Đã 2 ngày ẩn náu ở nơi này, Tiêu Dao gần như kể mọi chuyện ở Dạ quốc cho Tiêu Dật Hiên. Hiện nay ca ca đã biết thân phận của A Tử và những chuyện huynh ấy trải qua.
Tiêu Dật Hiên nói:" Vậy muội biết thân phận của hắn từ trước rồi sao?"
Tiêu Dao gật đầu.
Tiêu Dật Hiên thở dài:" Xuất thân của hắn quả nhiên không đơn giản, thiết nghĩ quãng thời gian qua hắn sống cũng không dễ dàng gì..."
Hai huynh muội vừa đi vừa nói, tiện thể đem đồ ăn về nhà. Vừa vào đến sân, liền cảm thấy có gì đó không đúng, cái ghế ngoài sân bị đổ, thảo dược trên cái giá cũng rơi xuống đất. Dù chỉ là chi tiết rất nhỏ nhưng nếu mẫu thân còn ở nhà thì sao lại yên tĩnh đến vậy.
Tiêu Dật Hiên thấy có điều cổ quái liền nắm lấy tay Tiêu Dao ra dấu hiệu cẩn thận.
Hai người im lặng tiến đến gần cửa. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa ra ngàn mũi dao đã bay tới, cũng may cả hai đều phản xạ kịp.
Từ trong nhà mấy tên ma tộc bước ra, ma khí tỏa ra thật kinh khủng. Không ngờ bọn chúng có thể giấu khí tức của mình kĩ như vậy.
Tiêu Dao tức giận nói:" Mẫu thân ta đâu! Các người đã làm gì bà ấy!"
Một tên cao to kiêu ngạo nói:" Yên tâm, ta sẽ tiễn ngươi đi cùng bà ta."
Cả bọn cười một cách man rợ. Tiêu Dao triệu hồi thanh kiếm trong tay tức giận vô cùng.
Tiêu Dật Hiên nói:" Bình tĩnh....có thể bà ấy chỉ bị bắt đi thôi!"
Cả bọn ma tộc lao đến kẻ dùng vũ khí kẻ đánh bằng tay không, vừa tung đòn đã thấy thể lực của bọn chúng khác xa với con người rồi.
Tuy nhiên Tiêu Dật Hiên và Tiêu Dao liên thủ chắc chắn không thua, chỉ vài phút sau khi gây chiến đối thủ đã lăn ra đất ngay. Một tên nhanh nhẹn chạy đi mất miệng lẩm bẩm chửi:" Chết tiệt, con người gì mà như quái vật thế!"
Tiêu Dật Hiên vội nói:" Tiêu Dao muội tìm nơi an toàn để đi trước, ta sẽ đuổi theo hắn để tìm tung tích của mẫu thân!"
Tiêu Dao nhìn theo bóng dáng ca ca khuất dần liền lấy cái nón đội lên đi khỏi đó ngay.
Đi đến khu phố chính đột nhiên Tiêu Dao nghe thấy một đám người xì xào bàn tán.
" Tên đó dù bị tra khảo thế nào cũng không khai báo đồng minh của mình đâu."
" Đúng là lì thật, cũng đâu còn là tướng quân đâu mà làm vẻ cao thượng chứ!"
Tiêu Dao liếc nhìn lệnh bài của chúng, có vẻ như chúng là quản ngục trong cung. Hơn nữa hình như đang nói về cha nàng. Nếu đi theo biết đâu biết được tung tích của ông ấy. Liệu ông ấy có bị thương nặng không?
Đi theo cả ngày trời cuối cùng bọn chúng đến Thiên Cẩn lầu. Tiêu Dao đứng trước cửa mà sững sờ, nơi này là lầu xanh mà!
Vừa định rút lui thì có mấy cô gái dung mạo như hoa, ăn mặc lòe lọet khoác tay Tiêu Dao kéo vào mời chào ngọt xớt:" Công tử mới lần đầu đến đây ư? Đừng ngại mà thϊếp sẽ tiếp đãi ngài chu đáo.."
Tiêu Dao ngại ngùng đẩy cô gái đó ra lắp bắp nói:" Ta...ta.."
