Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 49

Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Hiểu như vậy cũng không sai, nhìn thấy mấy ngày nay anh ở đây khổ cực như vậy tôi sẽ nói cho anh một quẻ. Ngày mai anh và cha mẹ phải ở nhà, nhớ kĩ là đừng ra ngoài.”

Khương Duy giật mình, vẻ mặt cũng đông cứng lại có thêm vài phần nghiêm nghị: “Có phải Trần Ngọc Thành sắp tới nhà tôi không? Tôi có nên chuẩn bị trước cái gì không, ví dụ như nặn một ít máu hay sao đó?”

Lâm Thanh Âm duỗi tay bắt lấy chút hào quang màu đỏ ánh vàng ở chỗ ấn đường Khương Duy, rồi nhanh chóng vẽ một lá bùa hộ mệnh không thể nhìn thấy: “Anh không cần làm gì hết, chỉ cần đứng nhìn hắn tự tìm đường chết như thế nào là được.”

Sờ sờ cái trán chỗ Lâm Thanh Âm chạm qua, trong lòng Khương Duy lập tức cảm thấy vững chắc hơn nhiều.

——

“3 giờ chiều ngày mốt ông đến công viên tìm cháu!”

Ba ngày này, lời nói của Lâm Thanh Âm vẫn luôn văng vẳng bên tai Trương Kiến Quốc.

Thực ra nhà ông ấy không nằm trong khu Công viên Hành chính kia, chẳng qua là do dạo gần đây cứ mất ngủ không yên, vì để không làm ảnh hưởng đến người nhà nghỉ ngơi nên khi trời còn chưa sáng Trương Kiến Quốc đã đi ra ngoài, đi đến chỗ nào cũng được rồi chờ đến bảy tám giờ lại về nhà. Ngày đó đúng lúc đang đi đến Công viên Hành chính nên ông thuận tiện ghé vào.

Mới đi được nửa vòng Công viên Hành chính, ông đã thấy có hai ba lớp người vây quanh cây cổ thụ, ông tò mò lại xem có chuyện gì thì phát hiện cô bé tuổi còn nhỏ đang xem bói cho người ta.

Lúc đầu ông cũng không tin, mấy năm nay ông cũng đã gặp qua không ít thầy bói, nhưng người nào người nấy đều trên bốn năm chục tuổi, cô bé mới bây lớn như vậy có thể xem ra cái gì.

Nhưng sau khi xem một hồi, Trương Kiến Quốc thấy có chút ngạc nhiên, cô bé này hoàn toàn không cần hỏi cái gì hết mà chỉ cần nhìn chữ viết và xem tướng là có thể nhìn ra người ta muốn đến đây hỏi chuyện gì, chỉ với chiêu thức ấy thì những thầy bói mà ông biết được đều thua hết.

Chỉ trong chớp mắt, mười người hẹn trước đã bói xong cả rồi, chờ lần xem bói tiếp theo phải đến bảy ngày nữa, mấy người bên cạnh đều tranh nhau muốn đăng ký. Khi Trương Kiến Quốc đang do dự thì thấy thầy bói nhỏ chỉ ngay ông, kêu ông ngày mốt 3 giờ chiều đến đây đợi cô.

Lúc ấy Trương Kiến Quốc đã quan sát thầy bói nhỏ cả một buổi, đôi mắt của đối phương cực kỳ trong trẻo, giống như có thể nhìn thấu người khác vậy.

Đã chuẩn bị xong tiền bạc từ lâu, nhưng Trương Kiến Quốc lại có chút do dự nên đến nơi hẹn hay không.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Trương Kiến Quốc nhìn ảnh cháu gái trên tủ TV rồi hạ quyết tâm, cầm cái túi đã chuẩn bị từ lâu ra khỏi nhà.

Ba giờ chiều của tháng Tám là thời điểm nóng nhất trong ngày, khiến cho người ta nóng cả da đầu, buổi sáng còn có không ít người ở Công viên Hành chính, giờ lại không thấy được bóng người nào.

Trương Kiến Quốc cũng không có ý định tránh mát trong bóng râm, trên đường ông cúi đầu đếm hết số gạch vuông dưới chân, chờ khi đến cây cổ thụ, ông theo bản năng mà nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa đúng 3 giờ.

Lâm Thanh Âm vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất như cũ, xem ngoại hình trắng trắng mềm mềm, tuổi tác cũng nhỏ, cho dù là ai thì cũng không thể đoán ra cô bé vậy mà lại là thầy bói.

“Cho ông ba ngày suy nghĩ, ông còn chưa nghĩ kỹ sao?”