Đôi Mắt Người Tôi Yêu

Chương 2: Giọng hát

_____Tại quán bar Huệ Vũ____

Một người đàn ông dừng chiếc xe màu trắng cũ kĩ lâu đời trước một nơi xa hoa đang xập xình tiếng nhạc nhảy múa,vô số người ra vào không đếm xuể. Anh ta bước vào trong,ánh đèn lung linh màu sắc đập thẳng ngay vào mắt cùng với đó là những cô nàng thân hình quyến rũ,ngực mông đẫy đà uốn éo theo điệu nhạc. Nhìn kĩ hơn một chút thì có một cặp đôi đang đứng ôm hôn nhau không ngớt,tay của người đàn ông kia liên tục sờ soạng từ ngực rồi xuống phần đùi. Cảnh tượng này thật khiến cho người ta bỏng mắt mà.

"Lão Hữu,nhìn gì vậy? Nhắm được cô em nào rồi sao?" Một giọng nói nào đó cất lên.

"Chú Long đấy à!"

"Em đây! Chúng ta lại đầu kia ngồi đi,ở đó có nhiều gái vừa ngon vừa xinh hơn đấy!"

"Được,đi thôi!"

Người được gọi là "chú Long" kia đi trước dẫn "Lão Hữu" đến chỗ ngồi ở đó còn có thêm hai người khác nữa.

Gã Long kia tên đầy đủ là Hình Long,một trong những người anh em đắc lực của Lý Hữu. Gã niềm nở nói với Lý Hữu: "Lão Hữu ngồi đi!"

Lý Hữu biểu cảm lạnh lùng không thèm đáp lại mà trực tiếp ngồi xuống luôn. Một người khác ngồi gần đó liền cất tiếng.

"Lão Hữu nhà ta mấy bữa nay bận chuyện gì mà không thấy đến chơi vậy? Có biết là tụi này nhớ lắm không."

Lý Hữu cầm trên tay cốc rượu rồi nốc một hơi hết ly. Anh ta hướng mắt về phía người đó,chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta sợ phát run rồi.

"Ông đây đi đâu làm gì còn phải báo cáo cho tụi mày nữa à? Từ lúc nào mà chúng mày muốn quản ông đây vậy?"

Vừa nói ánh mắt Lý Hữu càng trở nên sắc bén hơn,như một dap có thể ngay lập tức gϊếŧ chết người đối diện. Gã Hình Long thấy sự việc đang ngày một tệ dần bèn lên tiếng: "Thôi mà lão Hữu,đừng trách A Diệu nó cũng chỉ là muốn quan tâm anh thôi."

"Ông đây không cần đến mấy mạng chó của chú mày quan tâm,lo mà làm tốt việc của mình bớt lắm chuyện."

Tên A Diệu nghe Lý Hữu mói vậy sắc mặt liền xị xuống,cúi gằm đầu. "Anh Hữu,em xin lỗi sau này em sẽ không như vậy nữa."

"Ừ. Biết thế là tốt."

Vì để muốn xoa dịu bầu không khí Hình Long liền gọi đến vài cô em xinh đẹp ra lệnh đến ngồi gần Lý Hữu.

"Mấy em thấy đấy tâm trạng của lão Hữu không được tốt nên là các em mau đến hầu hạ đi!"

"Không cần nhiều một thôi là đủ." Lý Hữu lạnh giọng.

Cảm thấy Lý Hữu hôm nay có vẻ hơi khác so với thường ngày Hình Long tò mò quá nên hỏi: "Lão Hữu,chẳng phải bình thường đều chơi một lần ba đến bốn em sao? Sao hôm nay lại chỉ cần một? Đừng nói là tinh lực suy giảm đấy nhá!"

"Hôm nay không có tâm trạng. Giữ lại Mĩ An là được."

"Ồ! Vậy Mĩ An đến hầu hạ lão Hữu còn mấy em còn lại đến bên anh."

Nói rồi cô gái tên Mĩ An đó tiến đến ngồi gần Lý Hữu,gương mặt của cô ấy vô cùng sắc sảo,dáng người quyến rũ mặc trong người bộ váy đen sεメy bó sát nhìn thật hút mắt.