Thôi đã vào đến đây rồi thì đi theo mấy tên kia vậy. Tiêu Dao tìm cớ để đi theo mấy gã kia. Bọn chúng ngồi ở phòng riêng.
Trong căn phòng đó còn có một người khác, nhìn qua dáng vẻ có vẻ giống ma tộc.
Tiêu Dao ngồi ở căn phòng ngay bên cạnh cũng may hiệu ứng cách âm không tốt nếu cố gắng có vẻ nghe được khá rõ.
Ai ngờ câu đầu tiên hắn nói là:" Ngay cả cái đuôi cũng không cắt được mà muốn bán tin tức cho ta?"
Tiêu Dao giật mình đứng phắt dậy chạy ra khỏi cửa phòng, bọn quản ngục phòng bên cạnh cũng đúng lúc mở cửa phòng ra.
" Ngươi theo bọn ta từ khi nào?"
Cũng may bọn chúng chỉ nhìn thấy bóng lưng Tiêu Dao. Nàng chạy thẳng lên tầng trên. Ở đây tổng cộng có 3 tầng hơn nữa rất rộng rãi. Tiêu Dao lên tận tầng cao nhất mở đại một phòng chạy vào. Tên trong phòng kia đã dùng pháp thuật chế ngự làm Tiêu Dao không dùng được thuật dịch chuyển.
Không ngờ bên trong có người, hắn lên tiếng:" Ai vậy?"
Tiêu Dao gặp người quen mà vui không siết:" Tần Mạc Vương! Sao ngươi lại ở đây? À mà quan trọng hãy giúp ta với ta đang bị truy bắt!"
Ở lầu hai đã có tiếng nói:" Có vẻ hắn chạy lên trên rồi là một nam tử mặc áo màu trắng, kiểm tra từng phòng một đi.
Đột nhiên Tiêu Dao thấy cái tủ đồ gần đấy. Nàng mở ra thì thấy quần áo của nữ bên trong.
Tiêu Dao vội cởi bộ đồ nam nhân của mình ra thay. Tần Mạc Vương mặt đỏ gay quay người lại:" Ngươi...ngươi làm cái gì vậy?"
Tiêu Dao thay xong lại nói:" Xin lỗi tình hình cấp bách."
Nghe tiếng bước chân thì bọn chúng sắp đến. Tiêu Dao vội đẩy Tần Mạc Vương lên giường, tiện tay xõa tóc ra. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn thiết:" Hãy giả vờ một chút thôi!"
Tần Mạc Vương vẫn chưa hoàn hồn lại, cô gái này vậy mà có thể làm tới bước này. Hắn nhìn Tiêu Dao đang đè trên người mình, ở khoảng cách gần như vậy liệu nàng ta có cảm nhận được tim hắn đang đập rất nhanh không?
Có tiếng cửa mở ra, Tần Mạc Vương vòng tay ra sau gáy Tiêu Dao kéo xuống, môi hai người suýt chạm vào nhau.
Bọn người kia tưởng hai người đang làm chuyện đó vội chạy ra ngòai xin lỗi rối rít.
Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy:" Cảm ơn ngài!"
Tần Mạc Vương mỉm cười:" Cô có năng khiếu quyến rũ người khác đó...."
Tiêu Dao tức giận:" Điện hạ là đang chế giễu ta sao?"
Đột nhiên Tần Mạc Vương ôm ngang người Tiêu Dao dịch chuyển đến hoàng cung.
Tiêu Dao ngạc nhiên:" Rõ ràng bên ngoài có kết giới vậy mà ngài vẫn dịch chuyển được sao?"
Tần Mạc Vương đắc ý:" Cái kết giới đó sao làm khó được ta. Hiện giờ ngươi đang bị truy đuổi nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, đúng không? Đây là phòng ta. "
Tiêu Dao đột nhiên tò mò:" Nhưng mà điện hạ đến nơi vừa rồi để làm gì vậy?"
