*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người họ rất tin tưởng Ôn Nhiên, nên sau khi đi pha thuốc với cậu, bọn họ không hề do dự mà để mặc cho Ôn Nhiên bôi thuốc lên người mình. Nhưng cả ba cũng chỉ cho rằng nó giống như đắp mặt nạ toàn thân mà thôi, tất cả đều là thuốc Trung y, cùng lắm chỉ là không có ích và cũng không có hại gì.
Nhưng chỉ sau 3 ngày sử dụng, cả ba người đều trắng lên thấy rõ. Là kiểu trắng tự nhiên từ trong ra ngoài chứ không như mấy loại hooc-môn giả trắng khác.
Lúc đầu bọn họ ôm tâm lý dùng thử một lần, nhưng sau đó thái độ lập tức háo hức hẳn lên. Mỗi buổi tối, không cần Ôn Nhiên nhắc nhở, bọn họ đều sẽ chủ động bôi bôi trét trét cho nhau. Cảnh tượng đó, nếu để người khác nhìn thấy thì có hơi… gay gay.
Ôn Nhiên nhắc nhở: “Thoa nhiều nhất là bảy ngày, sau đó cứ cách ba hay năm ngày bảo dưỡng thêm một lần là được rồi. Cách này sẽ giúp màu da của các cậu trông đều màu hơn, không thì chỉ cần thoa lên mặt là đủ. Sau này tớ sẽ điều chỉnh lại công thức một xíu, chứ cái màu này nhìn hơi bẩn bẩn, khó coi. Còn phải trộn thêm hương thơm, như vậy mới có thêm người mua.”
Nguyên Từ Hiên quay đầu nhìn cậu: “Cậu định bán thật đấy hả?”
Hạ Vũ cũng không nhịn được mà nói: “Tuy mấy cái món này của cậu có tác dụng tức thì, nhưng biết đâu người ngoài lại nghĩ sản phẩm này là sản phẩm ba không* thì sao? Với lại da của mỗi người khác nhau, lỡ như có người bị dị ứng thì sẽ rất phiền toái đó.”
(Sản phẩm ba không: Không nguồn gốc xuất xứ, không có chứng chỉ kiểm định chất lượng và không có ngày sản xuất)
Ôn Nhiên nói: “Yên tâm, tớ đã dám bán thì đương nhiên cũng có lòng tin. Tớ còn phải đi đăng ký xin một tài khoản Weibo, nếu không thuận tiện thì mở một cửa hàng trên Taobao cũng được.”
Ôn Nhiên vừa nói chuyện vừa cảm thấy chuyện này rất khả thi, và cũng rất tự tin về những lá bùa của mình. Chỉ là cậu không rành về giá cả bùa chú trong thị trường của Huyền Môn ở thế giới này. Tới lúc đó cậu có thể hỏi Khang Thời thử, rồi sẵn hỏi luôn một số loại dược liệu có thể dùng để luyện chế. Những vị đạo sĩ kia thường xuyên giao tiếp với đám âm hồn quỷ quái, nên thuốc đuổi ma trừ tà chắc chắn là có thị trường tiêu dùng, mà cậu cũng không biết nhu cầu người mua ở nơi đây ra sao.
Ôn Nhiên liệt kê rõ ràng những việc cần làm ra từng mục nhỏ. Đối với mấy chuyện như bắt quỷ hay xem phong thủy, không làm thì thôi, đã làm là đủ ăn ba năm. Nhưng cậu cũng không thể ngồi chờ vận may đến, mà cần phải tìm nguồn thu nhập ổn định khác.
Nghĩ vậy, cậu nhắn tin cho Khang Thời, hỏi anh ta bây giờ có rảnh không, đồng thời cũng tìm cửa hàng bán những thứ cần thiết mà trước đây Nhan Triết đã từng mua giúp cậu. Có lẽ Khang Thời đang bận gì đó nên chưa trả lời, nhưng chủ cửa hàng kia vậy mà lại lập tức nhắn lại.
Mấy món mua lần trước đó dùng khá ổn, hiệu quả tốt hơn một chút so với thế giới cũ của cậu, chỉ là chúng khá đắt. Nhưng để có thể tìm đường mua được những thứ này, nếu không có sự giúp đỡ từ Nhan Triết thì e rằng việc này thực sự quá sức đối với cậu.
Đa số những món cậu cần đúng là có thể mua được ở các cửa hàng bình thường. Nhưng có hai loại trong số đó, nếu như không có cửa hàng chuyên biệt, thì cho dù mua được, đoán chừng cũng chỉ là mua nhầm hàng giả thường dùng để lừa gạt khách du lịch.
