Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 31

Vấn đề của Dư gia còn chưa được giải quyết xong, Chu Sảng đã đi học trở lại. Lúc đưa Chu Đại Song ra khỏi núi, cô đã nhìn thấy tin tức về Dư gia. Đến khi hỏi thăm Khang Thời, cô mới biết hóa ra báo ứng của ông trời không phải lúc nào cũng khiến người ta chết ngay lập tức. Biết được vận khí của Dư gia đã hết, sau này có trở nên nghèo rớt mồng tơi hay không thì chưa rõ, nhưng chắc chắn sẽ không thể nào giàu có cả đời nữa, lúc này Chu Sảng mới cảm thấy vui vẻ khi trả được thù lớn.

Sau khi trở lại trường học một thời gian, Dư gia cũng không tới kiếm chuyện với cô. Khang Thời có hỏi cô có muốn chuyển trường hay không, tuy bây giờ Dư gia đang gặp chuyện nên có lẽ sẽ không ra tay, nhưng chuyện sau này thì khó nói trước lắm.

Chu Sảng từ chối lời đề nghị này: “Không bàn đến chuyện hiện giờ Dư gia không có thời gian gây phiền phức cho em, thì cho dù họ có tìm tới, em cũng không sợ. Trước đây Dư gia chính là một con quái vật khổng lồ mà em không thể nào lay chuyển nổi, nếu muốn báo thù ắt phải chuẩn bị tinh thần chết chung với họ. Nhưng bây giờ em không còn cảm thấy giống vậy nữa, mối thù giữa hai người chúng em và Dư gia coi như đã kết thúc. Nếu sau này bọn họ không đυ.ng đến em thì thôi, còn nếu kɧıêυ ҡɧí©ɧ em thì em sẽ cho họ biết mình không phải là người dễ bắt nạt!”

Nghe vậy, Khang Thời hỏi: “Vậy em có muốn tiếp tục học cổ thuật nữa không?”

Chu Sảng gật đầu: “Có chứ! Em sẽ không dùng nó để hại người, nhưng cũng không để cho người ta hại mình.”. Hơn nữa, sau khi tiếp xúc với những thứ này cuộc sống của cô chẳng còn có thể trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu, vì vậy cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ ngừng học cổ thuật. Chỉ khác là bây giờ cô không còn áp lực trả thù nữa, không cần phải gấp rút tu luyện như trước. Cô cũng muốn kiếm thật nhiều tiền để sau này có thể tìm được một bác sĩ giỏi chữa bệnh cho chị mình.

Nghĩ đến tiền, Chu Sảng lại nói: “Số tiền em nợ các anh, em nhất định sẽ trả lại!”

Ngoài tiền vẽ bùa, Ôn Nhiên còn cho cô mượn thêm 100 nghìn tệ, nếu không cô cũng không thể dẫn chị mình ra khỏi ngọn núi đó. Cha đã không muốn chịu trách nhiệm với chị gái, cho dù bây giờ chưa cần chữa bệnh thì cũng cần tiền để sinh hoạt hàng ngày, cho nên số tiền 100 nghìn này giống như phao cứu sinh của cô vậy.

Khang Thời xua tay: “Trước mắt em cứ sống thật tốt đã rồi tính sau. Nhớ kỹ, nếu như em đã bước vào Huyền Môn rồi thì phải tuân thủ các quy tắc trong Huyền Môn. Anh không muốn người mà anh giúp hôm nay lại trở thành tai họa mai sau.”

Chu Sảng trợn mắt: “Tam quan của em nào có tệ tới vậy. Dù sao em cũng chỉ có một niềm tin duy nhất, người không đυ.ng đến mình thì mình cũng không đυ.ng đến người.”

──── ∘°❉°∘ ────

Sau khi Chu Sảng trở lại lớp, Âu Lộ gần như gấp không chờ nổi lập tức kể hết tất cả những chuyện xảy ra trong trường học gần đây cho cô nghe. Chuyện của Dư gia đã gây xôn xao khắp các báo đài, cái này không cần kể cũng biết. Nhưng chuyện của Dư Mộng Ly thì chưa chắc mọi người sẽ quan tâm nếu như không quen biết cô ta.

Âu Lộ cảm thán: “Tớ đã đến gặp Mộng Ly rồi, bây giờ cậu ấy vẫn còn đang hôn mê nhiều hơn là tỉnh táo. Nghe nói nhiều cơ quan nội tạng quan trọng đã bị tổn thương. Nếu là Dư gia trước đây thì không sao, dùng tiền để kéo dài tính mạng cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì. Nhưng bây giờ nhà dột còn gặp mưa lớn, nghe nói cha mẹ của cậu ấy có thể sẽ ngồi tù, thật không biết sau này Dư Mộng Ly sẽ ra sao nữa.”

