày ra ngoài đường mà ở."
Cô cúi đầu nói lời cảm ơn chờ cho đến khi tiếng đôi guốc gỗ của bà ta đã đi xa cô mới ngẩng đầu dậy, vai đồng thời cũng có cảm giác nặng hơn một chút.
"Này! Em đứng đây làm gì vậy? Chờ ai sao?"
Ngay khi giọng nói ấy cất lên từ phía sau lưng khiến cô có phần hơi giật mình nhưng rồi cũng nhận ra giọng nói ấy là của ai,cố gắng lấy lại bình tĩnh nói:
"Hữu Hữu đấy à?"
Anh nở một nụ cười rồi đầu cúi thấp xuống dựa vào vai của Vi Vi,tay phải ôm lấy bả vai cô,hơi thở quyến rũ của người đàn ông trưởng thành ấy phả vào cổ cô. Cô đỏ mặt,lúng túng,nhận ra khoảng cách giữa mình và Lý Hữu hình như gần quá mức cho phép rồi thì phải. Cô liền dùng tay đẩy anh ra nhưng lại bị lực của bàn tay phải anh siết chặt lấy vai nên không tài nào đẩy anh ra được.
"Hữu Hữu! Anh..."
"Yên lặng chút nào,lâu rồi tôi chưa ngửi được mùi hương của em."
Giang Vi Vi như bị lời nói của người đàn ông này dụ hoặc mà bỗng chốc hoá đá,cả người cứng đơ. May cho cô là lúc này lại không có người nào ở đây không thì chắc cô xấu hổ chết mất. Anh nhắm nghiền đôi mắt lại,chóp mũi cao nhọn hoắt của anh đυ.ng vào cổ của cô,hít lấy hít để mùi hương của người con gái ấy. Ai nói là chỉ có mùi rượu và mùi thuốc lá mới làm anh nghiện chứ,bây giờ đây thứ mùi mà anh khiến anh nghiện đến ngây người chính là mùi hương của cô.
"Vi Vi em biết không,trước giờ tôi tưởng mình chỉ nghiện rượu và thuốc lá thôi nhưng tôi không ngờ thứ mà bản thân tôi nghiện nhất bây giờ chính là em."
Câu nói này tuy không hoa mỹ hay bá đạo như những lời nói của một nam chính trong mấy bộ phim tình cảm ướŧ áŧ nhưng cũng đủ làm cô nhũn cả người rồi.
Anh lè chiếc lưỡi tinh nghịch của mình ra liếʍ láp dưới cổ cô,cô không tự chủ được mà rên lên một tiếng.
"A~"
Tiếng rên của cô như kí©ɧ ŧɧí©ɧ con dã thú trong người Lý Hữu,ở phía dưới quần đã dựng lều từ lúc nào không hay. Đũng quần phập phồng,có thể tưởng tượng rằng con thú bên trong khi thoát ra khỏi hai lớp vải sẽ cương cứng mà dương cao. Cái chỗ bị nhô lên ấy đυ.ng vào phía sau mông của cô làm cô mặt đỏ như trái cà chua. Anh liếc mắt lên nhìn thấy mặt cô đang đỏ ửng thì lại trêu chọc,rướn thân ra phái trước một chút làm cho "túp lều" ma sát với người cô.
Rồi "cạch" một tiếng,một bà cụ từ trong nhà gần đó đi ra. Vi Vi nghe tiếng mở cửa thì liền đẩy anh ra nhưng lại chẳng kịp nên đã bị bà cụ ấy nhìn thấy. Bà nhìn hai người Vi Vi và Lý Hữu từ trên xuống dưới một lượt rồi tạch lưỡi lắc đầu.
"Chậc chậc! Giới trẻ bây giờ đúng thật là bồng bột quá chẳng biết xấu hổ là gì, ân ái hôn hít nhau ở chỗ hành lang người người nhà nhà ra vào thế này. Haiz,thời xưa nắm tay nhau thôi còn chẳng dám ấy chứ. Đúng thật,thời đại bây giờ loạn quá rồi."
Bà cụ nói rồi đi vυ't mất. Vi Vi nghe bà cụ nói thì mặt lại bỏ bừng bừng quay qua mà mắng yêu anh.
"Anh làm cái gì vậy hả? Thật là..."
Thấy dáng vẻ của cô hiện giờ anh không nhịn được mà phì cười,buông lời trêu chọc cô.
"Sao? Em xấu hổ à?"
Cô tức đến nghẹn họng. Anh ta chẳng lẽ không biết thẹn thùng hay xấu hổ là gì à mà lại dám trêu chọc cô ở hành lang trong khi hai người chỉ mới quen nhau cách đây không lâu.
"Còn anh thì sao,anh không thấy xấu hổ à?"
"Xấu hổ? Tại sao tôi phải xấu hổ? Em nói đi tôi đã làm cái gì mà phải xấu hổ?"
"Chẳng phải anh vừa mới làm...với tôi..." Cô ấp úng chẳng dám nói rõ ra,vì nếu nói rõ ra nhất định anh sẽ trêu chọc cô không thôi.
Lý Hữu ánh mắt gian tà,anh thì thầm vào tai cô bằng một giọng vô cùng xảo quyệt.
"Em nói rõ ra đi nào,tôi đã làm gì với em."
Cái khoảnh khắc anh tới gần trống ngực cô đập thình thịch không thôi. Thật may hồi nãy có bà cụ đi ra cô mới được giải vây chứ nếu không sau đó chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào cô thật sự không dám tưởng tượng.
"Uổng công trước đây tôi khen anh là người tốt. Anh là đồ lưu manh,vô sỉ."
"Giờ em thấy hối hận rồi à?"
"Đúng vậy! Anh là một tên cảnh sát lưu manh,xấu tính."