Một trong những món đó có một loại trang sức, mà ở đây còn gọi là Phiến bài Tam Giới*, được chế tác từ xương đầu lâu của hươu. Từ xa xưa, hươu luôn được tôn sùng như một loài vật mang điềm lành. Vào thời phong kiến, khi nhà vua đi săn đều sẽ bắn hạ hươu đầu tiên, sau đó quan lại đại thần ở đằng sau mới có thể tham gia săn bắn. Trong Sử ký của Tư Mã Thiên – Hoài Âm Hầu Liệt truyện có câu: ‘Nhà Tần mất hươu, cả thiên hạ cùng nhau đuổi bắt*’. Ở nơi đây, nói đến hươu cũng là nói đến những chức vụ có quyền lực cao trong nhà nước.Phiến bài Tam Giới
(Nhà Tần mất hươu, cả thiên hạ cùng nhau đuổi bắt: Con hươu đồng âm với chữ lộc trong tước lộc – là địa vị/ tài lộc, con hươu chỉ địa vị của các bậc đế vương)
Ngoài ra, theo các truyền thuyết xa xưa, dù là người hay là loài động vật nào thì hộp sọ là vẫn luôn nơi tập trung toàn bộ tinh hoa trí tuệ. Trong truyền thuyết cũng có kể rằng, có loài vật lấy sọ người để bái trăng tu luyện. Như vậy cũng đủ để thấy được tầm quan trọng của xương đầu lâu, và đó càng là một vật chí dương. Cho nên, không biết Phiến bài Tam Giới này được lưu truyền ra bên ngoài như thế nào, nhưng trong giới đạo sĩ lại rất được săn đón, và nhiều người đã đặc biệt thỉnh một miếng về nhà thờ.
Đầu hươu bình thường không có công dụng gì. Phải nhờ vào phương pháp chế tạo đặc biệt rồi tụng kinh để xua tan oán khí mới có thể làm thành một Phiến bài Tam Giới chân chính. Mà một Phiến bài Tam Giới như thế kia cũng coi như vừa đủ cho Ôn Nhiên dùng.
Còn có một loại khác tên là vòng xương Tây Tạng*, người bình thường sẽ hơi sợ khi nhắc tới thứ này. Vòng xương Tây Tạng cũng được xem như một món di sản văn hóa, thậm chí còn là một báu vật trong văn hóa của người Tây Tạng. Bởi vì thứ này được làm dựa theo di nguyện lúc còn sống của các cao tăng. Chiếc vòng này được chế tạo từ xương cốt của nhà sư sau khi họ viên tịch* và cần có hai yếu tố vô cùng quan trọng, một họ phải là cao tăng, hai họ phải tự nguyện. Vì vậy mà món trang sức này còn khó tìm hơn cả Phiến bài Tam Giới. Và chiếc vòng ấy không chỉ làm bằng xương cốt toàn thân, mà nó còn cần được làm từ xương mi mắt cùng xương ngón tay. Bởi vì khi còn sống, đôi mắt của các nhà sư thường dùng để đọc kinh còn ngón tay thì dùng để lật kinh sách, khiến chúng dần dần được thấm nhuần tư tưởng Phật pháp, mới có thể tạo thành vòng xương Tây Tạng.Vòng xương Tây Tạng
(Viên tịch: cách gọi trang trọng sau khi nhà sư qua đời.)
Cũng may Ôn Nhiên chỉ cần chút bột làm từ hai thứ đó để chế tạo thuốc, rồi tẩm vào giấy bùa. Có điều, cậu cũng rất thích tích trữ đồ vật, cộng thêm việc vòng xương Tây Tạng cực kỳ khó tìm, không tích trữ nhiều một chút lỡ như sau này thiếu hàng thì sao. Thế nên, khi nhìn thấy đồ đạc trong kho ngày một ít đi, Ôn Nhiên vội vàng mua thêm.
Sau khi đặt hàng và chuyển khoản thành công, Khang Thời cũng vừa nhắn lại. Nghe cậu hỏi, anh ta lập tức gửi kèm một app:【Cậu vào xem sẽ biết. Mấy thứ cậu cần đều ở trong này.】
Ôn Nhiên nhanh chóng tải xuống, đăng nhập vào thử. App này là một mạng xã hội nội bộ, ước chừng trong này có rất nhiều đại sư thuộc các thế lực khác nhau ở khắp mọi nơi, bao gồm đạo sĩ và nhà sư, còn có một số tán nhân*. Trong này có nhiều kiểu giao dịch, đồng thời cũng chia sẻ nhiều thông tin về việc bắt quỷ, hay là lời cầu cứu của những người gặp quỷ, có vẻ như có rất nhiều độc giả xem nơi này như một nền tảng kể chuyện ma. Những trang kể chuyện đó còn nhận được lượt bình chọn, thậm chí còn có bảng xếp hạng những trang kể chuyện ma có lượt bình chọn cao.