Khi Âu Lộ nói những lời này đúng là có quan tâm một phần, nhưng thật sự cũng có một phần cảm thán bản thân mình tốt hơn người, Chu Sảng cũng chỉ ngồi nghe một chút rồi thôi. Những tình bạn kiểu như khi bạn bè gặp chuyện khó khăn mà sẵn sàng hy sinh giúp đỡ, trên đời này thật sự rất ít. Hay ít nhất thì cô ta không có phước đức có được tình bạn như vậy.

Ngoài vụ của Dư gia ra, trong trường của bọn họ còn có một vụ bê bối khác. Đó là một giáo viên dạy Vật Lý bị tố là thiếu đạo đức, không xứng làm thầy. Nghe nói còn có một đống bằng chứng, nhưng vì trong đó có liên quan đến học sinh XX nên sự việc không thể phơi bày ra ánh sáng, thậm chí việc sa thải giáo viên đó cũng diễn ra trong im ắng. Tuy nhiên, một số học sinh có mạng lưới thông tin tốt vẫn nghe ngóng được chút tin tức, nên vụ này mới từ từ lan truyền rộng rãi.

Mặc dù không làm lớn chuyện lên, nhưng vết nhơ đó đã được ghi rõ trong hồ sơ của ông thầy kia, cả đời này ông ta đừng mong có thể tiếp tục làm nhà giáo được nữa.

Khi Chu Sảng nghe Âu Lộ kể về mấy chuyện này, cô liền biết nhất định là do nhóm người của anh Khang Thời làm. Chỉ cách có mấy hôm mà bọn họ đã có thể giải quyết được ông thầy rác rưởi kia, điều này đã khiến cho Chu Sảng có một cái nhìn trực quan hơn về tầm quan trọng của sức mạnh.

Về việc ông thầy kia chỉ bị đuổi việc mà không phải chịu báo ứng nào khác, Chu Sảng cũng có thể giải thích rằng: Ông thầy Vật Lý ấy đúng là có tà niệm nhưng lá gan lại không lớn. Ông ta chỉ dám làm một số hành động nhỏ không quá rõ ràng chứ không có đủ can đảm để làm mấy chuyện quá mức, cũng vì thế mà mọi chuyện chưa bị bại lộ. Nếu bạn nữ bị hại đứng ra làm chứng thì đoán chừng hình phạt mà ông ta nhận được sẽ không quá nặng, và cũng có lẽ những bạn học đó sẽ còn chịu nhiều thiệt thòi hơn thế này.

Chỉ là những động tác nhìn như chỉ là chút động chạm bỡn cợt của ông ta, vẫn có khả năng để lại bóng ma tâm lý rất lớn đối với một số người. Không nói đến thứ khác thì theo như những gì cô được biết, rất có thể tâm lý của Ngô Mạt cũng đã chịu ít nhiều tổn thương. Nhưng mà chuyện này còn có thể làm thế nào được nữa? Cho dù có bị xử lý theo pháp luật thì hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© kia cũng chỉ bị xử phạt đến mức độ này thôi.

Chu Sảng nhìn ra ngoài cửa sổ, và một lần nữa cảm nhận được sự bất công trong một số việc. Thậm chí cô đã từng nghĩ, nếu như cổ thuật của mình tốt hơn một chút thì sau này dù có gặp phải loại cầm thú thích sàm sỡ kia, cô cũng có thể trực tiếp hủy luôn nửa người dưới của hắn, vậy mới cảm thấy sảng khoái.

Lúc Chu Sảng đang ngồi ngẩn ngơ, chợt nghe được tiếng kéo bàn kẽo kẹt ở sau lưng. Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy mấy bạn nữ vì không muốn ngồi gần Ngô Mạt nên đã đẩy bàn của bạn ấy ra xa, còn Ngô Mạt chỉ im lặng đứng một bên chịu đựng. Chu Sảng dừng một chút, rồi đứng dậy đi tới trước mặt Ngô Mạt: “Cậu có muốn kết bạn với tớ không?”

