Mùa thu, ngày 17 tháng 8 năm 2015
Trên con phố xá đông đúc của mùa thu,xe cộ qua lại đông đúc, lá vàng ở hai bên vỉa hè đổ xuống giữa nền đất rất nhiều. Bầu trời đã ngả vàng, mặt trời dần dần lặn xuống. Cách đó không xa có thể nhìn thấy được bóng dáng của một cô gái. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xanh da trời, bên trong mặc một chiếc váy màu trắng dài hơn đầu gối một chút, làn da trắng sáng, mái tóc óng mượt xoã ngang vai. Trên tay cô ấy còn cầm theo một chiếc gậy dài, dáng người lom khom dùng chiếc gậy mò mẫm mặt đường. Cô gái từ từ dùng chiếc gậy để phán đoán rồi bước đi từng nhịp một. Chẳng biết sao cô lại đi ra giữa lòng đường, xe cộ đang lao nhanh qua vun vυ't. Một chiếc xe màu trắng trông có vẻ hơi cũ đang chạy đến, chiếc xe ấy liên tục nhấn còi. Cô gái nghe thấy tiếng còi thì bỗng chốc dừng lại, chiếc xe màu trắng cũ kĩ ấy cũng vội vàng phanh gấp. Từ trong xe bước ra là một chàng trai chạc hai mươi mấy tuổi, dáng người cao ráo, gương mặt có chút u ám, trán anh ta nhăn lại nhìn có lẽ là đang tức giận, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc.
"Này! Đi không nhìn đường à? Không thấy xe cộ đang chạy qua sao?" Anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng rồi vứt xuống lòng đường,giọng nói anh ta rất trầm đυ.c mang theo điệu bộ giận dữ.
Cô gái liền quay mặt về phía anh ta, cô vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh. Im lặng một hồi lâu cô gái mới cất tiếng.
"Xin lỗi anh tại tôi không nhìn thấy xe anh đang đi qua, tôi thật lòng xin lỗi mong anh bỏ qua cho." Cô cúi đầu lễ phép nhưng sắc mặt của anh ta vẫn u ám như vậy, hai mày anh ta bỗng cau lại.
"Không thấy là không thấy thế nào. Tôi đã bấm còi nhiều lần như thế cô vẫn cứ dửng dưng đi là sao? Cô muốn chết hay gì?".
Cô gái ngước mặt lên, gương mặt cô ấy trông khá nhợt nhạt, đôi môi không được hồng hào là bao. Giờ mới để ý đôi mắt của cô gái đυ.c ngầu, không thể nhìn thấy bất cứ hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt ấy.
"Tôi...thực ra tôi không thể nhìn thấy gì. Tôi xin lỗi anh vì sự bất cẩn này".
Anh ta nghe vậy liền hiểu ý, thì ra cô gái này bị mù nhưng không hiểu sao giọng nói lại ngọt ngào đến vậy khiến cho anh ta chìm đắm một hồi lâu.
"Cô định đi đâu?" Anh ta hạ giọng xuống, các cơ trên mặt cũng bắt đầu giản ra.
"Tôi đi về nhà." Cô đáp.
"Để tôi đưa cô về."
"Hả?"
Cô gái ngạc nhiên vô cùng, cứ tưởng rằng người này sẽ nói thêm mấy câu đạo lý rồi chửi rủa cô là một đứa mù ra đường làm cái gì. Nào ngờ anh ta còn chủ động đề nghị đưa cô về nhà. Cô liền lắc đầu từ chối, vội xua tay.
"Không cần phiền tới anh vậy đâu, tôi bắt taxi rồi về nhà cũng được."
"Cô thế này thì bắt taxi về kiểu gì."
"Anh yên tâm, tôi tự về được mà."
Anh ta tiến gần đến nắm lấy bàn tay cô.
"Hiện giờ không có chiếc taxi nào chạy qua cả, tôi đưa cô về chẳng phải tốt hơn sao?"