"Haiz,dù là cảnh sát thì tôi cũng là một thằng đàn ông mà đương nhiên trong người phải có chút dục chứ. Tôi nói cho em hay cái thứ đàn ông mà không tham du͙© vọиɠ với phụ nữ một là hắn bị gay hai là dươиɠ ѵậŧ có vấn đề. Không tin thì em cứ kiểm tra mà xem,em may mắn lắm mới gặp được một người đàn ông như tôi đấy."
"Vô sỉ!"
Cô nói rồi quay ngoắt người lại đi vào trong nhà, định đóng cửa nhà lại thì anh vội tới giữ chặt cánh cửa.
"Không định mời tôi vào nhà sao?"
"Không mời!"
Mặc dù bản thân không muốn cho anh vào nhưng anh cứ khăng khăng giữ chặt cánh cửa không buông. Bất lực,cô liền phải mời anh vào nhà.
Anh đi vào trong, tự nhiên như nhà mình mà tiến đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha êm ái,tự tay rót cốc nước rồi đặt xuống bàn nghe rõ một tiếng "cạch".
"Em uống đi này."
"Tôi không khát."
Biết là cô vẫn đang giận chuyện hồi nãy nên anh đành cầm lấy cốc nước ấy phun sạch rồi vờ sang chuyện khác,chứ thật ra anh còn muốn tiếp tục trêu chọc cô.
"Sáng nay người nào đến trước cửa nhà em mà quát nói om sòm vậy? Định không cho người ta nghỉ ngơi chút sao?"
Cô im lặng một lúc rồi trả lời. "Là bà chủ khu chung cư cho thuê nhà."
"Bà ta đến làm gì? Đòi tiền thuê nhà sao?"
Cô không nói mà chỉ khẽ gật đầu.
Hai người ngồi trầm ngâm một hồi, lúc lâu sau Vi Vi mới cất tiếng.
"Hữu Hữu,tôi nói này."
"Hử? Em nói đi."
Cô hai tay vân vê lấy tà váy mà ấp úng: "Ờm thì...anh có thể cho tôi mượn chút tiền được không?"
Anh vắt chéo chân,người thả lỏng tựa ra phía sau thành ghế sô pha. Anh vừa châm đỏ một điếu thuốc rồi cho vào miệng, sau đó lấy điếu thuốc ra thổi ra một làn khói trắng xoá.
"Em muốn mượn bao nhiêu?"
Lý Hữu thái độ của anh không lạnh cũng không nóng. Anh dường như chẳng cảm thấy đắn đo gì về vấn đề tiền bạc ngược lại còn rất hào phóng,mỗi lần đều chi mạnh tay để khao anh em một bữa no say.
"Khoảng 500 triệu."
Anh nhìn chằm chằm vào cô,trái ngược với vẻ mặt giận dỗi e thẹn như ban nãy thì thay vào đó là nét buồn rầu. Anh nhích người gần cô một chút tỉ mỉ mà ngắm các ngũ quan trên mặt cô. Đôi mày lá liễu,môi hơi hồng,má còn sót lại chút ửng đỏ và cả...đôi mắt vô hồn kia.
"Để trả tiền thuê nhà và trả nợ cho mấy thằng oắt giang hồ kia à?"
"Ừ."
Anh "ồ" lên rồi đầu cứ gậy gù tỏ vẻ đã hiểu ý rồi lại đưa điếu thuốc lên miệng mà hút lấy một hơi.
"Được thôi,tiền thì tôi có thể cho em mượn nhưng đổi lại em sẽ cho tôi thứ gì? Tôi không muốn bản thân mất tiền với cái giá 500 triệu mà thu về chỉ được bàn tay trắng đâu."
"Tôi...chẳng biết có thứ gì để vừa ý anh cả. Anh nói đi anh muốn gì tôi nhất định sẽ cố gắng làm nó cho anh chỉ cần là việc không vượt quá giới hạn của tôi là được."
Lý Hữu nở một nụ cười ranh mãnh,trong tâm can của anh bây giờ thật sự rất muốn nói "Em lên giường với tôi,tôi sẽ trừ nợ dần cho em" nhưng lại không thể.
"Thôi thì mỗi ngày em chỉ cần ở bên tôi hát cho tôi nghe,cùng tôi đi đây đi đó tôi không những cho em mượn mà còn sẽ trừ nợ dần cho em. Thấy thế nào?"
Với yêu cầu này của anh cô cũng không cảm thấy có chút nào vượt quá giới hạn của mình cả. Người ta đã cho mình mượn tiền rồi còn trừ nợ dần,mối hời to như thế này ngu gì mà không húp chứ. Cô liền gật đầu đồng ý.
"Được,vậy chiều nay tôi sẽ chuẩn bị tiền đưa đến cho em. Thế nhé,giờ tôi đi đây."
Lý Hữu nói rồi liền bỏ một tay vào trong túi quần,miệng ngậm điếu thuốc lá còn dở hiên ngang mà bước ra ngoài,cẩn thận đóng cửa lại giúo cô.
Anh đi đến bên lan can dựa người vào đó lôi chiếc điện thoại trong túi ra nhấn số gọi cho ai đó. Chẳng để anh phải đợi lâu người kia đã bắt máy.
"Chú Long,chuẩn bị cho tôi 500 triệu tiền mặt."
****HẾT CHƯƠNG 6****
Nay đăng truyện buổi tối nè tại buổi sáng với buổi trưa hơi bận việc á. Truyện này mỗi chương tui viết dài lắm đó nha toàn trên 2000 chữ thôi. Cảm ơn mấy bồ đã đọc truyện chúc tối ngọt nha!
Nhấn sao🌟 cho ad nào mấy bà dà