Ngô Mặt ngạc nhiên ngước lên nhìn, Chu Sảng nghiêng đầu mỉm cười. Cô không thể xen vào những chuyện quá xa vời, nhưng lại muốn thử thay đổi những việc ngay trước mắt. Ngô Mạt cũng từng bị ông thầy kia bắt nạt, dù cô không biết ông ta đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho bạn ấy, nhưng nếu còn có thể cứu vãn thì cô cũng mong bản thân làm được chút gì đó. Và có lẽ tình bạn của Ngô Mạt sẽ còn đáng quý hơn nhiều so với tưởng tượng, chỉ là những đôi mắt chỉ đánh giá người khác qua vẻ ngoài kia lại không thấy được mà thôi.

Giống như lúc trước, nếu như ai đó ở bên cạnh chị gái cô sau vụ việc kia chứ không phải trực tiếp vứt bỏ chị ấy lại trong làng hẻo lánh, thì có lẽ tình trạng của chị hai sẽ tốt hơn bây giờ.

──── ∘°❉°∘ ────

Cuối cùng, cha của Dư Mộng Ly bị kết án 3 năm tù giam vì các vấn đề liên quan đến thuế vụ, mà nhà cô ta cũng bị đuổi khỏi hội đồng quản trị của Bách hóa Mộng Lan. Cho dù Bách hóa Mộng Lan là do một tay Dư Hồng Bân sáng lập, nhưng giậu đổ bìm leo, bọn họ khờ dại gì mà không đạp ông ta một chân. Tuy bà Dư không bị liên lụy quá sâu nhưng Dư gia cũng đã phải bồi thường rất nhiều tiền, bà đành phải bán đi rất nhiều tài sản do mình đứng tên mới có thể miễn cưỡng chấp vá được vài lỗ thủng. Nếu không, Dư Hồng Bân sẽ còn bị kết án lâu hơn.

Từng được xem là một gia đình giàu có bậc nhất mà lại suy tàn chỉ trong một đêm, Dư Mộng Ly cũng phải chuyển từ bệnh viện tư sang bệnh viện công. Thậm chí quỹ du học của cô ta cũng bị người nhà lấy ra dùng thì có thể thấy gia đình này đã suy sụp đến cỡ nào.

Nghe nói bọn họ đã bán hết mấy căn biệt thự, cuối cùng chỉ còn lại một căn nhà gồm hai phòng ngủ và một phòng khách. Đó là căn nhà Dư Hồng Bân đã thuê trước khi lập nghiệp. Sau đó, bởi vì bản thân phất lên từ đây, cảm thấy nơi này mang đến vận may cho bọn họ mà Dư Hồng Bân – người cũng tin vào mấy chuyện tâm linh này – đã mua lại căn nhà đó, có điều nơi đó cũng đã bỏ trống hơn mười mấy năm. Không ngờ, quanh đi quẩn lại vẫn là quay về nơi này.

Khi Dư Mộng Ly dần tỉnh táo, biết được mọi chuyện xảy ra trong nhà, cô ta thật sự không chịu nổi cú sốc này và càng căm hận Chu Sảng đã hại mình ra nông nổi này đến tận xương tuỷ. Cô ta không biết tại sao Chu Sảng lại muốn hại mình. Nhất định là do ghen tị. Đúng vậy, chắc chắn là do ghen tị!

Lúc bà Dư vắng mặt do bận bịu chuyện trong nhà, Chu Sảng có tới bệnh viện. Dư gia đã không còn giàu có, không thuê nổi một phòng bệnh cao cấp, thậm chí phải thuê phòng cùng ba bốn bệnh nhân khác. Điều này khiến một kẻ luôn ở trên người khác như Dư Mộng Ly làm sao có thể chấp nhận được. Nhưng có chịu được hay không thì cũng phải chịu. Cô ta chỉ nghĩ rằng sau khi Dư gia khôi phục, cô nhất định sẽ khiến Chu Sảng không được chết tử tế! Chính những suy nghĩ độc ác này đã giúp cho Dư Mộng Ly không gục ngã, mà ngược lại còn có thể chống chọi lại những biến cố trong nhà.

Khoảnh khắc trông thấy Chu Sảng, Dư Mộng Ly hận không thể nhào tới bóp chết cô! Nhưng cơ thể của cô ta còn rất yếu, khi đó bị mất quá nhiều máu và số nội tạng bị tổn thương trong người chẳng thể phục hồi trong một thời gian ngắn. Hiện giờ, ngay cả đi vài bước tới nhà vệ sinh mà cô còn thở không ra hơi, chứ đừng nói gì tới việc bóp cổ người khác.