Tần Mạc Vương tiến lại gần Tiêu Dao trêu chọc. " Đến nơi đó
rồi chẳng lẽ là để nói chuyện? Đang sắp được phục vụ thì ngươi lại chạy vào, làm sao đây ngươi đền bù cho ta nhé?"
Sao nam nhân nào cũng đen tối vậy. Thật sự không dám tin ai nữa rồi! Tiêu Dao sợ đến dựng gáy tóc. Càng lùi lại càng bị dồn vào góc tường.
Tần Mạc Vương ghé vào tai Tiêu Dao nói:" Đùa thôi!"
Tiêu Dao bây giờ đang có một cục tức trong người nhưng phàm là kẻ không còn nơi chốn chỉ có thể đi phải ở nhờ thì làm sao đánh chủ nhà được.
Sau đó, Tiêu Dao được phát bộ đồ của cung nữ, nó có màu xanh dương nhạt, khá đơn giản.
Tiêu Dao ngồi gần hồ nước trong cung, thơ thẩn ngắm nhìn. Nghe nói hiện giờ Tần đế chỉ còn cái vỏ bên ngoài, ông ta không khác gì một con rối hết. Còn 2 ma vương vẫn đang ẩn nấp trong hoàng cung rộng lớn này, chính quyền của Tần quốc trải dài khắp nơi, cần một thời gian để nắm được quyền lực trong tay. Nếu Tần Mạc Vương không kịp điều binh lực đủ thì sẽ muộn mất.
Nhắc tới binh lực, cha của Tiêu Dao bị bắt sống khả năng lớn là do lượng binh lực ông ấy nắm trong tay. Nàng đột nhiên nhớ tới dấu ấn mà ông ấy hay cất. Cả lệnh bài mang bên người ông ấy nữa.
Lần trước ra biên giới ông ấy có mang theo dấu ấn cùng lệnh bài, nếu ông ấy về nhà kịp thì hẳn là sẽ để ở thư phòng?
Tiêu Dao đứng phắt dậy, ông ấy thường dùng pháp thuật không gian đặt con ấn cùng lệnh bài vào trong quyển sách.
Tiêu Dao phải cẩn thận về nhà để tránh có mai phục.
Vừa chạy đến thư phòng Tiêu Dao rút quyển sách từ vị trí quen thuộc, từ từ mở ra. Hình ảnh con ấn quả nhiên ở trong quyển sách. Tiêu Dao lấy con ấn và lệnh bài dùng pháp thuật cất nó vào chiều không gian khác.
Xong việc rồi thì phải đi lẹ, nhưng Tiêu Dao vừa chạy qua phòng nàng thì lại nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Mà giọng nói này là của A Tử. Sao A Tử lại ở đây? Hơn nữa tại sao cậu đến Tần quốc rồi nhưng không liên lạc với nàng.
Arian ngồi trên chiếc ghế ở đình viện. Trên bàn có đầy cánh hoa do lâu rồi không có người dọn.
Tiêu Dao không chịu nổi nén nhìn người trong sân. Cô gái kia sao có thể đẹp đến vậy? Mái tóc vàng nhạt mềm mại, đôi mắt hai màu huyền bí vô cùng. Chỉ một ánh nhìn cũng khiến người ta say đắm. Nguồn ma lực tỏa ra từ cô ta vừa nhìn đã biết người này hẳn là ma vương rồi.
Arian nói:" Ngươi tính trì hoãn tới bao giờ? Không phải nói người của ngươi sẽ tấn công biên giới sao?"
A Tử đáp:" Ngày mai họ sẽ tới, khi đó đất nước này sẽ chia thành một nửa. Còn người dân...."
Arian lạnh lùng nói:" Không phục thì gϊếŧ, còn lại thì áp giải làm nô ɭệ, bọn chúng đàn áp ma tộc bao lâu nay đến lúc phải trả giá rồi."
Tiêu Dao nghe xong cuộc nói chuyện của họ liền thấy hoang mang vô cùng. A Tử, rốt cuộc huynh ấy ở phe của ai? Có phải huynh ấy sớm đã lên kế hoạch này với ma tộc, rồi mới giả vờ liên minh với Tần Mạc Vương làm gián điệp?