(Tán nhân: người không thuộc tổ chức/hiệp hội/môn phái nào)
Đột nhiên, Ôn Nhiên cảm thấy thế giới này đúng là kỳ diệu. Trước đây khi cậu và cha nuôi muốn kiếm tiền, đều là nhờ may mắn gặp được khách hàng, hoặc là nhờ người quen giới thiệu. Mặc dù mạng xã hội của hai thế giới phát triển tương đương nhau, nhưng ở bên kia không ai đứng ra thiết kế kiểu app như thế này cả.
Ôn Nhiên tuỳ ý lướt xem một chút, lập tức nhìn thấy có rất nhiều người tìm việc trên này. Trong này có Công đoàn Huyền Môn công bố một số nhiệm vụ, các đạo sĩ có thể xem rồi nhận dựa theo mức độ khó của chúng. Sau khi nhận nhiệm vụ, phần bảng tin đó sẽ biến thành màu xám, nhiệm vụ hoàn thành sẽ xóa tin đó đi, còn nếu thất bại thì nó sẽ sáng lên lần nữa để nhóm người khác nhận tiếp.
Trong app còn có phần tích điểm. Điểm có thể quy đổi thành tiền mặt, hoặc có thể nạp tiền vào để mua đồ, đọc tiểu thuyết và bình chọn.
Như thể vừa tìm được một thứ gì đó mới lạ, Ôn Nhiên cứ cầm điện thoại mà vuốt vuốt. Cậu cũng muốn bán bùa chú trong này, nhưng trước tiên cần phải nắm rõ các quy tắc đã.
Sau khi đọc xong các quy tắc, Ôn Nhiên chợt cảm thấy bất lực. Bởi vì muốn tiêu tiền thì rất dễ, chỉ cần đăng ký tài khoản khách bình thường là được, nhưng nếu muốn kiếm tiền lại phải đăng ký một tài khoản chuyên nghiệp. Cái tài khoản chuyên nghiệp này cần có bằng chứng nhận đạo sĩ hoặc là giấy chứng nhận xuất gia. Nếu không, thì phải tới Công đoàn Huyền Môn để làm bài đánh giá, rồi sau đó Công đoàn sẽ xem xét phê duyệt thân phận cho người đăng ký.
Mặc dù Ôn Nhiên lớn lên trong đạo quán, trước kia cậu cũng từng là một tiểu đạo sĩ và thường đi theo cha nuôi để hỗ trợ ông ấy. Nhưng cho dù là thế giới cũ hay mới, cậu và nguyên chủ chưa bao giờ là một đạo sĩ chân chính, nếu không có bằng chứng nhận đạo sĩ!
Ôn Nhiên vuốt mặt một cái, lại nhắn tin cho Khang Thời, hỏi thăm một chút về Công đoàn Huyền Môn.
Qua một lúc lâu, Khang Thời mới nhắn lại địa chỉ cho cậu.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, tốt hơn hết vẫn nên đến đó một chuyến. Trước mắt cứ đi chứng thực thân phận, còn về chứng chỉ đạo sĩ, tạm thời cậu chưa có tính toán đi lãnh nó.
──── ∘°❉°∘ ────
Ôn Nhiên cứ tưởng loại công đoàn kiểu này sẽ nằm ở một nơi khá bí ẩn. Không ngờ khi vừa đến nơi, cậu lập tức nhìn thấy một tòa cao ốc được trang trí rất xa hoa và xinh đẹp với tấm biển hiệu rất dễ thấy. Bên trên còn viết, Công ty TNHH Dịch vụ Văn hóa Tư nhân.
Cậu cẩn thật kiểm tra lại địa chỉ mà Khang Thời đã gửi cho mình, sau đó mới trưng vẻ mặt quê mùa đi vào trong.
Đứng trong quầy lễ tân là một chị gái xinh xắn, gương mặt đẹp như tranh vẽ với nét đẹp cổ điển. Vừa nhìn thấy cậu thiếu niên non nớt như Ôn Nhiên, cô ấy lập tức cười đến híp cả mắt: “Em trai tới đây có chuyện gì sao? Hay là em muốn tìm ai?”
Ôn Nhiên nói: “Nơi này có phải là… Công đoàn Huyền Môn không ạ?”
Chị lễ tân gật đầu nói: “Đúng vậy nha, đây chính là Công đoàn Huyền Môn. Em trai đến để tìm đại sư sao, hay là em có gặp khó khăn gì cần giúp đỡ?”
