Đêm đó là một đêm đầy căng thẳng. Tiêu Dật Hiên cũng đã điều binh xong. Chỉ cần dịch chuyển tức thời liền có thể tiến công.
Mà chỉ có ma pháp của Tần Mạc Vương mới dịch chuyển được số đông người như thế. Hắn đã đến quân trại từ sớm chuyển tin cho Tiêu Dật Hiên về tình hình ở Tần quốc.
Tần Mạc Vương trầm mặc nói:" Vẫn chưa có tin tức gì về quân chủ Dạ quốc, rõ ràng hắn sẽ điều binh và liên lạc với ta hôm nay. Chẳng lẽ, hắn phản bội rồi...."
Tiêu Dật Hiên hỏi:" Quân chủ Dạ quốc, ý ngươi là A Tử?"
Tần Mạc Vương:" Đó là tên hắn sao? Hắn khá thân với Tiêu Dao và nàng ta cũng rất tin tưởng hắn...ta không nghĩ hắn lại phản bội. Bây giờ binh lực trong thành đã bị đánh bại, dựa vào binh lực của Tiêu tướng quân và của Ma vương Samon liệu có áp đảo được 2 ma vương không đây...."
Tiêu Dật Hiên nhướng mày:" Tình huống tệ nhất là quân đội của A Tử sẽ theo phe ma tộc."
Tần Mạc Vương tức giận đập bàn:" Chết tiệt, đúng là có khả năng đó!"
Mặt trời còn chưa mọc thành chủ Tần quốc đã rực sáng đốm lửa. Hàng vạn binh sĩ ma tộc tiến đến công thành.
Người thì bay người thì cưỡi rồng, như đội quân trong truyền thuyết vậy. Hoàng đế Tần quốc đã bại trận từ lâu. Nay chỉ còn binh sĩ của Tiêu tướng quân là chưa ra trận. Bởi kế hoạch của chúng là đánh từ trong ra ngoài.
Ma tộc đi đến đâu, phóng hỏa đến đó. Người dân trong nhà chạy ra như thiêu thân ra ngoài. Tiếng thét, tiếng khóc thất thanh vang lên khắp nơi. Đó chính là bi kịch.
Quân đội của Tiêu Dật Hiên cũng đã đến được thành, hai bên giao chiến kịch kiệt tới tận sáng. Ai ngờ được một nơi yên bình cả trăm năm như thế này lại có ngày lâm vào bi kịch của chiến tranh chứ!
Như đã chuẩn bị từ rất lâu quân đội của ma tộc rất đông hơn nữa còn biết dàn thế trận một cách hoàn hảo. Samon là ma tộc nên khá quen với lối đánh của bọn chúng. Ông lấy 1 địch 10, chỉ huy quân đội đâu ra đó.
Giữa biển lửa đó, bỗng một bé gái chạy ra đâm trúng Tiêu Dật Hiên. Bé gái mặt mày nhá nhem, khóc nức nở nói với Tiêu Dật Hiên:" Ca ca, giúp mẫu thân ta với..."
Tiêu Dật Hiên ngồi xuống hỏi cô bé:" Mẫu thân muội đang ở đâu?"
Cô bé chỉ tay về phía căn nhà đổ nát ngay gần đó. Tiêu Dật Hiên tiến đến gần. Chỉ phát hiên một cơ thể bị đè nát dưới đống vỡ vụn đó.
Hắn nhướng mày phái một binh sĩ đưa cô bé đó đi. Hắn chỉ nói 1 câu:" Mẫu thân muội...mất rồi..."
Khoảnh khắc đó hắn cảm thấy trái tim nhỏ bé kia chắc sẽ vỡ tan, nhưng nếu không tỉnh táo lại, ngay cả mạng sống của bản thân cũng không giữ được.
Bầu trời hôm nay u ám đến tột cùng, mây đen che kín cả trời. Dường như sắp mưa hoặc do ông trời chỉ cảm thương cho
chiến tranh thôi.