Nhìn thấy Dư Mộng Ly ra nông nỗi này, Chu Sảng đột nhiên cảm thấy hả giận. Cô đứng bên giường Dư Mộng Ly và hơi cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô ta: “Mày có biết, mày và cả nhà mày có ngày hôm nay là nhờ đâu không? Là nhờ tao, tao không chỉ khiến mày trở nên tàn phế như bây giờ mà còn là người gây ra tất cả những chuyện gần đây trong nhà mày.”

Dư Mộng Ly mở to mắt trừng cô. Cô ta biết mình thành ra thế này là do Chu Sảng hại qua những lời kể của cha mẹ. Dù không biết rốt cuộc tại sao Chu Sảng lại làm vậy, nhưng nó không ngăn được nỗi oán hận của mình dành cho Chu Sảng. Tuy nhiên nếu nói nhà cô ra nông nỗi này cũng là do Chu Sảng hại, cô lại không tin. Cô ta biết rõ gia cảnh của Chu Sảng như thế nào, ngay cả xách dép cho mình còn chẳng xứng thì lấy đâu ra năng lực lớn tới vậy.

Thấy thế, Chu Sảng bật cười: “Hôm nay, tao đến đây là muốn nói rõ cho mày biết. Dù sao vẫn nên cho bọn mày một lý do, tại sao tao lại trả thù mày và gia đình của mày. Dư Mộng Ly, mày có còn nhớ cô bé bị bắt cóc cùng với mày năm mày lên 7 không? Không những thế, sau đó mày còn chế nhạo cô bé ấy vụng về ra sao, đáng đời như thế nào ở trước mặt tao.”

Dư Mộng Ly khàn giọng nói: “Mày… nói vậy… là có ý gì?”

Chu Sảng càng tiến lại gần cô ta hơn: “Cô bé đó là chị gái của tao, là người chị song sinh của tao.”

Dư Mộng Ly bất ngờ mở to hai mắt, bàn tay siết chặt ga giường đến mức tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Chu Sảng nói xong liền chuẩn bị rời đi, bỗng chợt nhớ đến điều gì đó, cô xoay người nói với vẻ mặt đầy ác ý: “Mày phải cố gắng sống cho thật tốt nhé. Gia đình mày có ngày hôm nay đều là nhờ tao ban tặng, vì vậy sau khi mày khỏi bệnh nhớ đến tìm tao để báo thù nha. Bởi vì chỉ có như vậy tao mới có lý do để giải quyết sạch sẽ một nhà ba người chúng mày.”

“Giống như những tên buôn người đã mục rữa ở trong tù kia.”

──── ∘°❉°∘ ────

Dưới bầu không khí mùa thu đang dần kéo về, vườn rau xanh của Kỳ gia lại bội thu trái với mùa sinh trưởng của nông sản. Trong vườn rau, ngoài một số rau củ ngắn hạn còn trồng thêm một số cây ăn quả khác. Tuy những cây ăn quả này cần một khoảng thời gian nữa mới kết trái, cơ mà rau củ thì có thể thu hoạch được rồi.

Vào ngày thu hoạch, ngay cả Kỳ Vân Kính cũng cố ý về nhà dùng bữa chung với mọi người. Sau khi có vườn rau nhỏ ở trong sân, mỗi ngày bà cụ Kỳ đều sẽ tới đây đi dạo một vòng. Trước kia nơi này chỉ toàn là những bờ ruộng trơ trọi, không được đẹp mắt cho lắm. Từ khi gieo trồng vài loại rau củ thì nơi đây chậm rãi xuất hiện vài chồi non mơn mởn, rồi dần dần mọc thành cây. Nhìn những mầm cây nhỏ bé tràn đầy sức sống lớn lên từng ngày, tâm trạng của bà cụ cũng tốt lên rất nhiều.

Mà trận pháp bố trí ở vườn rau lại hội tụ đủ linh khí bốn phương, cho dù con người không hấp thụ được nhưng hít thở trong bầu không khí đầy linh khí thế này cũng rất tốt. Kỳ Vân Kính nhận thấy từ sau khi bà nội đi dạo trong vườn rau mỗi ngày, tinh thần của bà đã tốt lên thấy rõ.

Nhìn thấy sự thay đổi tích cực của bà cụ Kỳ, cộng thêm việc tự bản thân anh đã được trải nghiệm những chuyện thần kỳ như vậy vào ngày bày trận hôm đó, Kỳ Vân Kính không thể không tin. Vì vậy, khi bác quản gia bảo hôm nay sẽ dùng những nguyên liệu trồng được trong vườn để nấu ăn, Kỳ Vân Kính đã cố ý về nhà sớm để nếm thử thành quả mà Ôn Nhiên đã vất vả cực khổ bố trí.

