Đều là do Tạ Du.
Phó Ninh Dung ở trong lòng mắng to Tạ Du ba tiếng.
Có người ám sát, đó chính là có người muốn hắn chết.
Mũi tên bắn vào trái tim một kích là có thể mất mạng, hắn để yên chịu chết chính là được rồi, kéo nàng vũng nước đυ.c lần này để làm cái gì?
Nàng vô duyên vô cớ ngăn cản một mũi tên cho hắn.
Không chỉ đau khắp toàn thân ở trên cơ thể, mà còn bị phụ thân cùng nhị thúc chất vấn, hỏi nàng "Có phải không hài lòng với quyết định của gia đình này hay không", "Có phải có thủ đoạn nào khác tốt hơn để có thể kéo Tạ Du xuống đài hay không", vân vân và mây mây...
Phó Ninh Dung am hiểu nhất là thành thành thật thật nói hối lỗi.
Muốn nàng nghĩ cách mưu hại đương kim Thái tử, lại muốn nàng mưu hại sau đó làm bộ như không có chuyện gì phát sinh khi đã sát hại Thái tử, nàng ngẫm lại liền cảm thấy khó xử.
Hãy suy nghĩ như vậy.
"Kẽo kẹt", cửa bị kéo ra vài cái.
Phó Ninh Dung đương nhiên rõ ràng là ai: "Phụ thân mời ngài vào trong. ”
"Dung ca nhi, nghe nói ngươi tỉnh rồi." Phó Tông đi bộ tới.
Phó Ninh Dung muốn xuống giường đứng thẳng người hành lễ với phụ thân, nhưng bất đắc dĩ vì miệng vết thương đau đến lợi hại, còn chưa kịp ngồi dậy đã ngã nghiêng xuống bên giường.
"Không cần đứng lên, vết thương của ngươi còn chưa khỏi, không cần nhiều lễ lạc quy củ làm gì."
"Tạ phụ thân." Vết thương mơ hồ thấm ra nhàn nhạt vết máu, nàng ôm lấy vết thương, lại nằm trở về.
Phó Ninh Dung biết ý đồ của phụ thân, nàng cũng không phải là người quanh co lòng vòng:
"Phụ thân là muốn hỏi ta, vì sao lại thay Thái tử đỡ một mũi tên này? ”
"Ừm." Phó Tông hơi gật đầu.
Phó Ninh Dung thành thật nói:
"Phụ thân, thay Thái tử đỡ mũi tên kia cũng không phải là ý định của ta, nguyên bản ta đã tìm lý do rời đi, nhưng không biết vì sao vào thời khắc mấu chốt Thái tử lại xuất hiện ở bên cạnh ta.”
"Nếu ta không có ở đó thì không sao, nhưng Thái tử ở trước mặt ta cứ như vậy mà chết, khó tránh khỏi rơi xuống nguyên nhân hộ giá bất lực, đến lúc đó chỉ sợ liên lụy không chỉ là ta, còn có toàn bộ Phó gia chúng ta.
“ Nếu thật sự tra ra thích khách kia, chỉ sợ sớm muộn gì cũng tra được trên đầu Phó gia của chúng ta.”
Phó Tông nhắm mắt gật đầu, cảm thấy lời nói của Phó Ninh Dung cũng không phải không có đạo lý:
"Dung ca nhi nói đúng! Vi phụ cẩn thận suy nghĩ một chút, còn không bằng cứ như vậy, còn có thể thu hoạch được tín nhiệm của Thái tử, sau này làm phương pháp khác, chỉ là... Làm con ủy khuất rồi.”
Dứt lời, còn thở dài.
"Không ủy khuất. Liên quan đến chuyện vinh nhục phó gia, hài nhi đều sẽ tận lực làm đến cùng.”
"Hài tử tốt." Phó Tông nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Phó Ninh Dung, vẻ mặt vui mừng.
"Chỉ sợ..." Phó Ninh Dung ra vẻ do dự, bộ dáng không biết mở miệng như thế nào.
"Không sao, ngươi nói thẳng là được."
"Phụ thân, nước cờ này của người có phải là ngã ba hay không?"
Phó Ninh Dung thăm dò hỏi,
"Có gấp thế nào cũng không nên là ở thời điểm này ra tay. Lúc trước ở Thượng Thư Phòng cùng hắn là đồng môn, hiện giờ lại ở trên triều đình, sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, ta tin tưởng ta so với ngài cùng với Nhị thúc càng phải hiểu rõ tính cách của vị Thái tử này.”
"Người này tâm tư rất sâu, lại ra tay rất tàn nhẫn độc ác, nếu chết liền chết, nếu không thể đem hắn một kích mất mạng, lưu lại cho hắn một hơi ở đây, toàn bộ Phó gia chúng ta đều sẽ bước đi gian nan."
Suy nghĩ thật lâu, Phó Tông rốt cục nhẹ nhàng gật đầu:
"Thái tử trước sau như một phong mang lộ ra, thế lực lại to lớn, trêu chọc cũng không phải một nhà hai nhà, cũng được, chờ một chút đi, đây quả thật không phải là thời cơ tốt để động thủ.”
"Thôi, không quấy rầy ngươi nữa, ngươi ở chỗ này hảo hảo dưỡng thương."
Phó Tông đứng dậy rời đi, cuối cùng còn chưa quên dặn dò một câu
"Ngàn vạn lần phải giấu kỹ, chớ để cho những người khác biết thân phận của ngươi. ”
Phó Ninh Dung vốn định đem chuyện Thái tử có thể đã phát hiện ra thân phận thật sự của nàng mà thành thật nói ra, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị chặn lại, đành phải đổi thành một câu:
"Phụ thân yên tâm, nhi tử đã biết. ”