Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 4

Một tháng qua đi, chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật tuổi 18 của Ôn Trà.

Sự dao động của Cố Vân Lan có thể nhìn bằng mắt thường, Ôn Trà mỗi ngày bị trêu chọc cũng bất lực.

Alpha ai cũng tinh lực tràn trề thế này hả? Ôn Trà trước khi đi ngủ bị đùa bỡn lại suy nghĩ vu vơ, lúc lâm trận thật chắc còn thảm hơn nhiều.

Mấy tháng gần đây phương Bắc rất an ổn, Cố Vân Lan nhàn rỗi ở nhà xem văn kiện rồi ký tên, thời gian rảnh lại nghĩ xem hôm nay nên chơi với Hoa Hồng Nhỏ thế nào, hoặc là chơi đùa với Hoa Hồng Nhỏ.

Hoa Hồng Nhỏ không ngại chuyện chăn gối, không phản kháng Cố Vân Lan, trừ khi anh quá quắt mới thái độ lại, dỗ dành một lúc là lại ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến Cố Vân Lan gấp không nổi muốn dùng nhiều “trò chơi” hơn lên cậu.

Sau cái ngày bị ngậm đóa hồng champagne làm chuyện xấu hổ, Ôn Trà không muốn đến nhà ấm trồng hoa nữa.

Cậu nhớ rõ khi người hầu đến dọn dẹp chăn gối đã thấy bông hồng bị chà đạp thảm thương, lại nghĩ đến mình không khác gì cũng thảm y chang, mặt ửng hồng, môi dẩu lên hờn dỗi. Cố Vân Lan yêu còn không hết, nhịn không nổi chọc cho hai câu.

Kỳ phát tình không báo trước, khả năng thời gian này chơi bời hơi ác nên nó mới đến sớm hơn một ngày.

Ảnh hưởng không lớn, Ôn Trà nằm bẹp trên giường vẫn sinh giận hờn.

Đều tại Cố Vân Lan hết.

Cố Vân Lan nhanh chóng đến thư phòng bàn giao công việc, bảo người hầu chuẩn bị tốt dịch dinh dưỡng để trong tủ lạnh, làm bộ bình tĩnh nhưng bước chân lại gấp không nổi chạy vào đóng cửa phòng, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.

Trong lỗ mũi đều là hương hoa hồng.

Cố Vân Lan không kìm lại pheromone nữa, mùi hoa sơn trà và hoa hồng quấn lấy nhau.

Cố Vân Lan đến bên mép giường, nhìn Hoa Hồng Nhỏ trần như nhộng ửng hồng vì nóng bức trong ổ chăn.

Drap giường chắc ướt đẫm rồi, anh nghĩ.

Ôn Trà giận, đàn ông bình thường như sói đói, cái lúc cần thì cứ im như tượng.

“Sao anh lâu thế.” Ôn Trà bị kỳ phát tình tra tấn uể oải thúc giục.

Cố Vân Lan tháo thắt lưng, kéo khóa quỳ xuống bên chân Ôn Trà.

Qυầи ɭóŧ căng phồng, Cố Vân Lan đưa tay lên vuốt vuốt: “Muốn ăn thì tự móc nó ra đi em.”

Ôn Trà mơ mơ màng màng, cách lớp vải cọ cọ má lên, dùng tay kéo qυầи ɭóŧ.

Gậy thịt thẳng tắp chạm lên môi cậu.

Ôn Trà thuận theo hé miệng, mυ'ŧ qυყ đầυ rồi nhả ra, lè lưỡi liếʍ liếʍ lỗ nhỏ, đôi mắt ngước nhìn Cố Vân Lan. Khóe mắt cậu hơi hồng hồng tôn nốt ruồi mỹ nhân càng thêm quyến rũ, giống như đang câu dẫn Cố Vân Lan phạm tội.

Cố Vân Lan tặc lưỡi, Ôn Trà cảm giác như gậy thịt trong tay lại bự lên một chút, kẽ gẩy gẩy lỗ nhỏ, nghiêng đầu liếʍ láp dọc chiều dài.

Cố Vân Lan cúi xuống hôn Ôn Trà, ôm Ôn Trà từ trong ổ chăn ra.

Qυầи ɭóŧ và quần dài bị ném trên nền đất, Cố Vân Lan xoa xoa gậy thịt trướng đau, bế Ôn Trà khóa ngồi lên đùi mình, gẩy gẩy cúc áo sơ mi: “Giúp chồng em cởϊ qυầи áo nào.”

Ôn Trà gật đầu, nghiêm túc cởi từng cúc áo, mãi tới khi tám khối cơ bụng của Cố Vân Lan được lộ ra mới thôi.

Cố Vân Lan nhìn chằm chằm hàng mi đổ bóng của cậu, cúc áo cởi xong cũng nhịn không nổi xé rách vứt xuống, siết lấy vòng eo nhỏ của Ôn Trà kéo cậu quỳ lên, gậy thịt thẳng tắp chĩa vào miệng nhỏ.