Tiêu Dao vội chạy đi ngay để không bị phát hiện.
Vừa ra khỏi chỗ đó, A Tử đã xuất hiện trước mặt Tiêu Dao rồi. Cậu có vẻ khá bình tĩnh, nói:" Muội nghe thấy rồi sao?"
Tiêu Dao thấy A Tự mà giật mình xém té. Sao y lại xuất quỷ nhập thần như vậy, nãy giờ Tiêu Dao nấp rất kĩ mà.
Tiêu Dao nói:" Huynh cần giải thích về chuyện đó không?"
A Tử:" Ta chính là muốn Tần quốc diệt vong, để trả thù."
Tiêu Dao cảm thấy tim mình trĩu nặng. Đó thật sự là điều A Tử muốn làm sao? Huynh ấy thật sự sẽ trở thành nhân vật phản diện gϊếŧ bao nhiêu người không từ thủ đoạn để trả thù ư?
Tiêu Dao nhẹ giọng nói:" Ta biết huynh đã trải qua muôn vàn đau khổ, muôn vàn thử thách để đến được đây. Nhưng huynh nhất định phải làm như vậy sao?"
Ánh mắt sâu thẳm của A Tử nhìn Tiêu Dao thật buồn cũng thật bi thương. " Muội có biết cái ngày Tần đế gϊếŧ cha mẹ ta và cho xử tử cả dòng tộc nhà Minh không? Khi đó ta mới 6 tuổi, phải trơ mắt nhìn cha mẹ bị ngàn kiếm đâm chết. Lỗi thống khổ khi đó của hai người họ vẫn đọng lại trong trái tim ta đến ngày hôm nay. Nếu ta không đòi lại công bằng thì là ai?"
Tiêu Dao mở miệng định nói rồi lại thôi. Nàng có thể nói gì chứ? Đúng vậy, thế giới này quá bất công với A Tử. Lúc trước cũng vậy bây giờ cũng vậy. Ngay cả Tiêu Dao cũng đã từng đâm cậu một nhát. A Tử cô độc đến vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm quay lưng lại với cậu lần nữa? Dù nàng không nhẫn tâm nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tiêu Dao đột ngột nắm lấy tay A Tử, coi như khẩn cầu cậu lần đầu cũng là lần cuối." Huynh có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không? Một khi quân đội của huynh đến, ma vương sẽ thật sự đứng lên đàn áp đất nước này. Sau ngày mai, con người sẽ phải đổ máu và nước mắt, thậm chí sẽ có nhiều người sẽ phải chết. Nếu chuyện đó xảy ra con người và ma tộc mãi mãi không thể cùng tồn tại trên thế giới này nữa!"
Đáy mắt A Tử đã hơi đỏ, dường như nước mắt đang cố không trào ra. Hắn biết, hắn biết mọi chuyện sẽ tồi tệ như vậy. Nhưng thế giới này vốn không công bằng, có lẽ hắn sống đến ngày hôm nay chỉ để trả thù....
Hắn gạt tay Tiêu Dao ra, gằn giọng nói:" Ta hận nơi này, hận Tần đế hận mọi thứ ở đây, ta không thể dừng lại. Có lẽ con người và ma tộc chính là không thể cùng tồn tại.... "
Tiêu Dao sững sờ, loạng choạng lùi về phía sau. Vẻ mặt này của A Tử, Tiêu Dao chưa từng thấy trước đây. Bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng. Đó là cảm giác mà huynh ấy phải chịu trước giờ ư? Nhưng tại sao chứ, tại sao người đã trải qua những bi kịch đó lại lặp lại lịch sử đấy?
Tiêu Dao run giọng nói:" A Tử...huynh không phải người như vậy mà... Huynh sao có thể vì trả thù mà mù quáng như vậy? Là do ta vốn không hiểu huynh sao?"
Nàng im lặng nhìn A Tử, trong lòng bối rối vô cùng. Tại sao huynh lại im lặng? Làm ơn trả lời nàng đi có được không?
Tiêu Dao không đợi được câu trả lời chỉ lặng lẽ rời đi. A Tử nhìn theo bóng lưng Tiêu Dao mà lòng nặng trĩu.