Âu Dương Hàn và Âu Dương Tư Lạc nhận được tin của Phù Yên Nhiên, muốn đến cứu Tiêu Dao nhưng không kịp. Hai người đi khỏi đại lao, tâm trạng bất ổn, vì quân đội ma tộc canh gác khá nghiêm ngặt nên hai người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui.
Không ngờ khi đi qua quảng trường rộng lớn ngay giữa trung tâm hoàng cung lại nhìn thấy Tiêu Dao. Tư Lạc xúc động nhìn nàng, dường như không tin nổi vào mắt mình. " Huynh, đó là Tiêu Dao đúng không?"
Âu Dương Hàn cũng sốc ra mặt, đáp:" Đúng vậy, nhưng mà....tại sao...."
Xung quanh đó có rất nhiều lính gác. Tiêu Dao bị treo ở trên cây cột. Dáng vẻ tàn tạ vô cùng. Khắp người đều là vết xước, máu ở cổ đã đông lại. Vì vết đen của độc vẫn còn sót nên người Tiêu Dao lạnh buốt như thi thể.
Những tướng sĩ bên cạnh ma vương cũng đã tập trung đông đủ. Dù chỉ là trợ thủ nhưng sức mạnh của họ cũng như quái vật rồi.
Cô gái tên Nona ngồi gọn một bên, nhâm nhi li trà hoa nhài, dáng vẻ điềm nhiên như quý tộc.
Sian là tộc người thú, tính cách khá năng động, cô khoác lấy vai Nona cười tươi. " Lần này cô lập đại công đó, không ngờ ngày ma tộc đứng ở đây cũng đến!"
Nona nói:" Tất cả là do mệnh lệnh của ma vương Arian, có ngài ấy kẻ bề tôi như ta mới hành sự được."
Sian cười cười:" Cái tính của cô sao y hệt ngài ấy thế, đúng là chủ nào tớ đấy."
Một tên kiếm khách, mặc cái cổ áo che nửa mặt, khó hiểu nói: " Sian, cô gái kia là ai, tại sao chủ nhân lại bắt trông chừng một cái xác chứ?"
Sian thở dài:" Ai biết được tính chủ nhân thế nào, ngài ấy chỉ nói trận đấu với kẻ loài người đó thú vị, nên muốn treo lên làm chiến lợi phẩm."
Ani khoang tay đứng tựa vào cái cột sau lưng. Đưa mắt nhìn cô gái bị treo trên trước mặt. Nhìn thần sắc vẫn hồng hào, thật sự đã chết sao? Có khi nên kiểm tra lại.
Vừa có ý nghĩ đó, đột nhiên tên ma nhân to lớn đứng chắn trước mặt Ani. Hắn to giọng nói:" Lâu rồi không gặp nhỉ, ta luôn chờ ngày quyết chiến với ngươi đó!"
Ani nhướng mày. Hắn ghét nhất là những gã ồn ào như Chad. " Ta chưa từng nói muốn giao đấu với ngươi. Hơn nữa hôm nay là ngày quan trọng. Tập trung vào công việc đi."
Vừa nói dứt lời bỗng một thanh kiếm bay đến suýt đâm thẳng vào người Chad. Gã nhẹ nhàng né tránh, đưa mắt về phía xa:" Ai vậy?"
Quân lính ma tộc đang đứng chặn phía dưới. Âu Dương Hàn phẫn nộ nhìn về phía họ. Chẳng mấy chốc đã hạ gục tất cả đối thủ.
Ani lạnh lùng nói:" Muốn đánh nhau, thì tìm tên đó làm đối thủ ấy."
Chad cười to:" Đúng lúc lắm, đang ngứa tay mà."
Gã chưa gì đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Hàn, vung thanh chùy một lực cũng đủ khiến Âu Dương Hàn bật xa
mấy mét.
Âu Dương Tư Lạc đứng sau yểm trợ bằng ma pháp. Đối với kẻ địch mạnh về cơ bắp thì cần có chiến thuật.
