Giọng nói trong trẻo của Lâm Thanh Âm đánh thẳng vào đáy lòng Trương Kiến Quốc, lập tức khiến ông tỉnh táo trở lại.
Trương Kiến Quốc chần chừ liếc nhìn Lâm Thanh Âm một cái, do dự nói: “Nhà tôi gần đây có hơi không suôn sẻ, tôi muốn tính xem có bị cái gì khắc chế không.”
Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng vuốt ve mai rùa trong tay, cười như không cười mà nhìn ông: “Một chết một bệnh một bị thương, đúng là cực kỳ không suôn sẻ.”
Trương Kiến Quốc thấy đầu óc choáng váng, sắc mặt còn trắng bệch hơn vừa nãy, Vương béo duỗi tay đỡ ông vào trong bóng râm, giống như trong lòng còn có chút sợ hãi: “Ông à, ông tới xem bói chứ đâu có tới ăn vạ, nhất định phải tỉnh táo không được té xỉu, cháu không có thuốc đâu!”
Trương Kiến Quốc ngồi trên một tảng đá thở hổn hển, đột nhiên giống như nhớ đến cái gì đó, hoảng loạn lấy ra một xấp tiền từ trong túi nhét vào tay Lâm Thanh Âm: “Xin thầy hãy cứu lấy gia đình tôi với.”
Vương béo thấy vậy vội duỗi tay muốn ngăn cản, quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Âm một cái.
Trong một giây đồng hồ bốn mắt chạm nhau, Vương béo đã lập tức hiểu ra ý của Lâm Thanh Âm, hắn nhận lấy tiền đếm đủ một nghìn tệ rồi trả lại: “Một nghìn tệ này là xem bói, còn những chuyện khác sẽ dựa vào tình huống mà tính riêng.”
Lâm Thanh Âm liếc mắt nhìn Vương béo một cái tán dương, người này quả thật rất nhanh trí!
Trương Kiến Quốc cũng biết chút tiền mình đưa ấy cũng không thể giải quyết được chuyện gì, ông cầm lại số tiền Vương béo trả mà bó tay chịu trói: “Thầy bói xin ngài hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là nhà tôi bị sao vậy?”
“Ông thật sự không biết sao?!” Lâm Thanh Âm hơi nhếch miệng lên, tựa hồ có hơi châm chọc: “Vậy để cháu nhắc cho ông một chút, mười lăm năm trước nhà ông đã đυ.ng vào mồ mả tổ tiên phải không? Không những chọn nơi đại hung, mà bên trong còn chôn theo vật hung.”
Tuy Trương Kiến Quốc biết Lâm Thanh Âm bói rất chuẩn nhưng không nghĩ cô có thể bói chuẩn đến mức này, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mấu chốt của vấn đề, ngược lại khiến ông cảm thấy bối rối đứng dậy, theo bản năng muốn che giấu thứ gì đó.
Vương béo không biết bói toán nhưng cũng đã bày quầy nhiều năm, hắn có khả năng nhìn mặt đoán ý khá tốt, hắn nhìn ánh mắt và sắc mặt của Trương Kiến Quốc là đoán ra ngay chút gì đó, lập tức cố ý nói lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông ấy: “Ông cứ che che giấu như vậy thì chúng cháu cũng không có cách, không ấy ông về nhà tự ngẫm lại đi, đến lúc nghĩ kỹ rồi thì đi tìm cháu hẹn lịch trước.”
Vương béo nói rồi móc điện thoại ra: “Để cháu xem, gần nhất có tổng cộng bốn mươi lăm người xem bói, mỗi lần thầy bói của chúng cháu bảy tám ngày mới bói một lần, đến lượt ông… Ây, lại có thêm hai người hẹn trước, lại xếp cho ông ra sau nữa. Tóm lại nếu lần sau ông muốn gặp thầy bói của chúng cháu thì cần phải đợi ít nhất là hai tháng.”
Lâm Thanh Âm cũng kẻ xướng người họa với Vương béo: “Nếu trong lòng ông còn nghi ngờ thì đi về nghĩ kỹ trước đi rồi tính tiếp, dù sao người bệnh cũng không phải cháu.”
Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thanh Âm như thật sự muốn đi, Trương Kiến Quốc lập tức thấy luống cuống cũng bất chấp suy nghĩ dè chừng của mình, vội vàng đứng lên ngăn Lâm Thanh Âm lại: “Thầy bói, tôi nói tôi nói, mười năm trước nhà tôi đã động vào mồ mả tổ tiên.”