Phù Yên Nhiên biết tin Tiêu Dao đang trốn ở trong cung từ Tần Mạc Vương, liền vội vã chạy đến tìm nàng.
Vừa thấy Tiêu Dao đang đứng trước cửa phòng, Phù Yên Nhiên vui mừng nói:" Tiêu Dao, ngươi vẫn ổn chứ? Từ lúc nghe tin cả nhà ngươi bị truy nã, ta đã vô cùng lo lắng...."
Chưa nói hết câu, Phù Yên Nhiên đã lặng thinh, nàng thấy Tiêu Dao khóc. Đôi mắt cô đỏ hết cả lên. Làm bạn với Tiêu Dao bao lâu nay dù trải qua bao sóng gió cũng chưa từng thấy Tiêu Dao khóc bao giờ, vì nàng ta là người kiên cường hơn ai hết. Có lẽ là do lần này mọi chuyện đã quá nghiêm trọng ư?
Phù Yên Nhiên bối rối hỏi:" Ngươi sao vậy?"
Tiêu Dao cũng cảm thấy mình lạ, dù gia đình nàng bị truy nã, dù cha mẹ bị bắt nàng cũng không nản chí vì nàng tin mình có thể cứu 2 người họ. Nhưng lần này, nàng thật sự bất lực rồi.
Nàng khóc nức lên, nghẹn giọng nói:" Ta...cũng không biết nữa, chỉ là tự dưng... không dừng khóc được..."
Phù Yên Nhiên cũng thương bạn mình lắm nhưng không giúp được gì, nàng chỉ im lặng, xoa lưng Tiêu Dao an ủi.
Tới gần chiều, Tiêu Dật Hiên gửi tin tức nói rằng đã cứu được mẫu thân. Tiêu Dao viết quân lệnh kèm theo lệnh bài sai Tiểu Bạch chuyển tới cho ca ca. Ngay ngày mai có lẽ quân đội của Tiêu tướng quân sẽ đến được kinh thành ngay.
Tình hình trước mắt là cứu cha ra khỏi đại lao, đang suy nghĩ giải pháp thì Phù Yên Nhiên lên tiếng.
" Hiện giờ, Tiêu tướng quân bị thương khá nặng, vì là quân y trong hoàng cung nên ta được phái tới chữa trị cho ông ấy để duy trì mạng sống."
Tiêu Dao nói:" Phù Yên Nhiên, liệu ngươi có thể đưa ta tới nhà lao được không?"
Phù Yên Nhiên hoảng hốt:" Không được! Như vậy quá nguy hiểm, hơn nữa nếu ai nhận ra thân phận của ngươi thì..."
Tiêu Dao:" Ta lấy khăn che mặt là được, ta sẽ giả dạng làm người bốc thuốc."
Tiêu Dao cố gắng năn nỉ Phù Yên Nhiên cả ngày trời cuối cùng cũng thành công.
Bước qua hành lang tối tăm là đến phòng giam của Tiêu Thừa. Ông bị trói trên cột, cả người khắp nơi toàn là vết rạch, vết chém. Tiêu Dao tiến lại gần ông, mắt cứ rưng rưng.
Tiêu Thừa chầm chậm mở mắt. Vừa thấy Tiêu Dao, liền trách mắng:" Sao....con lại đến đây!"
Tiêu Dao vừa nhanh tay cởi trói cho ông vừa nói:" Phụ thân, người cố chịu nhé, con sẽ cứu người ngay thôi!"
Dù giọng nói đã khản đặc nhưng ông vẫn cố nói:" Không được...con mau đi.."
Chưa nói hết câu, đôi mắt của ông co lại nhìn phía sau Tiêu Dao như thể rất sốc.
Phù Yên Nhiên nhìn cậu trai trước mặt mà cũng tái mét mặt mày. " Ma...ma vương Suzu..."
Tiêu Dao dừng hành động của mình lại, lo sợ không biết hắn đã thấy chưa. Nàng quay lại nhìn. Cậu thiếu niên này dáng người thấp thấp, nhưng gương mặt rất tuấn tú. Người vận bộ yukata truyền thống của nhật.