Chad điên cuồng tung đòn về phía Âu Dương Hàn, mặt đất loang lổ cả ra.
Âu Dương Hàn vung kiếm ra ngay lập tức thanh kiếm bị gãy. Hắn ngơ người giây lát vì ngạc nhiên, không ngờ lại bị Chad bắt lấy. Gã một lực ấn đầu Âu Dương Hàn xuống đất.
Trán Âu Dương Hàn lúc này tưởng như đã vỡ ra, máu chảy không ngừng. Vậy mà một tiếng hắn cũng không kêu. Chỉ kịp thở dốc.
Tư Lạc sợ sệt hét:" Đại ca!"
Chad khó hiểu nhìn Âu Dương Hàn: " Sao ngươi lại có thể bình tĩnh vậy, chết đến nơi rồi!"
Không thấy Âu Dương Hàn nói gì, gã khó chịu dồn lực tiếp tục ấn đầu Âu Dương Hàn xuống. Nếu cứ tiếp tục hắn chỉ có chết. Chad nắm lấy tóc Âu Dương Hàn kéo lên. Gương mặt tuấn tú của cậu bây giờ chỉ toàn là máu, gần như hủy dung đi rồi, cậu khó khăn hít thở.
Ngay lúc đó, Chad đột nhiên cảm thấy có điều không ổn. Đó là linh cảm cuối cùng của hắn.
Xoẹt! Âu Dương Hàn bị thả xuống đất. Chỉ là cánh tay Chad vẫn còn nắm chặt tóc của Âu Dương Hàn.
Chad trợn mắt nhìn tay phải mình, máu phun ra tung tóe. Tiếp theo là đến tay trái, chân, hàng loạt vết cứa liên tục xuất hiên trên người gã. Gương mặt gã hoang mang vô cùng như thể không biết vì sao mình sắp chết.
Tư Lạc tiến đến gần đỡ Âu Dương Hàn dậy, ánh mắt chết chóc nhìn Chad:" Ngươi nghĩ là ngươi sẽ thắng sao? Chắc ngươi không biết vì sao mình lại sắp chết nhỉ?"
Chad trợn mắt nhìn Tư Lạc. Thằng nhóc này từ khi nào đã tạo ấn chú trên người gã. Tên kia hua tay múa chân chỉ để câu giờ cho hắn thôi sao?"
Tần Mạc Vương và Tiêu Dật Hiên cũng đã dẫn quân đội đến quảng trường. Hai ngưòi chạy đến nhìn binh lính ma tộc nằm la liệt khắp nơi, tiếp theo đó là Âu Dương Hàn và Tư Lạc đang ngồi gần đó, dường như đã bị trọng thương.
Ani, Sian, Nona đều khá bất ngờ khi một tên hiếu chiến như Chad lại bị đánh bại. Nhưng lúc này sự chú ý của họ đã rơi vào hai ma vương, đang bước ra từ trong cung điện.
Binh lính của A Tử từ cửa Nam và Tây cũng tiến vào, tất cả nghiêm chỉnh xếp thành hàng phía sau tướng sĩ. 3 tướng sĩ còn lại quỳ một đầu gối lên mặt đất cúi chào.
Suzu mỉm cười nói với A Tử:" Nè nè ta cho ngươi xem một thứ rất hay, đó là chiến lợi phẩm của ta hôm qua đấy, ngươi thấy sao?"
A Tử đưa mắt nhìn theo, y kinh ngạc nhìn Tiêu Dao. Tâm trạng sợ sệt vô cùng.
Arian lạnh lùng nhìn sắc mặt của A Tử rồi nói với Suzu:" Nhàm chán!"
A Tử loạng choạng bước tới gần Tiêu Dao. Vài giọt nước mắt lã chã rơi trên má y. Tại sao? Tại sao muội lại ở đây, trong tình cảnh này? Muội đang trừng phạt ta ư?
Muội có biết muội là tất cả của ta không?
