Sau buổi tối bị dày vò, Ôn Trà dùng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi ngồi suy nghĩ.
Cậu động dục hay Cố Vân Lan động dục?
Đêm đầu tiên “ấy ấy” năm lần, trên giường ba lần, trong phòng tắm hai lần, mơ màng thì bị đánh thức, Cố Vân Lan cực kì dũng mãnh đâm đâm chọc chọc trong cơ thể cậu.
Trên người cậu chẳng có chỗ nào lành lặn, mấy dấu hôn trải dọc cả cơ thể, đùi trong non mịn còn có dấu răng. Ngực trước bị Cố Vân Lan mυ'ŧ thành màu đỏ ửng, sưng dựng lên. Cố Vân Lan mυ'ŧ như thể muốn bú ra sữa của cậu ấy…
Cố Vân Lan bôi thuốc cho Ôn Trà khi cậu say giấc, drap giường linh tinh cũng thay một loạt, nhưng giờ người ở đâu lại chả thấy.
Omega mới bị đánh dấu cực kì bất an, không lúc nào không cần Alpha ở bên dỗ dành, Ôn Trà cũng thế.
Ôn Trà đỡ eo bủn rủn tính xuống giường tìm người, chân nhũn nhèo nhèo quỳ rạp trên nền đất.
“Tsk…” Ôn Trà nhìn đầu gối, quả nhiên lại ửng đỏ một mảng lớn.
Cậu cũng không biết phải làm gì nữa, nước mắt tủi thân ầng ậng chực chờ rơi xuống.
Cố Vân Lan lấy lọ thuốc dinh dưỡng lên nhà nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ của anh chẳng mặc gì quỳ trên thảm lông òa khóc, ném thuốc dinh dưỡng qua một bên rồi nhanh chóng bế cục cưng nhỏ lên giường, lau lau nước mắt an ủi: “Hoa Hồng Nhỏ sao thế, em khó chịu ở đâu, sao lại khóc nữa rồi?”
Ôn Trà thút tha thút thít, còn nấc một cái: “Em tỉnh lại, anh không ở cạnh em… Em muốn đi tìm anh, ai ngờ… Đầu gối…”
Cố Vân Lan bị sự dễ thương làm tan chảy, thế nhưng vẫn giữ được bình tĩnh xem đầu gối cho Ôn Trà.
Cách một lớp thảm vẫn bị bầm lên, Hoa Hồng Nhỏ quá yêu kiều, xem ra cần đổi thảm dày hơn: “Ngoan, đừng khóc nữa em. Hoa Hồng Nhỏ đáng yêu thích làm nũng, đầu gối của em cần bôi thuốc, cùng đi lấy nhé?”
Ôn Trà khóc làm đuôi mắt cũng ửng hồng theo, gật gật đầu. Cố Vân Lan cởϊ áσ sơ mi đang mặc ra bao lấy Ôn Trà, ôm cậu theo kiểu công chúa đi đến phòng khách.
Bế Ôn Trà đặt lên sofa phòng khách, Cố Vân Lan lấy trong tủ lạnh một túi dịch dinh dưỡng khác cho cậu, Ôn Trà ngoan ngoãn mυ'ŧ mυ'ŧ bổ sung dưỡng chất, Cố Vân Lan cẩn thận quỳ xuống thoa thuốc cho cậu.
Khung cảnh vốn ấp áp lại bị tiếng máy móc phá tan tành, hai người chưa kịp phản ứng thì từ đâu một Omega chừng 16 17 xông vào: “Anh Lan ơi!!”
Ôn Trà ngẩng lên nhìn Omega diện mạo đáng yêu kia từ hưng phấn thành mờ mịt.
Ba người cùng nhau đứng hình.
Cố Vân Lan là người đầu tiên hoàn hồn, quấn chặt tấm chăn lông màu đen Ôn Trà đang đắp, miệng lưỡi vô cùng bất mãn: “Cậu tới đây làm gì thế Kiều Khê?”
Omega tên Kiều Khê đang đỏ mặt nhìn thân trên trần trụi của Cố Vân Lan, mãi tới khi nhìn đến vẻ mặt Cố Vân Lan mới mở miệng: “Em muốn tìm anh…”
“Có việc gì?” Cố Vân Lan nhìn về phía sau, thấy Ôn Trà chẳng có cảm xúc gì, xoa xoa mái tóc cậu trấn an rồi cúi xuống hôn lên trán cậu.
“Không…” Kiều Khê nhìn đến đỏ mắt, trong không khí toàn mùi hoa sơn trà và hoa hồng cũng đủ để nó hiểu chuyện gì vừa xảy đến, hít một hơi lấy dũng khí hỏi Cố Vân Lan: “Đây là Omega của anh ạ?”
“Đúng rồi đấy.” Cố Vân Lan chẳng buồn cho nó một cái liếc mắt, “Tôi gọi phụ tá đưa cậu về.”
“…” Kiều Khê mím môi, “Em có thể ở lại hai ngày chứ? Em hứa sẽ không làm phiền hai người các anh.”
Cố Vân Lan dường như chẳng còn chút kiên nhẫn nào, khi bế Ôn Trà về đến cầu thang mới bình tĩnh lại: “Tùy tiện ở lại phòng cho khách, đừng quấy rầy tôi và em ấy, ở tối đa hai ngày.”