"Nhưng mà...anh đang bận..."
"Tôi rảnh, để tôi đưa cô về nhanh kẻo trời sắp sập tối rồi nghe bảo tối nay còn có mưa."
Nói rồi anh ta kéo cô lên xe rồi đóng cửa lại một tiếng "rầm" làm cho cô gái có chút giật mình. Anh ta sau đó cũng ngồi lên xe rồi khởi động chạy đi.
"Cô tên gì? Nhà ở đâu?". Anh hỏi.
"Tôi tên Giang Vi Vi, nhà tôi ở khu chung cư XX." Cô ấp úng trả lời.
"Ồ! Trùng hợp nhỉ tôi cũng sống ở đó."
"Anh sống ở đấy lâu chưa?"
"Cũng vừa mới chuyển đến thôi"
"À vâng!"
Hai người nói đến đây rồi im lặng.
Giang Vi Vi năm nay 25 tuổi, cô năm 12 tuổi đã bị mù mất đôi mắt. Mọi chuyện bắt nguồn từ chuyến du lịch 13 năm trước, lúc ấy cô cùng gia đình tung tăng trên chiếc xe ô tô để đi đến địa điểm nghỉ mát. Trên đường đi gặp phải một chiếc buýt đang lao tới, tài xế chẳng biết đầu óc ở đâu không để ý liền đâm ngay vào xe của gia đình cô. Mảnh vỡ của kính xe vỡ ra không may lại bay ngay vào trong đôi mắt của Vi Vi.Tai nạn xảy ra, cảnh sát cũng nhanh chóng đi đến. Tất cả hành khách trên chiếc xe buýt và gia đình cô đều không qua khỏi, chỉ riêng Vi Vi còn sống nhưng lại bị thương rất nặng. Cô được mọi người đưa đến bệnh viện, rồi sau đó phải trải qua quá trình phẫu thuật lấy mảnh thuỷ tinh ra phải mất bốn tháng cô mới có thể xuất viện được. Chỉ trong vòng một ngày thôi mà cô đã mất đi hết người thân, mất đi luôn đôi mắt sáng. Khoảng thời gian ấy cô dường như tuyệt vọng, tâm lí bất ổn được các bác sĩ tâm lý điều trị nên cô cũng dần vượt qua cú sốc và tiếp tục tương lai. Nhà nước chu cấp tiền hỗ trợ cho cô hàng tháng, những người hàng xóm ở gần nhà nghe về quá khứ của cô ai nấy đều xúc động, họ luôn giúp đỡ cô trong các hoạt động cá nhân hàng ngày.
Một lúc đã đến khu chung cư, anh ta dừng xe lại, mở cửa rồi dìu cô ra ngoài.
"Cảm ơn anh!"
"Ừ. Cô ở tầng mấy?"
"Tôi ở tầng ba."
Anh ta lại một lần nữa nắm lấy tay cô, dẫn cô lên đến trên tầng ba.
"Nhà nào?"
"Nhà số 103."
Anh ta dẫn cô đến nhà số 103, định hỏi cô mở cửa thế nào thì cô liền đặt ngón tay tay trỏ lên trên khoá cửa. Khoá cửa này được làm cảm ứng thiết bị hiện đại thời nay, chỉ cần nhận diện dấu vân tay là có thể ra vào.
"Anh có muốn vào trong ngồi chơi một chút không?" Giang Vi Vi tươi cười hỏi anh.
"Cô dễ dàng cho một người đàn ông lạ mặt vào nhà mình vậy à?" Anh ta nhíu mày nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
"Vậy tại sao anh lại dễ dàng đưa tôi về tận nhà đến thế?"
Giang Vi Vi đi vào trong nhà, dùng chiếc gậy từ từ lần mò đến ghế sô pha.
"Anh lại ngồi đây đi!"
Anh ta có phần hơi ngạc nhiên chút. Tại sao bị mù mà vẫn có thể đi đến đúng vị trí thế kia nhỉ?