Vì là A Tử đứng quay lưng lại nên không ai để ý đến thái độ của cậu. Arian nhìn về phía dưới. " Thái tử điện hạ tới rồi hả?"
Tần Mạc Vương:" Cảm ơn mấy ngày qua đã chiếu cố cho ta ở lại hoàng cung nhe điều đó đã giúp ích cho ta khá nhiều."
Arian:" Chỉ chờ đến khi bọn ta tập hợp đủ quân đội thôi, ngươi biết cha ngươi đã bại trận mà vẫn giả vờ không biết gì và ở trong cung ư?"
Tần Mạc Vương:" Ông ta thua trận, nhưng ta thì không."
Suzu ngồi một bên mà miệng ngáp liên tục:" Khi nào đánh nhau vậy, mau lên!"
Tiêu Dật Hiên đưa tay ra hiệu, đội quân liền xếp thành hình. Bắn muộn vàn mũi tên về phía địch. Mũi tên được niệm linh lưc, tất nhiên không bình thường. Nó như muôn vàn tia sáng xuyên qua bầu trời tối rồi lại đâm xuống dưới.
Tiêu Dật Hiên nhân cơ hội loạn lạc tiến đến phía trung tâm. Bởi cậu cũng đã nhìn thấy Tiêu Dao.
A Tử cởi trói cho Tiêu Dao rồi khẽ ôm nàng vào lòng. Cả người không ngừng run rẩy.
Suzu vô cùng ngạc nhiên nhìn A Tử:" Cái gì...ngươi quen cô ta?".
Tiêu Dật Hiên dồn lượng lớn ma pháp tấn công Suzu. Hắn phải tránh đòn tấn công đành bật ra xa.
Tiêu Dật Hiên đẩy A Tử ra, đấm cậu một cái thật đau. " Thằng khốn, vì ngươi, vì ngươi mà Tiêu Dao ra nông nỗi này! Ngươi có biết muội ấy tin tưởng ngươi biết chừng nào không! Cuộc chiến tranh này chính là điều ngươi muốn đó,
ngươi hài lòng chưa?"
Khóe miệng A Tử đã rướm máu, nhưng cậu không chút cảm xúc gì, chỉ ngồi thẫn thờ không nhúc nhích.
Arian khó chịu kéo A Tử đứng dậy:" Ngươi sao vậy? Ngươi quen con người đó sao?"
A Tử đột nhiên cảm thấy sát khí, cậu chạy ra chắn cho Tiêu Dật Hiên và Tiêu Dao vô điều kiện.
Suzu định tấn công Tiêu Dật Hiên, hàng ngàn thanh băng lao đến phía họ. Dù đã triệu hồi Băng Vũ để chắn nhưng vẫn không trụ nổi. Vài thanh băng đâm trúng lưng A Tử, sâu đến nỗi mặt cậu biến sắc vì đau.
Vài giọt máu của A Tử tóc tách rơi xuống, Tiêu Dật Hiên kinh ngạc nhìn A Tử:" Ngươi...."
Tiểu Bạch vốn đi theo Tiêu Dật Hiên để giao quân lệnh, giờ mới kịp trở về bên chủ nhân, nó liên kết với tâm trí Tiêu Dao đánh thức nàng dậy. " Chủ nhân! Chủ nhân! Người mau tỉnh lại đi!!!"
Tiểu Bạch..... Nàng dường như cảm thấy một cảm giác ấm áp quay lại bên mình. Vì bị thương khá nặng nên Tiêu Dao chợp mắt rất lâu.
Tiêu Dao khẽ mở mắt. Nàng sợ hại nhìn cảnh tượng trước mắt.
A Tử cả người toàn là máu, nhưng cậu vẫn không động đậy mà chắn trước mặt nàng. Hắn thấy Tiêu Dao mở mắt nhìn mình mà kinh ngạc vô cùng. Nếu Tiêu Dao thật sự chết thì sẽ thế nào, hắn thật sự không dám nghĩ đến, hắn sợ, thật sự rất sợ!