Mấy giống rau trong vườn có thể làm thành một phần xà lách trộn dầu hào cùng một phần bắp cải xào. Mùi vị của chúng quả thật rất khác biệt so với rau củ ngoài chợ, giòn tươi, thơm ngon hơn, sau khi nêm nếm gia vị càng làm cho hương vị của các món ăn phong phú hơn rất nhiều. Vốn dĩ những món ăn ở Kỳ gia đã ngon hơn bên ngoài, bởi vì các thực phẩm trong nhà bếp đều do một nông trường đặc biệt cung cấp, cộng thêm tay nghề của đầu bên nên khẳng định có thể sánh với một nhà hàng 3 sao. Nhưng so với rau củ trong vườn nhà mình thì lập tức thấy được sự khác biệt. Không hề ngoa khi nói rằng, sau khi ăn được những món làm từ rau củ trong vườn, đây mới là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được mùi vị chân chính của thức ăn.

Mấy món ăn này cũng khiến Ôn Nhiên thấy hơi bất ngờ. Trước đây cậu đã từng cùng cha nuôi trồng rau trong đạo quán, cũng bố trí trận pháp này kia nhưng đáng tiếc là linh khí ở thế giới của cậu không nồng đậm như ở đây, trận pháp cũng không có vật trấn giữ mạnh như ở Kỳ gia. Chỉ là dù như vậy vẫn trồng được loại thực phẩm cung không đủ cầu, góp phần tăng thêm khoảng thu nhập lớn cho đạo quán của cậu, được như Kỳ gia thì có khi còn xây thêm được mấy tầng lầu.

Nếu không phải sợ bà cụ bỏ ăn, Kỳ Vân Kính đã không ngăn cản bà nội ăn thêm chén cơm thứ hai. Sau khi ốm nặng, con người ta thường cảm thấy chán ăn. Hiếm lắm mới thấy bà nội thèm ăn trở lại, làm sao mà anh không vui cho được.

Ôn Nhiên cười nói: “Sau này chúng ta đều sẽ ăn rau nhà trồng, nội thích ăn gì thì tụi con sẽ trồng cái đó. Mùi vị chắc chắn sẽ ngon hơn những thứ mua ở bên ngoài. Chờ thêm một thời gian nữa, hoa quả sẽ chín. Con còn trồng thêm một dây dưa hấu, khoảng gần tới mùa đông thì dưa hấu kết quả. Lúc đó cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau ăn lẩu và dưa hấu lạnh.”

Tuy bà cụ Kỳ chưa từng làm nông nhưng vẫn có chút kiến thức cơ bản, bà không khỏi hỏi: “Nếu không trồng trong nhà kính, làm sao dưa hấu kết quả được khi đông tới?”

Ôn Nhiên vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là được ạ! Mảnh đất của nhà chúng ta còn tốt hơn bất kỳ nhà kính nào khác!”

Bà cụ Kỳ cười đến híp mắt, nhìn Ôn Nhiên: “Vẫn là Tiểu Nhiên lợi hại.” Nói xong bà nhìn sang cháu trai của mình: “Bà đã bảo rồi, Tiểu Nhiên chính là đệ tử chân truyền của sư phụ mình. Không ai có thể sánh nổi với năng lực này của thằng bé đâu!”

Kỳ Vân Kính liếc nhìn Ôn Nhiên, hiếm lắm mới thấy anh không lên tiếng phản bác.

──── ∘°❉°∘ ────

Buổi tối, Ôn Nhiên vừa tắm rửa xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn ánh hào quang hắt vào từ dưới khe cửa, cậu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn mở cửa và hỏi Kỳ Vân Kính: “Sao vậy?”

Ôn Nhiên vừa tắm xong, trên người còn vương chút hơi ấm cùng hương sữa tắm. Khi cậu vừa mở cửa ra, hơi ấm đó phà thẳng vào người Kỳ Vân Kính. Nhìn thấy Ôn Nhiên đứng ở trước mặt mình, làn da vốn đã trắng nõn nà của cậu nay lại nhuộm thêm một tầng ửng hồng, mái tóc ướt mềm mại xẹp xuống trông càng trẻ hơn. Đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo xinh đẹp không chút phòng bị kia, người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như Kỳ Vân Kính hình như có hơi lăn tăn gợn sóng trong lòng.