Về đến phòng, Cố Vân Lan bắt đầu giải thích cho Ôn Trà hiểu. Kiều Khê là con nhà chiến hữu cũ của cha anh, hai nhà có quan hệ thân thiết qua lại nên anh không tiện đối xử quá cay nghiệt, “Hoa Hồng Nhỏ à, trong mắt anh chỉ có mình em, anh cũng chỉ yêu em mà thôi.”
Ôn Trà hiểu, nhưng cậu nhịn không nổi muốn soi mói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Omega kia có ý với Cố Vân Lan quá rõ ràng, Cố Vân Lan lại còn để nó…
Đây mới là ngày thứ hai của kỳ phát tình.
Ôn Trà hít một hơi, khẽ gật đầu.
Cố Vân Lan biết cậu đang khó chịu nên vứt sạch mặt mũi dính lấy cậu nói mấy lời dỗ ngọt, không bao lâu Ôn Trà lại phát tình, Cố Vân Lan dùng cơ thể biểu lộ anh yêu cậu nhường nào.
Ở trên giường làm hai lần, Ôn Trà như vũng nước xụi lơ trong lòng Cố Vân Lan, bị ôm đến bồn rửa tay.
Mông tiếp xúc với đá cẩm thạch lạnh lẽo khiến Ôn Trà rên lên, chất lỏng trắng đυ.c cũng trào ra khỏi miệng nhỏ chảy dọc theo đùi.
Cố Vân Lan nhìn đỏ cả mắt, một tay bóp lấy cánh mông, giữ chân Ôn Trà vòng quanh eo anh, nhấp một phát từ dưới lên.
“Ưm… Sâu quá…” Ôn Trà chảy nước mắt sinh lý, ngón chân quặp lại vì sướиɠ, cổ ngửa ra sau, “Bự quá…”
Cố Vân Lan để Ôn Trà quen một lúc, bế cậu lên để cậu nhìn vào gương rồi chầm chậm ra vào: “Hoa Hồng Nhỏ à, nhìn cho rõ xem dươиɠ ѵậŧ lớn cắm trong lỗ nhỏ của em thế nào nhé.”
Ôn Trà mơ màng nhìn vào gương, nhìn chính mình mặt mày xuân sắc, y như dây leo ký sinh trên cây đại thụ.
Trong gương, gậy thịt trông hơi đáng sợ đâm lún giữa trái đào mật, cả cây đi vào, hai trái va chạm ra âm thanh xá© ŧᏂịŧ xấu hổ. Ôn Trà cảm thấy cơ thể mình cũng có phản ứng theo.
Cây gậy kia khi rút ra chẳng lưu luyến gì da thịt mềm mại, chỉ còn qυყ đầυ kẹt bên trong, trên cán mang theo cả nước da^ʍ và tϊиɧ ɖϊ©h͙. Ôn Trà lắc lắc mông, muốn được cắm sâu hơn một chút, Cố Vân Lan nhìn xong cũng phải chửi thề: “Bé dâʍ đãиɠ.”
Đối mặt với du͙© vọиɠ, Ôn Trà chẳng có gì phải xấu hổ: “Bé dâʍ đãиɠ muốn dươиɠ ѵậŧ lớn, muốn chơi mạnh bạo…”
Cố Vân Lan bị mấy lời kia gãi đúng chỗ ngứa, dùng sức nhào lên: “Chồng em cho em ăn xúc xích thịt bự chà bá nè, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm em chửa sưng bụng được không, còn có sữa cho chồng em bú.”
Ôn Trà đắm chìm trong khoái lạc, nức nở đáp lại: “Hoa Hồng Nhỏ, yêu, yêu chồng nhất… Ah… Sinh con cho chồng… Cho chồng bú sữa… Ưm… Ưm… Dừng! Dừng lại đi anh… Em muốn tè…”
Cố Vân Lan ngừng lại, Ôn Trà nghĩ mình có thể tiểu, ai ngờ Cố Vân Lan lại bế cậu như xi trẻ con, bắt đầu điên cuồng đâm chọc: “Hoa Hồng Nhỏ cứ thế đi tè thôi, cho chồng nhìn nước của em…”
Bé cưng của Ôn Trà vung vẩy, phun ra không ít dịch loãng. Ôn Trà òa khóc nức nở, nước vàng cũng phun ra theo, Cố Vân Lan cắn cắn tai cậu cảm nhận miệng nhỏ siết lại: “Sướиɠ đến tè luôn, Hoa Hồng Nhỏ đáng yêu ghê, chồng cũng muốn đi tè.”
Vừa dứt lời, Ôn Trà cảm nhận thứ trong cơ thể sưng lên, bị t.inh dịch lấp đầy xong bị một chất lỏng âm ấm xối rửa sạch: “A… Căng quá… Nhiều quá… Ưm ưm…”
Cố Vân Lan xả xong không do dự rút “người anh em” về. Miệng nhỏ chẳng còn gì lấp lại khép không nổi, hỗn hợp nướ© ŧıểυ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ trào ra.
Ôn Trà mất khống chế lại lêи đỉиɦ, miệng nhỏ mấp máy phun nước.