"Sao cô biết chính xác là ghế sô pha ở đó?" Vừa hỏi anh ta vừa tiến đến ghế sô pha.
"Lâu rồi nên quen thôi. Tôi không thể nhìn thấy chứ đâu có nghĩa là không thể nghe, không thể cảm nhận được đâu?"
Bàn tay Vi Vi mò mầm đến chiếc bình nước ở trên bàn rồi tìm đến chiếc ly chậm dãi rót nước. Anh thấy thế thì cũng giơ tay thán phục. Mặc dù rót nước có hơi vụng về bị đổ ra ngoài đôi chút nhưng thế này đối với một người khiếm thị là giỏi rồi.
"Anh đang ngồi ở phía bên phải của tôi à?"
Anh chưa kịp đáp lại thì cô đã đặt mạnh chiếc ly xuống bàn nghe rõ một tiếng "cạch".
"Mời anh!" Cô người hướng về phía bên phải, nở một nụ cười.
"Ừ!"
Có phần hơi khó tin thật. Mất thị giác mà phán đoán được nhanh như vậy, phải chăng là có giác quan thứ sáu.
Thấy Giang Vi Vi tình cảnh như thế này mà lại không đề cao cảnh giác chút nào thì liền hỏi: "Cô không sợ tôi là người xấu sẽ làm hại cô sao?"
Cô cười khẩy một tiếng rồi nói: "Nếu như anh muốn làm hại tôi thì anh sẽ không đưa tôi về tận nhà đâu."
"Ngộ nhỡ tôi đưa cô về nhà rồi trộm cắp đồ đạc nhà cô thì sao?"
"Haha! Không có chuyện đó đâu, lúc nãy nắm tay anh cùng với giọng nói của anh tôi tin chắc anh không phải là hạng người như thế. Anh là một người tốt."
"Người tốt?"
Anh ta tròn xoe mắt nhìn cô, gương mặt cô vẫn còn ẩn hiện nụ cười. Người tốt sao? Lần đầu tiên anh nghe người ta nói về mình như thế đấy. Trước giờ người ta đều nói anh là đồ ăn chơi lêu lổng, chẳng làm gì cho đời. Anh ta giơ bàn tay mình lên nhìn rồi cười tự giễu.
15 phút sau anh đứng dậy rời đi, mới đi đến cửa đã bị Giang Vi Vi gọi lại.
"Này anh,anh tên gì?"
Anh ngoảnh đầu lại nhìn rồi nói.
"Tên Lý Hữu"
"Lý Hữu?"
Anh vội xoay người rời đi. Về đến nhà anh nằm lăn trên giường, tay vắt lên trán suy nghĩ. Trong đầu anh bây giờ tràn ngập hình bóng của Giang Vi Vi. Giọng nói ngọt ngào của người thiếu nữ,làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp như thế thân là một người đàn ông thì làm sao mà cưỡng lại được. Nhưng chỉ tiếc thay đôi mắt của cô đã không còn nhìn thấy gì nữa. Thật thảm thương. Rồi bất chợt anh lại nhớ lại lời nói của cô. Cô bảo anh là gì nhỉ? "Người tốt"?
"Người tốt sao? Lý Hữu tôi nhìn chỗ nào giống người tốt chứ?".
Cửa nhà Giang Vi Vi lại một lần nữ được mở toang ra, Vi Vi vẫn còn ngồi ở trên ghế sô pha nghe tiếng mở cửa thì liền cất giọng.
"Dì Mai về rồi ạ?"
"Ừ. Dì về rồi đây!"