“Tôi tới để cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà khoảng thời gian này bà nội rất vui vẻ.”

Nghe anh nói vậy, Ôn Nhiên khẽ mỉm cười: “Anh cảm ơn thì tôi nhận. Có điều cũng không phải nhờ tôi hết đâu. Người già ấy mà, họ luôn thích trong nhà náo nhiệt hơn một chút. Trong khoảng thời gian qua, anh và Nhan Triết cũng thường xuyên trở về nhà, nên bà nội mới cảm thấy rất vui.”

Kỳ Vân Kính nói tiếp: “Trước đây, tôi không hiểu biết nhiều về phương diện huyền học, nên lòng mang chút thành kiến với cậu, nếu như tôi có xúc phạm gì mong cậu bỏ qua cho.”

Ôn Nhiên nhất thời kinh ngạc, nhìn Kỳ Vân Kính với vẻ mặt nghi ngờ: “Anh là Kỳ Vân Kính thật à? Hay bị ma nhập rồi?” Kiểu người như Kỳ Vân Kính sẽ nói ra những lời này sao? Cho dù anh thật sự cảm thấy có lỗi, một đại boss như anh lại không để nó ở trong lòng mà cố ý chạy đến đây xin lỗi sao? Là do Kỳ Vân Kính bị ma nhập hay là cậu chưa tỉnh ngủ vậy?

Khóe miệng của Kỳ Vân khẽ nhếch lên rất nhỏ như vô hình, anh nói: “Có lỗi thì nhận, có gì không đúng à?”

Ôn Nhiên thầm nghĩ: Điều này quả thật chẳng có gì là không đúng. Nhưng mà tới lượt anh thì lại làm người ta cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

Kỳ Vân Kính nói: “Tôi chỉ nghĩ rằng, mỗi người đều có một giới hạn riêng không để người khác xâm phạm. Tôi đã từng nghi ngờ về năng lực của cậu, bây giờ đã nhận ra thành kiến của mình nên tôi mới tới đây xin lỗi cậu.”

Ôn Nhiên vẫn còn đang ngây người: “Ồ, vậy tôi cũng nhận lời xin lỗi này của anh, mà có cần tôi nói với anh ‘you’re welcome’ luôn không?”

Kỳ Vân Kính tiếp tục: “Ngoài những việc đó ra, tôi còn có một chuyện nữa cần hỏi ý cậu.”

Ôn Nhiên lập tức nhận thấy đã bắt được trọng điểm, cậu nghiêm mặt nói: “Nói đi.”

Kỳ Vân Kính nói tiếp: “Nếu được, sau này tôi có thể dùng những rau quả trong nhà để tặng người khác được không? Nếu cậu thấy phiền thì thôi.”

Ôn Nhiên rất muốn trợn to mắt xem thường: “Chỉ có vậy thôi á? Đây là vườn rau nhà anh mà, muốn làm gì thì làm, cần gì phải hỏi tôi.”

Nghe vậy, Kỳ Vân Kính cũng không muốn nhiều lời thêm, chỉ nói: “Dù sao cậu cũng cất công bố trí trận pháp, vẫn nên hỏi ý cậu một tiếng, cậu không thấy phiền là được.”

Ôn Nhiên còn tưởng rằng hôm nay Kỳ Vân Kính định áp dụng chính sách ‘trước đàm phán, sau đàn áp’ đối với mình chớ. Ví dụ như anh đã nhìn thấy được năng lực tuyệt vời của cậu nên muốn thu nhận cậu làm em trai nhỏ chẳng hạn. Hại cậu vừa rồi còn mất 1 giây đắn đo giữa cuộc sống tự do và cuộc sống sung túc giàu có nữa chứ. Toàn là do tự cậu suy nghĩ nhiều.

Dường như Kỳ Vân Kính thật sự chỉ đến để xin lỗi và hỏi ý cậu về chuyện tặng đồ ăn, nói xong anh liền đi ngay. Ôn Nhiên vừa xoa cái đầu ướt sũng của mình vừa đóng cửa phòng với gương mặt khó tả. Nhưng sau khi suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cậu nhịn không được tấm tắc một chút.

Đây chính là điểm khác biệt giữa nhà giàu chân chính và nhà giàu mới nổi nha! Nguyên chủ mê mẩn anh như vậy cũng chẳng oan chút nào.