Lý Hữu lấy từ túi áo ra một bao thuốc lá,lấy một điếu ra ngậm vào miệng. Mĩ An là một cô gái khá là lanh lợi ngay lập tức hiểu ý liền vớ chiếc bật lửa trên bàn cẩn thận châm điếu thuốc. Cũng vì hành động đó mà vô tình khiến ngực của cô ta chà xát vào cánh tay của Lý Hữu. Lý Hữu liền cau mày phà ra một làn khói trắng,đôi mắt chứa vẻ u tối nhìn chằm chằm vào ngực của Mĩ An làm cô ta có chút đỏ mặt.

"Lão Hữu,đừng nhìn chằm chằm vào ngực em vậy chứ."

"Sao? Không thể nhìn à?"

"Không phải là không thể mà chỉ là em hơi xấu hổ."

"Xấu hổ? Chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ với nhau bao nhiêu lần thì còn ngại cái gì. Vả lại nếu tôi không nhìn thì cũng sẽ bị mấy tên khác dòm ngó thôi."

Mĩ An nghe vậy liền bĩu môi. "Ngực của Mĩ An không ai được nhìn chỉ riêng mỗi lão Hữu mới được nhìn thôi."

Lý Hữu cười khẩy một cái sau đó bàn tay di chuyển đến ngực của Mĩ An,anh ta nhào nặn liên tục bóp mạnh khiến cho cô ta kêu rên lên một cách dâʍ ɖu͙©.

"A~ưʍ...Lão Hữu nhẹ tay thôi~"

Mấy người xung quanh nghe tiếng rên của Mĩ An mà nóng cả người,đũng quần phía dưới đã chào cờ từ lúc nào không hay. Vẻ mặt của bọn họ bây giờ chẳng khác gì mấy con chó động dục ở ngoài đường. Kinh tởm!

"Lão Hữu,đừng nói là muốn làm chính sự ở ngay đây trước mặt bọn này luôn nhá!"

Lý Hữu nét mặt vẫn không thay đổi,tay anh cứ thế mà tiếp tục bóp mạnh vào ngực Mĩ An. Cả người cô ta mềm nhũn cố gắng lấy chút sức lực ngồi lên đùi Lý Hữu.

"Mình vào trong làm đi."

Lý Hữu nhìn chằm chằm vào mặt Mĩ An được một lúc thì liền đẩy cô ta ra.

"Đi đi,hôm nay tôi không có hứng."

Mĩ An có chút hụt hẫng,nếu như thường ngày Lý Hữu đã "chơi" cô ta rồi. Thấy Lý Hữu hôm nay rất kì lạ nhưng cũng chẳng dám hỏi gì nhiều nên cô ta đành đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau,Giang Vi Vi đã thức dậy ăn sáng xong xuôi rồi được dì Mai đưa đến một buổi ca nhạc tổ chức tại quảng trường của thành phố. Cô hôm nay sẽ đến hát ở đó. Công việc của cô chính là một ca sĩ,một nữ ca sĩ bị khiếm khuyết nhưng có giọng hát hay khó tả.

Giang Vi Vi từ nhỏ đã có thiên phú trời cho,từ nhỏ đã đam mê ca hát,giọng hát của cô thánh thót như chú chim sơn ca. Nhưng vì tai nạn mà mất đi tầm nhìn,mất đi gia đình làm cô như tụt xuống hố sâu mây thay cũng nhờ một phần ca hát đã xoa dịu đi nỗi buồn trong tim cô.

Tại buổi biểu diễn,dì Mai chậm rãi dìu cô đi lên sân khấu. Trên sân khấu đã có sẵn một chiếc ghế gỗ nhỏ ở đó,cô ngồi lên cầm chiếc micro trong tay nhẹ nhàng cất lên giọng hát của mình. Giọng hát của cô rất hay thu hút được rất nhiều người xung quanh đó. Giọng hát cô ngọt ngào vừa mềm mại làm dịu đi nỗi phiền sầu của chốn người qua lại.