Một người phụ khoảng chừng 50 tuổi chầm chậm đi vào. Đó là em của mẹ Vi Vi tên Sương Mai. Dì là người lo cho cô từ lúc bố mẹ và em trai cô mất. Dì sống chung nhà với cô để tiện thể giúp đỡ trong sinh hoạt cá nhân của cô hơn. Dì trước đây có một người chồng nhưng vì ông ta rượu chè cờ bạc, ngày nào về cũng đánh đập bà nên bà đã đề nghị ly hôn. Bà cũng có một đứa con trai nhưng nó nghịch lắm, suốt ngày ăn chơi lêu lổng với mấy đứa bạn xấu dù mẹ có khuyên bảo như thế nào cũng không có nghe. Điều này khiến bà vô cùng phiền não, có bài bạc thua lỗ phải gọi điện về cho bà để bà đem tiền đến chuộc. Gia cảnh bà cũng chẳng khá giả là bao, ban ngày bà thức dậy sớm để đi làm rồi tối lại trở về nhà.
"Con hôm nay đã ra ngoài sao, Vi Vi?" Dì Mai xách mấy cái túi đồ ăn đem vào trong nhà.
"Vâng ạ!"
"Sau này đừng tuỳ tiện ra ngoài nữa nghe chưa, với tình hình của con hiện tại thì hơi bất tiện. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Lần sau con sẽ chú ý"
"Được rồi,để ta đi chuẩn bị nước tắm cho con."
Dì Mai lúc nào cũng vậy, đều quan tâm lo lắng cho cô từng chút một. Lo lắng từ từng bữa ăn,bữa tắm cho đến giấc ngủ. Vi Vi thương dì,dì làm việc vất vả như thế mà vẫn còn lo cho mình nhiều lúc bản thân thật muốn tự sát để giảm bớt gánh nặng cho dì.
Nước tắm đã được chuẩn bị xong xuôi, dì Mai ra ngoài cẩn thận dìu Vi Vi vào phòng tắm. Bà giúp Vi Vi cởi đồ, dìu cô ngồi vào trong bồn tắm rồi dặn dò.
"Sữa tắm và dầu gội ở phía bên trái, cẩn thận kẻo làm rơi".
Giang Vi Vi gật đầu, bà Mai cũng đi ra. Cô cẩn thận kì cọ khắp cơ thể, hơi bất tiện vì không thể nhìn thấy nên có chút vụng về. Cô với tay về phía bên trái có chai sữa tắm để một ít ra bàn tay sau đó xoa đều khắp cơ thể.
Phải khoảng 20 phút sau dì Mai mới vào dìu cô ra ngoài, lấy khăn để cô lau khô người,giúp cô mặc một bộ đồ thoải mái.
Phòng bếp có một mùi thơm ngào ngạt bay lên, đồ ăn trên bàn tuy hơi giản dị nhưng đối với hai người thế này đã quá đủ rồi. Lúc ăn cô mặc dù có thể tự cầm lấy thìa nhưng lúc ăn có hơi chậm, đồ ăn vương vãi đầy bàn thế là dì Mai đành phải đút cơm cho cô. Giang Vi Vi cảm thấy bản thân thật vô dụng, đã không giúp ích được gì cho dì mà còn làm khổ dì.
Ăn xong Vi Vi được dì đưa lên phòng. Đầu tiên đưa cô đi vệ sinh rồi sau đó đưa cô lên giường ngủ, bà kéo chiếc chăn trắng mềm mại đắp lên cơ thể nhỏ bé của Vi Vi, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng.
Giờ Giang Vi Vi có ngủ hay thức đi chăng nữa thì trước mắt cô cũng chỉ là một màn đêm đen tối không có lấy một vì sao. Cô co rúm người lại trong chiếc chăn mềm mãi, cô mang một thứ cảm xúc nặng nề khó tả đem chôn vào sâu trong giấc ngủ lòng thầm cầu nguyện ngày mai sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời.
****HẾT CHƯƠNG 1****
Đây là bộ truyện mới của hawn_yoo mong được mọi người ủng hộ và đón nhận,đóng góp ý kiến cho mình nhé! Cảm ơn!
Nhớ nhấn sao cho tui nha⭐️