──── ∘°❉°∘ ────

Những ngày tháng còn lại cứ êm đềm trôi qua, cũng không có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra quanh cậu. Thỉnh thoảng Ôn Nhiên sẽ đi chơi với mấy người bạn cùng phòng, sau đó lại vui vẻ đi học xen kẽ giữa Khoa Báo Chí và Văn Hóa Dân Gian. Dần dần cậu cũng thích nghi với thế giới này.

Lúc cậu đang có một khoảng thời gian thảnh thơi khi trường học vừa khai giảng, cuộc thi ‘Người Dẫn Chương Trình Mới’ cũng đã bắt đầu. Thế là ba bạn cùng phòng cậu thi nhau lao đầu vào cuộc cạnh tranh đầy khốc liệt này.

Ôn Nhiên có tìm được một số tài liệu cho cuộc thi ‘Người Dẫn Chương Trình Mới’ mà nguyên chủ đã chuẩn bị trên kệ sách. Đương nhiên bây giờ cậu sẽ không tham gia mấy cuộc thi kiểu này, nên đã chia sẻ chúng cho mọi người.

Nguyên chủ vốn là một người khá thông minh. Ngoài việc tóm tắt các quá trình thi trước đó, cậu ta còn ghi lại những điểm quan trọng để nhận được lượt thích từ một vài ban giám khảo, đồng thời còn ghi ra một số điểm nổi bật của các năm trước. Có tập tài liệu này, ba người bạn trong ký túc xá lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, nhờ vậy mà bọn họ cũng có thể bổ sung những kỹ năng còn thiếu sót.

Chỉ là không ngờ hình thức thi năm nay có chút thay đổi, tức là ngoài việc tổ chức tranh tài giữa các sinh viên trong trường ra thì còn đồng thời tiến hành tuyển chọn ‘Người Dẫn Chương Trình Mới’ trên phạm vi cả nước. Cuối cùng, những thí sinh được bước vào vòng trong sẽ thi đấu trực tiếp với các thí sinh chuyên nghiệp của các trường đại học. Tất nhiên cạnh tranh kiểu này sẽ khốc liệt hơn cả những năm trước.

Ôn Nhiên thảnh thơi tựa lưng vào ghế chơi game. Cậu còn tốt bụng nghĩ cho đám bạn của mình mà tắt âm trong game. Nhưng ngay cả như vậy, dưới sự khác biệt mãnh liệt giữa hai nhóm người, Hạ Vũ là người đầu tiên trong nhóm không thể nhẫn thêm được nữa mà trở nên cáu kỉnh.

“AHHHHHHHHHH! Tớ chết mất!”

Dương Hi và Nguyên Từ HIên cũng giật mình bởi tiếng hét đột ngột của cậu ta, rồi cũng bất ngờ nóng nảy theo.

Dương Hi ném bút đi, tặc lưỡi: “Các cậu nói thử xem rốt cuộc năm nay chúng mình hên hay là may mắn thế? Vậy mà phải thi đấu trực tiếp? Chúng ta còn là đám tân binh chưa có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, nếu lỡ như sợ quá mà tè ra quần trước ống kính thì biết làm sao bây giờ?”

Nguyên Từ Hiên lạnh lùng nói: “Thì cậu sẽ nổi tiếng khắp cả nước.”

Hạ Vũ ôm đầu, vừa xoay ghế vừa nói: “Tớ chỉ nghĩ rằng, trong dân gian ắt có cao thủ. Nếu như đám người đã được đào tạo bài bản như chúng ta thua dưới tay những người tài giỏi ngoài kia, thì có mất mặt lắm không?”

Ôn Nhiên quay đầu sang nhìn cậu ta: “Chưa gì mà cậu đã nghĩ mình sẽ thua sao?”

Hạ Vũ tặc lưỡi thêm mấy cái: “Cái này gọi là tự mình hiểu mình. Trước đây dù chỉ thi trong khuôn viên đại học thì tớ thật sự cũng chẳng tin mình có thể vào được top 10. Bây giờ bỗng trực tiếp nhảy lên chế độ địa ngục, tớ sợ là mình còn không qua nổi buổi thử giọng của trường.”

Ôn Nhiên nhìn ba người bạn của mình, đột nhiên nói: “Mấy cậu có chuyên nghiệp hay không đều chỉ có thể tự dựa vào chính mình, cơ mà tớ thể giúp đỡ một chút ở những phương diện khác.”

Ba người đều quay đầu nhìn cậu, đồng thanh hỏi: “Ý của cậu là gì?”