Bởi Tiêu Dao là người quan trọng nhất với hắn. Dẫu vậy sao hắn vẫn phớ lờ khẩn cầu của nàng ta để quyết định một điều ích kỉ như vậy chứ!
Tiêu Dật Hiên vội lay người Tiêu Dao:" Muội vẫn còn sống sao! Tốt quá!"
Dù lúc nãy cơ thể Tiêu Dao lạnh lẽo đến vậy nhưng muội ấy vẫn còn sống sao? Mạch tim cũng yếu đến nỗi không cảm nhận được chút gì, xem ra đã bị thương rất nặng.
Suzu, Arian và hạ cấp của họ cũng không tin nổi vào mắt mình. Một người bị thương nặng thế nhưng vẫn vực qua được ranh giới giữa sự sống và cái chết sao? Độc của ma vương Suzu mà cũng không gϊếŧ được một con người, đây há chẳng phải là một trò cười!
Tiêu Dao vận mình đứng dậy đỡ lấy A Tử, mắng:" A Tử, sao huynh lại bị thương nặng thế này! Là vì đỡ sương băng thay cho bọn ta ư?"
A Tử truyền pháp khí vào tay, đưa tín hiệu đến cho quân đội của mình. Tất cả nhìn thấy đột nhiên chuyển hướng tấn công về phía ma tộc.
Arian tức giận hét:" A Tử! Ngươi sao lại phản bội ma tộc, là vì cô gái loài người kia sao?"
Suzu cười nhạo:" Ôi chao, tình cảm lãng mạn thật đấy, nhưng sớm thôi ta sẽ cho 2 ngươi chết chung."
Ngay lúc đó, Sian và Ani đồng loạt tấn công về phía Tiêu Dao nhưng đã bị Tiêu Dật Hiên phản đòn.
Tiêu Dật Hiên lạnh băng nói:" Đánh lén một người bị trọng thương mà cũng chấp nhận được sao?"
Ani nói:" Nhưng cô gái kia số phận là phải chết rồi..."
Tiêu Dật Hiên:" Chủ nhân không gϊếŧ được liền sửa lại sai sót sao, ha.."
Sian cười lớn:" Thú vị đấy, nhưng không chỉ đấu võ mồm là được đâu, từ giờ nói chuyện bằng thực lực thôi!"
Nói rồi một màn 2 chấp 1 đầy căng thẳng diễn ra.
Hai ma vương cũng tiến đến phía A Tử và Tiêu Dao. Họ là vua của cuộc chiến này. Cũng là quân bài mạnh nhất, chỉ cần chiến thắng thì trận chiến kết thúc, nếu không người chết sẽ là hai người.
Nona cung kính nói với Arian:" Chủ nhân, hai người kia đều bị thương nặng, hay để tại hạ ra tay..."
Arian:" Cũng đúng, một ma vương mà phải đi đánh nhau với hai kẻ bị thương nặng thì còn ra gì nữa..."
Nona:" Vậy thì..."
Arian:" Nhưng mà, riêng hắn, phải bại trận dưới tay ta!"
Nona ngạc nhiên nhìn A Tử, có thể thấy lâu rồi chủ nhân mới xem trọng một người như vậy kể cả với tư cách một đối thủ.
Suzu cũng nói:" Ta cũng sẽ tự xử lý con người kia, bại trận dưới tay ta mà không chết thì đúng là nực cười!"
A Tử thở hổn hển, máu chảy không ngừng trên khóe miệng. Tuy vậy thần sắc y vẫn điềm tĩnh vô cùng:" Này này đừng nói chuyện như kiểu chúng tôi là bánh kẹo mà chia như thế chứ.."
Tiêu Dao nhíu mày nhìn A Tử. Tay nàng dính đầy máu của hắn. Là lúc nào rồi mà còn nói chuyện bình tĩnh như vậy. Vết thương này không phải quá nặng rồi sao!