Ở gần phía quảng trường,Lý Hữu đi ngang qua đó vô tình nghe được giọng hát của Giang Vi Vi. Anh ta đi tới gần phía Vi Vi đang hát,nhận ra đó là Vi Vi anh cũng có chút phần ngỡ ngàng. Vì giọng hát ấy quá hay khiến anh ta phải dừng chân lại đó để nghe. Tiếng hát như đánh tan sự u tối trong con người Lý Hữu,anh say mê đắm chìm trong tiếng hát du dương. Đôi mắt Lý Hữu bỗng chốc sáng rực lên,một thứ kì diệu nào đó đang ở ngay trước mắt tưởng chừng bản thân như đang ở trong một ảo mộng.

Cho đến khi Vi Vi trình bày xong ca khúc của mình mọi người đều vỗ tay tán thưởng giọng hát của cô,cô khẽ cũi đầu nở một nụ cười. Rồi sau cùng mọi người đều đi khuất,quảng trường giờ lại trở về dáng vẻ tấp nập qua lại như ban đầu. Giang Vi Vi gọi dì Mai nhưng chẳng thấy dì Mai đáp lại,cô liền hoảng hốt đứng dậy nhưng vì quá hấp tấp nên cô mất thăng bằng,ngã người ra phía trước may mà có người kịp thời lại đỡ.

"Cẩn thận một chút."

Nhận ra giọng nói quen quen Vi Vi liền đoán ra ngay là người nào,cô khẽ nói: "Anh,là anh Lý Hữu đúng không?"

Lý Hữu sững ngườ rồi đáp một tiếng "ừ".

"Cảm ơn anh!"

Cô đứng thẳng người dậy,tay cầm chiếc gậy chống xuống dưới nền đất.

"Cô đang tìm ai sao?" Lý Hữu hỏi.

"Tôi đang tìm dì. Hồi nãy dì ấy có ở đây mà giờ không biết đã đi đâu rồi."

"Dì cô đưa cô đến đây sao?"

"Ừm."

"Cô nghĩ sao nếu chúng ta trò chuyện một chút."

Giang Vi Vi do dự một chút rồi gật đầu. Lý Hữu dắt tay cô đến một băng ghế gỗ dài. Cả hai ngồi xuống cảm nhận không khí mùa thu một lúc. Lý Hữu quay qua Vi Vi hiếu kì hỏi: "Sao cô biết được là tôi?"

"Tôi nhận diện người khác bằng cách nghe qua giọng nói của họ,chỉ cần nghe thôi là tôi biết họ đang vui hay đang buồn."

Lý Hữu ồ lên một tiếng rồi lại hỏi.

"Mắt cô bị như vậy từ khi nào?"

Vi Vi cúi gằm mặt xuống,hai tay cô mân mê lấy nhau rồi trả lời.

"Lúc tôi 12 tuổi,vì tai nạn nên mới như vậy."

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đυ.c ngầu của cô. Người ta nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn nhưng đôi mắt cô thì đυ.c ngầu chẳng có một chút long lanh hay sự huyền bí quyến rũ,một đôi mắt vô hồn.

"Cô hát rất hay!" Lý Hữu thốt lên một câu rồi lại lấy ra bao thuốc.

"Cảm ơn anh."

Lý Hữu ngậm một điếu thuốc rồi lấy một chiếc bật lửa ra. Khói thuốc trắng bay nồng nàn trong con phố. Vi Vi ngửi thấy mùi thuốc thì hơi khó chịu,cô vẻ mặt nhăn nhó.

"Anh hút thuốc đấy à?"

"Ừ."

"Đừng hút thuốc nữa,nó không tốt cho sức khoẻ."

"..."

"Anh biết đấy,đây là nơi đông người hút thuốc sẽ gây hại nhiều đến mọi người xung quanh đặc biệt là phụ nữ đang mang thai."

Anh tròn xoe mắt nhìn cô,ngó nghiêng trước sau một hồi thì thấy có một người phụ nữ mang thai đang đi tới. Anh lại quay qua nhìn cô một cái rồi nhếch mép,vứt điếu thuốc trong tay xuống dưới nền đất,dẫm mạnh lên điếu thuốc còn tàn đỏ.

"Vứt rồi!"

Cô mỉm cười. "Sau này đừng nên hút thuốc nữa nhé?!"