Ôn Trà chẳng còn sức, cơ thể cứ thế theo đà đi xuống, dựa hết vào Cố Vân Lan. Miệng nhỏ chào hỏi gậy thịt, vừa ngứa vừa khó nhịn. Nước da^ʍ ướŧ áŧ tưới lên qυყ đầυ, chảy xuống làm ướt hết gậy thịt.

Cố Vân Lan nhìn người anh em mất một hồi, ôm chặt Ôn Trà, dùng tay chọc chọc trong miệng nhỏ. Bên trong đã ướt nhẹp, ngậm lấy hai ngón tay Cố Vân Lan.

“Ưm… Không đủ…” Ôn Trà cọ cọ mái tóc xoăn lên cổ Cố Vân Lan, “Em muốn… Muốn…”

“Em muốn gì nào? Nói thẳng ra, chồng em chiều em hết.” Cố Vân Lan không quan tâm vách thịt bên trong đang cố níu kéo lui ra, vuốt ve bên ngoài miệng nhỏ hai cái rồi đút thêm một ngón tay nữa vào.

“Em muốn… Muốn…” Ôn Trà nhìn trần nhà, khó chịu lắc lắc mông, “Muốn… Gậy thịt lớn của chồng… Đi vào…”

Tâm lý xấu xa của Cố Vân Lan lên ngôi, cười hừ hừ: “Nói em muốn d**ng v*t lớn của chồng đi nào.”

“Em muốn… Dươиɠ ѵậŧ lớn của chồng… Ah ~” Vừa dứt lời, Cố Vân Lan thay ngay ngón tay bằng “người anh em” đằng trước tiến vào.

Cả hai đều thở dài thỏa mãn.

Ăn được cây xúc xích to bự ao ước, miệng nhỏ bắt đầu mấp máy co rút, phun ra nuốt vào.

Ôn Trà ưỡn cao dâng đầu nhũ lên miệng Cố Vân Lan.

Cố Vân Lan nhịn mãi mới được ăn thịt lần đầu, không khống chế nổi bắt đầu làm càn, hận không thể nhét nguyên hai trái trứng vào.

Trong miệng ngậm trái cherry nhỏ, vừa liếʍ vừa cắn cắn, Ôn Trà sung sướиɠ rên lớn: “Nhẹ… Nhẹ thôi anh… Đầṳ ѵú… Vυ' bị cắn hư rồi…”

Chân cậu cũng run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ từ miệng nhỏ phía sau.

“Póc” một tiếng, Ôn Trà bừng tỉnh.

Cố Vân Lan tìm được điểm mẫn cảm nhất trong cậu, chăm chăm chọc vào hạt đậu kia, Ôn Trà mềm nhũn bắn ra.

Bàn tay hư hỏng của Cố Vân Lan cũng không rảnh, tìm được trò chơi mới xoa xoa trái đào mọng nước, bắt đầu dùng sức vỗ lên, mỗi lần hạ tay là một lần miệng nhỏ cắn chặt.

“Bé Hoa Hồng Nhỏ chặt quá, em muốn chồng em bắn cho em đến thế cơ à?” Cố Vân Lan chậm lại, miệng nhỏ bao lấy gậy thịt lớn, thích đến mức tê dại da đầu, suýt thì thất thủ.

“Nhanh chút đi anh.” Ôn Trà hờn dỗi thì thầm, khô nóng trong cơ thể vừa vơi bớt lại bắt đầu nổi loạn.

Miệng nhỏ ăn là ghiền, nhìn Cố Vân Lan thong dong không nhanh không chậm, Ôn Trà ghì lên vai anh tự mình lắc lắc mông.

“Ah ~” Gậy thịt lớn chầm chậm rút ra, cọ đến mức ngứa ngáy, Cố Vân Lan xấu xa chụp lấy cặp mông Ôn Trà khiến cậu phải ngồi về chỗ cũ, nháy mắt bị chạm vào khoang sinh sản, run rẩy lêи đỉиɦ, “Sâu quá, ưm…”

Nước mắt Ôn Trà ầng ậng, lấy lòng vụng về hôn Cố Vân Lan, miệng nhỏ mấp máy.

Khoang sinh sản càng thêm nóng bỏng, vách thịt mυ'ŧ mát qυყ đầυ, Cố Vân Lan vuốt ve eo nhỏ của Ôn Trà, xoay cậu đưa lưng về phía mình.

“Ưm… Thích quá…” Ôn Trà rêи ɾỉ.

Cố Vân Lan lại mạnh bạo đè cậu ra mà “chơi”, từng chút từng chút xỏ xuyên hòng chui vào khoang sinh sản. Ôn Trà như con thuyền nhỏ trong cơn bão, chẳng còn sức thuận theo Cố Vân Lan.

Cố Vân Lan ấn ấn lên bụng phẳng của Ôn Trà, y như anh nghĩ, có thể cảm nhận “người anh em” đang đâm chọc khiến cho nó nhô lên.

Cố Vân Lan thành kết trong khoang sinh sản, hung hăng cắn lên tuyến thể Ôn Trà.

“Hoa Hồng Nhỏ à, cuối cùng em cũng là của anh.”