Vậy là thế lực huyền học ở thế giới này đã phát triển tới mức rầm rộ đến mức này rồi sao? Thậm chí còn lập cả công ty! Hay rốt cuộc là do kiến thức của cậu quá ít.
Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, chỉ vào app và nói: “Em muốn đăng ký, nhưng em không có chứng chỉ đạo sĩ hay chứng nhận xuất gia. Trong này có nói có thể tới đây để làm bài kiểm tra. Nhưng mà làm thế nào để được đánh giá ạ?”
Hai mắt của chị lễ tân bất ngờ sáng bừng lên: “Tiểu mỹ nam, em cũng là đạo sĩ sao? Tới đây, tới đây, chị dẫn em đi làm bài kiểm tra. Đi theo chị.”
Nhìn thấy đối phương không cần biết cậu là ai, cũng không đòi giấy chứng nhận mà lập tức dẫn mình đi, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ. Liếc nhìn bóng dáng mảnh mai của cô ấy, lại đánh giá khả năng đánh nhau của bản thân, cậu mới cất điện thoại rồi thoải mái đi theo người ta.
Chị lễ tân đưa Ôn Nhiên vào trong thang máy, dọc đường giới thiệu cho Ôn Nhiên nội dùng bài kiểm tra, nhân tiện còn nói thêm về phúc lợi trong công đoàn. Mặc dù công đoàn không bắt buộc các đạo sĩ phải gia nhập, nhưng nếu như có người mới vào thì vẫn phải thử dụ dỗ một chút. Công ty lớn như thế này cũng cần những người tài giỏi để nuôi sống mà.
Ôn Nhiên hỏi: “Đạo sĩ còn được phân cấp bậc nữa sao ạ?”
Chị lễ tân: “Luôn có người mới và người giàu kinh nghiệm mà. Các đạo sĩ cấp thấp sẽ không được nhận nhiệm vụ cấp cao. Nếu không với mức thù lao lớn của các nhiệm vụ cấp cao, sẽ có rất nhiều người cứ chăm chăm nhìn vào số tiền mà đâm đầu vào chỗ chết để rồi phải hy sinh oan uổng.”
Ôn Nhiên gật gù. Đúng vậy, dù sao cũng rất ít người tự biết rõ giới hạn của bản thân, nhất là những kẻ có chút năng lực so với người thường, hoặc là những kẻ chỉ hiểu biết chút da lông đều cho rằng bản thân có thể cứu cả thế giới.
Chị lễ tân đưa Ôn Nhiên vào căn phòng, bảo cậu ngồi đây chờ một lát để cô đi gọi nhân viên sát hạch tới.
Ôn Nhiên nhìn quanh phòng một lượt và tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.
Vừa đóng cửa lại, chị lễ tân lập tức nhắn vào trong nhóm công việc:【Mau tới đây ngắm tiểu thịt tươi này!! Vừa tươi vừa mềm, đặc biệt ngọt ngào!!!】Cô còn tiện tay gửi tấm ảnh chụp lúc Ôn Nhiên vừa bước vào công ty.
Bức ảnh vừa được gửi sang, cả nhóm lập tức hò hét.
【AH! Trông ngon qué!】
【Tiểu thịt tươi tới đây làm gì? Mềm quá đi ~ Em muốn bóp mặt của ẻm quá! Ngày nào cũng phải đối mặt với một đám vỏ cam già nua, đã lâu rồi em chưa gặp tiểu thịt tươi đẹp trai như vậy nha.】
Chị lễ tân gửi một tin nhắn trong đám người đang la hét đòi liếʍ màn hình kia:【Ẻm tới để làm bài kiểm tra năng lực đạo sĩ.】
Vừa nhắn xong, đám người bên kia lập tức đồng loạt ồ lên, có người còn không nhịn được nói:【Chị à, giơ cao đánh khẽ thôi! Nhường xíu đi, để cậu bé này được tuyển vào công đoàn của chúng ta đi mà! Em nhất định sẽ bảo vệ ẻm!】
【Kiểm tra? Ngay bây giờ? Em muốn xem!!!】
【Đáng thương, bất lực, khóc thút thít gì gì đó! Em đều có thể ah ah ah ah!】
【Đừng sợ em trai à! Chị đây sẽ lập tức tới bảo vệ em!】
【Hê hê, em đã chuẩn bị máy quay xong rồi! Em muốn quay lại khoảnh khắc em trai làm bài kiểm tra! Kiểu nhóc con mặt búng ra sữa như em bé này nhất định sẽ rất dễ xúc động mà khóc òa lên!】
【Eh?… chị Nguyệt, chị biếи ŧɦái vậy! Lại còn thích quay video kiểu này! Nhớ gửi cho em một bản nhớ!】
Đám người trong nhóm chat bàn tán rất sôi nổi, có người còn cố ý chạy xuống xem trực tiếp ở trong một phòng khác.