Phù Yên Nhiên vội kéo Tiêu Dao lùi xuống. Ma vương Suzu liếc nhìn Tiêu Dao một cái ớn lạnh. " Không phải sáng nay
ngươi đến chữa trị cho ông ta 1 lần rồi sao?"
Phù Yên Nhiên cúi đầu đáp:" Sáng nay tại hạ quên một loại thuốc nên giờ mới phải quay lại."
Ma vương Suzu ồ 1 cái:" Người kia cũng là lần đầu ta thấy, là người hầu của ngươi ư?"
Phù Yên Nhiên đáp:" Đúng vậy."
Ma vương Suzu đột ngột tiến lại gần Tiêu Dao. Tay chạm vào cái khăn che mặt của Tiêu Dao. " Ta thích đôi mắt của ngươi, như màu của bầu trời vậy...nhưng tại sao phải che mặt chứ?"
Vốn thế giới này là thế giới của pháp thuật nên màu mắt và tóc cũng đa dạng. Màu mắt của Tiêu Dao giống hệt cha. Liệu nàng có bị phát hiện không đây?
Thấy ma vương Suzu rụt tay lại. Tiêu Dao vừa thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại đột ngột kéo khăn che mặt của Tiêu Dao xuống.
Hắn nói:" Đúng là tự chui đầu vào roi mà."
Tiêu Dao vội lùi lại mấy bước thi triển pháp thuật. Kết ấn hiện lên trên tay. " Đã bị phát hiện thì không còn cách nào khác."
Tiêu Thừa hốt hoảng nói:" Tiêu Dao, mau chạy!"
Suzu cười lớn:" Cứ chạy đi, ai biết cha ngươi và cô gái kia sẽ ra sao nếu ngươi chạy chứ!"
" Con sẽ không chạy." Tiêu Dao nói rồi vận linh lực kết vòng tròn ma pháp trên tay.
Tiếng ma pháp vỡ ra liên tục ngân lên. Dù đã đánh trúng nhưng tên đó không hề hấn gì.
Suzu chế nhạo:" Lượng linh lực lớn đấy, rất ít người có thể thi
triển ma pháp hoàn hảo như ngươi. Nhưng mà tiếc quá, ngươi không thể thắng đâu."
Tiêu Dao:" Ta sẽ không thua ở đâu."
Dù không thể nhìn thấy tất cả động tác của Suzu nhưng Tiêu Dao có thể cảm nhận rõ sát khí của hắn.
Cảm nhận thời cơ đã đến, vừa định tung chiêu cuối thì Suzu đột ngột biến mất trong không trung. Khí tức, sát khí mọi thứ đều biến mất.
Tiêu Dao đảo mắt nhìn quanh, căng thẳng vô cùng. Đâu rồi, rốt cuộc là ở đâu?
Phù Yên Nhiên và Tiêu Thừa cũng nhìn quanh nhưng không phát hiện ra gì.
Đương nhiên Suzu cũng không để Tiêu Dao nghỉ ngơi phút nào, hắn từ cái bóng dưới chân Tiêu Dao hiện lên, không do dự triệu hồi nguyên tố băng phóng những mũi băng sắc nhọn vào Tiêu Dao.
Suýt nữa thì nàng trở thành nhím rồi, dù tránh kịp nhưng một mũi tên băng vẫn đâm ngang cổ Tiêu Dao. May không cắt trúng mạch, dẫu vậy máu vẫn không ngừng chảy ra.
Suzu định ra đòn tiếp theo nhưng nhìn vẻ điềm tĩnh của Tiêu Dao lại thấy kì lạ.
Tiêu Dao đột ngột đưa tay lên, vòng tròn ma pháp màu đỏ hiện lên. Nàng đọc thuật chú cổ.
Những kí tự kì lạ quấn lấy tay chân Suzu. Hắn khó chịu nhìn tay mình. " Cái gì vậy!?"
Tiêu Dao cười nhẹ:" Ta đã nói ta sẽ không thua."