Ôn Nhiên hất cầm một cái: “Nếu các cậu xây dựng được hình tượng tốt thì sẽ dễ để lại ấn tượng trong mắt người khác hơn. Dù mấy cậu có thiếu chuyên nghiệp một xíu, thì có lẽ ngoại hình có thể bù đắp lại được. Trước đây, chỉ có các sinh viên trong trường cạnh tranh với nhau nên chỉ so sánh mức độ chuyên nghiệp là chính. Bây giờ là phát sóng trực tiếp trên tivi, vậy tivi cần cái gì? Cần rating, mà muốn có rating cao thì phải làm gì? Thì phải thu hút, phải gây ấn tượng, nhưng những thứ đó đến từ đâu? Đều đến từ mỗi thí sinh dự thi như các cậu. Thế nào, có muốn thử không?”

Ngoại hình của những người ghi danh vào ngành học này đều không kém. Tuy không đẹp đến mức khiến người ta thảng thốt, nhưng tuỳ tiện ném một người trong số họ ra ngoài cũng là một anh chàng đẹp trai đủ tiêu chuẩn. Bọn họ vốn ưa nhìn từ nhỏ, lại là người rất để ý đến hình tượng của bản thân nên khi nghe Ôn Nhiên nói vậy, trong lòng họ nhịn không được mà hơi dao động.

Hạ Vũ là người đầu tiên cắn câu: “Thử như thế nào?”

Ôn Nhiên dẫn ba người họ đi mua một đống thuốc bắc, có loại nghiền thành bột, có loại nắn thành viên. Tiếp theo, cả ba người chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, đứng sừng sững giữa phòng ngủ mặc cho Ôn Nhiên đắp bùn lên người như đang trét xi măng.

Dương Hi và Nguyên Từ Hiên 4 mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Ngược lại, Hạ Vũ rất phấn khích nhắc nhở Ôn Nhiên phải trét đầy lưng cho mình, không được bỏ sót, nếu không sẽ bị lang beng chỗ trắng chỗ đen.

Ôn Nhiên nói: “Việc dưỡng bùn này cần phải làm ít nhất 3 lần nữa mới có hiệu quả. Còn mấy viên thuốc tớ xoa cho các cậu là Sinh Sôi Hoàn*, nhớ uống một viên vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Mấy người các cậu trông khá nam tính, tuy nhiên khi lên hình thì người có làn da trắng sáng sẽ ăn ảnh hơn da ngăm, dù mấy cậu không ngăm lắm nhưng vẫn sẽ thua thiệt hơn mấy thí sinh da sáng khác. Tuy cách này không giúp da trắng lên nhưng cũng giúp mấy cậu càng ngày càng đẹp trai hơn, khiến người ta nhìn thấy một chàng trai cao ráo sạch sẽ với mái tóc dày. Tớ chỉ có thể giúp các cậu thay đổi vẻ ngoài một chút mà thôi.”

(Sinh sôi hoàn: thuốc bổ cổ truyền của người Trung Quốc, có tác dụng bồi bổ khí huyết, bổ thận tráng dương và dưỡng đen tóc. Trước khi dùng cần phải hỏi ý kiến bác sĩ.)

Hạ Vũ nhìn vào lớp bùn phủ đầy trên người mình, tò mò hỏi: “Có đúng là nó có ích không? Chúng tớ đắp như thế này chắc không mắc bệnh sởi đâu hả?”

Ôn Nhiên nói: “Công thức cổ truyền của các vị thái y xưa, cái này cơ bản không hại chết các cậu được đâu.”

Dương Hi lại hỏi: “Nhưng không phải sư phụ của cậu là đạo sĩ sao?”

Ôn Nhiên cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục bôi bôi trét trét lên người bọn họ: “Cậu chưa từng nghe câu ‘đạo sĩ không rời y sĩ’ sao.”

Ba người cùng nhau lắc đầu, đúng là chưa từng nghe.

Sau khi bôi cho ba người xong, Ôn Nhiên mệt đến thở không ra hơi: “Được rồi, đứng yên 20 phút rồi đi tắm. Chờ các cậu dùng xong thấy có công hiệu thì tớ lập bảng hiệu là vừa.”

Dương Hi nói: “Cậu còn định bán chúng luôn sao?”

Ôn Nhiên mỉm cười: “Nếu không bán được thì tớ cần gì phải phí sức làm mấy chuyện này.” Lúc cậu đang định kiếm nghề tay trái, thì cơ hội lập tức xuất hiện.

Ba người cùng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, đúng là ‘tình nghĩa anh em cây khế’.