Ôn Nhiên không rành về công nghệ cao cho lắm, cậu không biết mình đang bị rất nhiều người vây xem nên chỉ ngồi yên chờ đợi.
Cho đến khi bất ngờ có một bàn tay lạnh lẽo từ từ sờ lên đùi của cậu.
Ôn Nhiên cúi đầu nhìn xuống cái bàn tay chắc chắn không phải của người sống kia, trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nội dung bài kiểm tra sao? Quỷ có thể xuất hiện trong công đoàn chỉ có thể là do công đoàn tự nuôi. Nếu cậu đánh nó bị thương thì có bị bắt đền tiền không nhỉ?
Đương lúc Ôn Nhiên cúi đầu nghĩ xem có nên đánh nó hay không, những người đang theo dõi trực tiếp đều rất phấn khích.
“Oa, sợ rồi, sợ rồi! Em nhỏ bị dọa sợ tới mức không dám động đậy!”
“Vừa rồi em quên không dặn lão qủy kia nhẹ tay một chút sao! Lỡ như dọa bé sợ, sau này bé không dám tới nữa thì sao!”
“Có phải ẻm sắp khóc rồi không? Hu hu hu, cái ánh mắt bất lực này! Thật sự rất muốn kéo em ấy vào lòng ôm ấm yêu thương mà!”
Ôn Nhiên ngẩng đầu quan sát xung quanh, cậu định hỏi một chút, chị lễ tân vừa mới dẫn cậu vào đây còn chưa nói sẽ làm bài kiểm tra như thế nào. Quỷ trong bài kiểm tra này chắc không đến mức chỉ có hạn dùng một lần đâu ha. Lỡ như gặp người nào đó nóng tính, trực tiếp đánh cho nó hồn phi phách tán thì sao.
Nhưng đã dẫn cậu tới đây, có lẽ cũng có một số camera giám sát để theo dõi cậu, muốn xem thử phản ứng của cậu chăng? Ôn Nhiên suy nghĩ một hồi, rồi mở miệng nói: “Xin chào.”
Lão quỷ đang sờ đùi của cậu hình như có dừng lại một chút, chắc không ngờ rằng sẽ có người mở miệng nói ra câu đầu tiên với quỷ lại là câu xin chào, hoặc là nó cảm thấy giọng điệu của Ôn Nhiên bình tĩnh quá mức.
Lão quỷ đó rụt tay lại, rồi biến mất.
Bầu không khí tĩnh lặng được 3 giây, bỗng có một bàn tay ma quái vòng qua ôm chặt lấy bả vai của cậu. Hơi thở lạnh lẽo chết chóc bao trùm lấy lưng cậu, đồng thời một giọng nói âm u vang lên từ phía sau: “Ta… bắt được ngươi rồi! Ha… ha… ha…”
Nhóm người ngồi trong phòng khác cũng không nhịn được mà hú lên như sói.
“Buông ra, để tôi ôm ẻm!! Tại sao tôi không có phúc hưởng mấy chuyện tốt như thế này chớ!”
“AH! Cái tên quỷ già kia đúng là không biết xấu hổ! Dám ăn đậu hũ của em trai tôi?!”
“Ẻm thành em trai chị khi nào thế??”
Người kia kiêu ngạo chống nạnh: “Vừa nãy!”
Ở trong phòng, Ôn Nhiên hơi nghiêng đầu, nhưng nhìn thấy một đoàn âm khí cùng đôi tay trắng bệch khô héo đang thò ra từ bên trong: “Đây là nội dung bài kiểm tra sao? Điều kiện để qua bài là gì? Chống đỡ được sự đe dọa của ông hay là đánh bại ông?”
Lão quỷ kia ghé sát vào Ôn Nhiên hơn, hơi thở lạnh lẽo gần như bao trùm hoàn toàn lấy cậu: “Ngươi không sợ ta sao?”
Ôn Nhiên nghiêng đầu mỉm cười: “Tôi lợi hại hơn ông, tại sao tôi lại sợ chứ?”
Lão quỷ chợt bật cười lớn hơn: “Lợi hại hơn ta? Vậy để cho ta nhìn thử xem rốt cuộc ngươi có…”
Nhưng lão còn chưa nói hết câu, trực tiếp bị Ôn Nhiên vật ngã khiến lão đập mạnh xuống nền đất. Mà từ đầu đến cuối, Ôn Nhiên chưa từng đứng dậy khỏi ghế.