Hút thuốc là việc ngấm sâu vào trong máu của Lý Hữu,giờ mà bảo anh cai thuốc còn khó hơn lên trời. Biết rằng bản thân cai thuốc là không thể nhưng chẳng hiểu sao trong vô thức lại gật đầu đáp "ừ".

"Anh Lý Hữu,năm nay anh bao nhiêu tuổi?" Cô hỏi.

"Sắp 30 rồi."

"Tôi 25 tuổi. Anh làm nghề gì?"

"Cô đoán xem."

Giang Vi Vi suy ngẫm một lúc rồi nói. "Liệu tôi có thể sờ gương mặt anh một chút không? Tôi nghĩ làm thế sẽ có thể đoán chính xác hơn."

Anh gật đầu,hơi cúi người xuống. Hai tay cô đưa lên chạm vào gương mặt anh,cô mân mê bên hai gò má,ngón tay thon dài chạm lên chóp mũi rồi lại đưa tay sờ lên một vết sẹo phía trái vầng trán.

"Vết sẹo này là sao vậy?"

"Sơ suất trong công việc chút thôi,sẹo không lớn."

Hai tay cô rời khỏi gương mặt của Lý Hữu,chần chừ một lúc mới nói.

"Anh là cảnh sát sao?"

Lý Hữu nghe vậy hơi bàng hoàng chút. Anh ta cố trấn tĩnh lại bản thân,hỏi: "Tại sao cô nghĩ tôi là cảnh sát."

"Vì đường nét trên gương mặt anh có phần nghiêm nghị,lãnh đạm và vầng trán cao,giọng nói anh rất trầm tôi nghĩ anh chính là một cảnh sát."

Lý Hữu nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Cảnh sát à? Nghe có vẻ hơi nực cười nhỉ?

"Có nghĩa là cô nghĩ tôi là một công dân tốt?"

"Ừm. Anh là một người tốt,một vị cảnh sát uy phong ghường xuyên giúp đỡ mọi người và bắt tội phạm."

Anh cười ha hả. Giờ chẳng biết nên trả lời thế nào nên cũng chỉ đành gật đầu.

"Tôi là cảnh sát đấy!"

"Biết ngay mà!"

Lý Hữu,dối lòng nhỉ?

Hai người ngồi trò chuyện một lúc lâu sau đó mới thấy bóng dáng của bà Mai chạy tới,bà hớt hải gọi: "Vi Vi,Vi Vi!"

"Con đây này dì."

Bà Mai chạy đến chỗ hai người đang ngồi. Sắc mặt của bà có vẻ không ổn lắm,giọng nói tuy hớt hải nhưng cũng mang theo nỗi buồn rầu.

"Dì xin lỗi đã để con một mình,thằng bé nhà dì có chuyện nên là..."

"Không sao đâu ạ!" Vi Vi vội xua xua tay.

Bà Mai bây giờ mới để ý ngồi cạnh Vi Vi còn có một người đàn ông lạ,bà liền hỏi: "Cậu trai này là ai vậy?"

Lý Hữu thản nhiên đáp: "Tình cờ gặp nhau nên là trò chuyện chút thôi."

"Đây là bạn của con,hôm trước con bị lạc đường cũng may nhờ có anh ấy đưa con về nhà." Vi Vi tiếp lời.

Bà Mai: "Cảm ơn cậu."

Lý Hữu: "Không có gì."

Bà Mai đỡ lấy cánh tay của cô rồi dìu dậy.

"Về nhà thôi Vi Vi."

Cô gật đầu cùng dì Mai lên xe về nhà,trước khi về còn không quên ngoảnh đầu tạm biệt.

"Lần sau chúng ta cùng nhau trò chuyện tiếp nhé anh cảnh sát tốt bụng!"

Đợi cho bóng dáng cô đã đi khuất miệng anh mới thốt lên chữ "ừ",trên môi cũng xuất hiện một nụ cười. Anh lại rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa lên.

"Cảnh sát tốt bụng? Haha,thật ngây thơ."

****HẾT CHƯƠNG 2****

Hô hô có chương mới rồi này. Có chỗ nào còn thiếu sót mong mọi người góp ý để tớ sửa và hoàn thiện hơn nhé. Cảm ơn!

Nhấnsao đi rồi tui cho 🍭nè