Nói rồi nàng búng tay nhẹ 1 cái, thần chú liền phát huy tác
dụng ngay lập tức ăn sâu vào linh thể Suzu, phá vỡ từng chút một.
Pháp chú cổ này đánh thẳng vào linh hồn kẻ bị tấn công. Một khi linh hồn tiêu tan thì chỉ có chết. Đương nhiên vì hắn là ma vương nên chưa chắc chiêu này đã có tác dụng với hắn. Tiêu Dao đành liều một phen thôi.
Suzu ngã lăn ra mặt đất, quằn quại gào thét.
Mọi người trong nhà lao nín thở nhìn hắn mà không biết đã thành công chưa. Tiêu Dao và Phù Yên Nhiên mỗi người một bên nhanh chóng cởi trói cho Tiêu Thừa.
" Định đi đâu vậy?" Suzu từ từ đứng dậy, nhìn Tiêu Dao một cách man rợ.
Tiêu Dao quay lại sợ sệt nhìn Suzu. Ma vương đều là quái vật hết à? Chiêu thức đó tốn biết bao linh lực của Tiêu Dao cơ chứ. Thậm chí không kiềm chân hắn nổi 5 phút.
Nàng đẩy Phù Yên Nhiên đi. " Yên Nhiên, nhớ chăm sóc phụ thân ta."
Tiêu Thừa tức giận kéo lấy Tiêu Dao:" Con điên rồi sao!"
Tiêu Dao đẩy ông và Phù Yên Nhiên đi:" Mau lên, không thì sẽ không kịp!"
Sức mạnh của ma vương kinh khủng đến cỡ nào, ai cũng biết. Ngay thời khắc nguy hiểm đến tột cùng này thì càng không thể do dự. Phù Yên Nhiên không kìm được nước mắt nhìn Tiêu Dao:" Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi...."
Ngay sau đó Phù Yên Nhiên đưa Tiêu Thừa đi ngay.
Suzu loạng choạng tiến về phía Tiêu Dao. " Ngươi đừng lo, để bọn họ chạy cũng chỉ là để bọn họ chết sau ngươi thôi."
Tiêu Dao:" Ma vương các ngươi ai cũng coi sinh mệnh như đồ chơi sao? "
Suzu đưa ngón trỏ lên lắc lắc. " Không, đối với ma tộc thì khác, còn con người đối với ta...."
Hắn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Dao đã cười khẩy 1 cái khinh bỉ:" Vẫn là lí do này, kể hoài ta cũng chán rồi. Đó chỉ là lời biện hộ của ngươi thôi đúng chứ? Kẻ ác thì vẫn là kẻ ác!"
Suzu trừng mắt nhìn Tiêu Dao:" Đừng đánh đồng ta như một kẻ cặn bã chứ!"
Xem ra cũng đã đến lúc hắn sử dụng hết năng lực. Sát khí của hắn khiến người khác ớn lạnh.
Tiêu Dao tránh tới tránh lui những đòn tấn công của hắn nhưng không thể ra đòn sát thương trí mạng được vì đã gần hết linh lực.
Những bụi gai đột ngột mọc lên từ dưới chân Tiêu Dao. Nó siết chặt tay, chân rồi đến cổ nàng.
Tiêu Dao bị khống chế triệt để không thể cử động được. Suzu cười man rợ:" Con người cũng chỉ có thế mà thôi!"
Bụi gai siết vào cổ Tiêu Dao ngày càng chặt, máu chảy ra từ vết thương lúc nãy cũng ngày càng nhiều. Hơn thế nữa bụi gai này dường như có độc. Một đoạn cổ tay Tiêu Dao bị nổi màu đen.
Suzu lướt qua Tiêu Dao nói:" Chưa đầy 1 phút ngươi sẽ chết thôi, tạm biệt nhé!"
Bụi gai cũng theo hắn biến mất. Tiêu Dao ngã xuống đất, cảm giác cổ mình suýt đứt ra. Cũng may hắn không biết nàng kháng được độc. Nhưng có lẽ vì dùng quá nhiều linh lực
khiến cơ thể Tiêu Dao nặng nề quá. Nàng lim dim nhắm mắt lại.