Ôn Nhiên cúi đầu nhìn lão: “Ông cũng là nhân viên trong công đoàn sao? Vậy tôi cũng không cần dùng chân đạp ông. Ông thích loại bùa gì? Bùa khai quang hay là bùa đuổi tà? Hoặc là bùa trấn ma? Hay ông muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa, dùng bùa ngũ lôi thì thế nào?”
Khóe mắt của lão quỷ khẽ co giật, giây sau lão lập tức biến mất lần nữa. Đồng thời một bàn tay quỷ gần như lập tức xuất hiện ngay sau đầu Ôn Nhiên. Ôn Nhiên nghiêng đầu, một tay nắm lấy bàn tay đó, thuận thế đứng dậy và đá một cước vào eo lão.
Đối với người bình thường, ma quỷ không hề có hình thể nhất định. Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi chết lão bị con người dùng võ công bình thường đánh cho tê tái.
Lão bất ngờ bị đá vào góc tường, còn chưa kịp rên lên thì lập tức cảm nhận được một nguồn sức mạnh như sấm sét đang tích tụ quanh thân mình.
Lão quỷ vội vàng quay đầu nhìn về phía Ôn Nhiên, chỉ thấy trong tay cậu đột nhiên có thêm một lá bùa ngũ lôi. Tay kia đã thủ ấn xong, năng lượng sấm sét tích tụ quanh thân bùa gần như có thể đánh ra ngay lập tức.
Lão quỷ kia vội kêu lên: “Dừng tay!! Dừng tay!!! Chỉ là làm kiểm tra thôi mà, ngươi đừng nghiêm túc như vậy!”
Ôn Nhiên ‘ồ’ một tiếng, cất lá bùa ngũ lôi còn chưa dùng kia đi. Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của lão lại thay đổi, rồi biến mất lần nữa. Lần này lão không tấn công từ phía sau, mà trực tiếp bắt lấy hai chân của Ôn Nhiên và nói: “Không ai nói cho ngươi biết, kẻ giỏi dọa người nhất chính là ma quỷ sao?”
Ôn Nhiên lại đá bay lão quỷ ra xa mà không hề cúi đầu nhìn xuống, đồng thời chậm rãi nói: “Tôi cũng quên nói với ông là tôi có mắt âm dương.” Vì vậy mấy trò tàng hình trong mắt người khác đều vô dụng với cậu.
Lão quỷ lại bị cậu đá về góc tường thêm lần nữa, hận không thể cắn áo mình mà khóc hu hu. Có mắt âm dương mà sao không chịu nói sớm! Không đánh, không đánh, không đánh nữa! Nếu tiếp tục đánh nữa, lão sợ mình sẽ gặp bùa ngũ lôi kia lần nữa! Một thằng nhóc con người như vậy mà lại có thể điều khiển được bùa ngũ lôi, tên nào dám đồn đám đạo sĩ bên ngoài đều như con gà bệnh đấy hả!?
Trong một căn phòng khác, những người đang theo dõi trực tiếp: “……”
“Khụ khụ, bạn nhỏ xinh đẹp này dữ dằn quá nha.”
“Xem ra, em trai nhỏ không cần các chị gái yêu thương đâu.”
“Cái này không giống với những gì em đã tưởng tượng! Em bé mặt búng ra sữa khóc hu hu của em đâu!”
“Nhất định phương thức xem trực tiếp của em không đúng! Em mặc kệ, nước đi này em muốn đi lại!”
Chị lễ tân khi nãy đưa Ôn Nhiên đi làm kiểm tra cũng đang che mặt, bất lực đi vào phòng.
Ôn Nhiên quay đầu nhìn cô ấy: “Vừa rồi là bài đánh giá sao?”
Chị lễ tân khẽ gật đầu: “Em đã vượt qua bài kiểm tra, bây giờ em đi theo chị để đăng ký.”
Ôn Nhiên ‘ồ’ lên, rồi quay lại nhìn lão quỷ đang ngồi chồm hổm ở xó tường: “Vậy ông ấy…”. Cậu đã nương tay lắm rồi, cậu thường đối phó với ma quỷ tùy theo năng lực và đạo hạnh của chúng, cú ngã đầu tiên đó có thể đã đánh tan hơn nửa phần âm khí trên người lão.
Lão quỷ cứ tiếp tục co ro trong góc tường không thèm ngẩng đầu lên. Đừng ai để ý tới lão, để lão ngồi đây xinh đẹp một mình đi!
Chị lễ tân nói: “Không cần quan tâm tới lão.”
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy lần sau tôi sẽ thắp cho ông một nén hương. Vừa rồi tôi đã rất nhẹ tay rồi, tôi nghĩ có thể ông là nhân viên ở đây. À ờm, ông không sao chứ?”
Lão quỷ cúi đầu sâu hơn. Nghĩ tới chuyện từ khi lão làm nhân viên sát hạch đến nay, không có ai là không bị lão dọa chạy khắp phòng, ba hồn bay hết hai hồn rưỡi. Đây là lần đầu tiên lão bị người ta dùng sát thương vật lý đánh cho thê thảm như vậy! Lão muốn chui xuống lỗ cho rồi!
Ôn Nhiên nói với chị lễ tân: “Em muốn thi làm đạo sĩ bậc cao.”
Chị lễ tân một lời khó nói hết nhìn cậu nhóc mạnh mẽ thoạt nhìn như yếu đuối và vô hại trước mắt: “Em đã vượt qua bài kiểm tra bậc cao nhất rồi. Lúc bước vào trong phòng, nếu như em phát hiện trong phòng có thứ gì đó kỳ lạ, ví dụ như mấy cái ghế làm bằng giấy ở đằng kia, có người ngồi lên sẽ lập tức bốc cháy. Em không ngồi lên ghế giấy, xem như qua được ải thứ nhất. Ải thứ hai là ứng phó với âm hồn. Dưới sự tấn công của lão quỷ, nếu có khả năng tự vệ thì đã là đạo sĩ bậc thấp. Khi thấy nguy hiểm mà không hoảng hốt, đồng thời còn có thể phản kháng, thì coi như là đạo sĩ bậc trung. Còn người giống như em, có thể đánh lão ma tới mức ngồi một góc khóc thút thít, thì chính là đạo sĩ bậc cao.”
Không phải ai cũng đủ khả năng đánh lão quỷ tới khóc. Từ khi lão làm giám khảo sát hạch đến nay, hiếm lắm mới có người đánh lão tới mức tự kỷ như thế này. Những người làm bài kiểm tra lúc trước, không bị dọa đến phát khóc thì cũng vừa chạy vừa la oai oái trong phòng. Những người đủ dũng khí lấy bùa ra đều run rẩy như bị Parkinson*. Bởi vì đa số những người đến công đoàn làm bài kiểm tra đều là những tu sĩ không chuyên nghiệp, chứ những đạo sĩ được truyền lại và kế thừa chính thống thì không cần phải đến công đoàn làm bài sát hạch.
(Parkinson: bệnh về thần kinh, xảy ra khi nhóm tế bào não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.)
Ôn Nhiên lập tức ngậm miệng. Thực lực của lão ma đầu này chắc cũng hơn 200 năm tuổi, ngang ngửa với nữ quỷ mà cậu gặp ở Kỳ gia lần trước. Đánh bại được lão đã được xem là đạo sĩ bậc cao sao? Điều này thực sự đã cho cậu một cái nhìn mới về giới Huyền Môn nơi đây.
Chị lễ tân dẫn Ôn Nhiên lên vài tầng nữa, tiếp đó giao cậu lại cho một cô gái thoạt nhìn trông khôn khéo và già dặn kinh nghiệm: “Chi Nguyệt, em dẫn em ấy tới rồi.”
Người được gọi là ‘chị Nguyệt’ chính là cô gái muốn nhận Ôn Nhiên làm em trai trong phòng chờ sát hạch khi nãy. Chỉ là lúc này, cô ấy đã không còn dáng vẻ điên rồ vừa rồi, mà lại xuất hiện khí thế uy nghiêm của một nữ nhân viên ưu tú: “Trước tiên em điền một số thông tin cần thiết trong này giúp chị.”
Ôn Nhiên nhìn sơ qua tờ đơn. Trên đó chỉ yêu cầu một số thông tin sơ lược, ví dụ như xuất thân, tên tuổi, quê quán, chứ không hỏi tới những thứ đại loại như ngày tháng năm sinh. Tuy chúng được ghi trên thẻ căn cước công dân, nhưng Huyên Môn vẫn có phần kiêng kị những chuyện này, vì vậy dứt khoát không yêu cầu.
Chị Nguyệt vừa nhìn thông tin Ôn Nhiên ghi trong đó, vừa hỏi với vẻ nghi ngờ: “Đạo quán Minh Triều, sư thừa Khải Quang? Em là đồ đệ của Khải Quang chân nhân sao?”
Thấy dường như chị ấy có quen biết sư phụ nguyên chủ, Ôn Nhiên liền gật đầu.
Vẻ mặt của chị Nguyệt càng ngày càng kỳ lạ: “Vậy sao em lại tới công đoàn làm bài sát hạch? Cho dù sư phụ em đã về cõi tiên, nhưng em cũng xuất thân từ đạo quán Minh Triều, cũng là một đạo sĩ chính thống.” Thảo nào lão quỷ bị đá dã man như vậy, hóa ra là người xuất sư từ danh môn.
Ôn Nhiên chậm rãi nói: “Em không có chứng chỉ đạo sĩ.”
“Em có thể đi thẳng đến Hiệp hội Đạo Giáo để bọn họ cấp cho em một cái bằng mà. Vậy còn đơn giản hơn tới công đoàn làm bài test nhiều. Sư phụ của em cũng là một lão tổ của Hiệp hội Đạo Giáo, cho dù ông không còn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc lấy chứng chỉ của em đâu.”
Ôn Nhiên khẽ mím môi: “Lúc sư phụ còn sống có nói, không muốn em thi lấy chứng chỉ đạo sĩ.”
Thật ra là nguyên chủ không muốn thi, ước mơ của cậu ta là muốn làm người nổi tiếng, đương nhiên sẽ không muốn xuất gia làm đạo sĩ. Về phần Ôn Nhiên, là do cha nuôi không đồng ý cho cậu đi thi, cha luôn mong cậu có thể sống cuộc sống như người bình thường. Nhưng bước vào con đường này, nào có thể sống bình được nữa.
Có thể nói, thế giới này có vẻ hỗn loạn hơn một chút so với thế giới ban đầu của cậu. Về phần những người có sức mạnh phi thường như bọn họ, cả hai nơi đều gọi chung là Huyền Môn, nhưng ở thế giới của cậu Huyền Môn chỉ đơn giản là Đạo giáo, còn Phật môn lại là Phật giáo riêng. Và đạo sĩ cũng là cách gọi kính trọng dành cho những người trong Đạo giáo, người bình thường không dám tự tiện xưng là đạo sĩ. Nhưng ở đây, dường như chỉ cần có chút năng lực đều có thể tự nhận mình là đạo sĩ.
Mặc dù ở nơi đây chúng cũng bị xếp vào hàng mê tín dị đoan, nhưng ít bị ràng buộc hơn thế giới của cậu rất nhiều, và khả năng tiếp nhận của con người ở đây cũng cao hơn một chút. Vì vậy, dù cậu không gia nhập Đạo giáo, cũng có thể trở thành đạo sĩ, nhìn chung cuộc sống sau này cũng không quá tệ.
Chị Nguyệt lại không biết uẩn khúc trong chuyện này, còn nghĩ rằng giữa sư đồ bọn họ có chuyện gì khó nói nên chị không hỏi nữa, mà nói tiếp: “Đợi chị gửi tài liệu lên cấp trên, rồi sẽ làm cho em một bộ hồ sơ chính thức, lúc đó mới liên lạc với em. Ngoài ra, không biết em có hứng thú với việc gia nhập công đoàn không?”
Trước đó, Ôn Nhiên đã nghe chị lễ tân nói qua đôi chút về phúc lợi trong công đoàn, bây giờ được hỏi như vậy, cậu thuận tiện hỏi thêm: “Gia nhập công đoàn có giống như người bình thường đi làm, rồi nhận nhiệm vụ được giao không chị?”
Chị Nguyệt lắc đầu: “Đương nhiên không phải! Những người đạo sĩ thường có tính cách cá biệt, sẽ không đi làm theo ca. Tuy nhiên, mỗi tháng có nhiệm vụ chỉ tiêu, bắt buộc phải hoàn thành hai nhiệm vụ do công đoàn cấp, và có thể tự lựa chọn nhiệm vụ theo ý muốn. Ngoài ra còn có lương cơ bản theo tháng, sẽ đóng năm loại bảo hiểm cơ bản và quỹ dự phòng nhà ở. Căn cứ vào cấp bậc và đóng góp mà có các chiết khấu khác nhau cho việc mua bùa chú và đan dược trong công đoàn. Mặt khác, tài nguyên ở đây cũng được chia sẻ theo một mức độ nhất định.”
Ôn Nhiên nói: “Ngoài những điều này ra, còn có yêu cầu gì khác không chị?”
Chị Nguyệt lấy ra một bản hợp đồng: “Đây là hợp đồng chi tiết, em có thể xem thử rồi suy nghĩ.”
Sau khi cầm lấy bản hợp đồng và trao đổi tài khoản Wechat với chị Nguyệt của phòng nhân sự, Ôn Nhiên mới quay về nhà. Nếu điều khoản ràng buộc của công đoàn không nhiều lắm, cũng như có thể nắm chắc lương cơ bản, năm loại bảo hiểm và quỹ dự phòng nhà ở, thì cậu sẽ cân nhắc.