Nàng thật sự cực kỳ ngoan ngoãn, Tiêu Minh Thành nhìn ánh mắt của Gia Ngư.
Bên trong có một loại rất trong suốt thuần túy, giống như là chảy xuôi một dòng nước trong, tựa như ánh sao lại giống như ánh mặt trời, đủ để làm cho hết thảy đều ảm đạm thất sắc, cũng có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.
"Được."
Dưới ánh sáng mờ nhạt, hắn cười dịu dàng, rốt cuộc cũng buông tay của nàng ra.
Lấy lòng bàn tay khô nóng của mình dán sát vào hai gò má tuyết nhuận của Tiêu Gia Ngư, chậm rãi nâng cao lên.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng u ám, trong lúc nàng đang mê mang khó hiểu, hắn lại cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Cánh môi mềm mại giống như hoa tươi nàng đã hái vào sáng sớm ban mai, đầu lưỡi thô ráp liếʍ qua, có thể cảm giác được rõ ràng sự co rút run rẩy của nàng.
Hắn đem tất cả khẩn cấp tiếp tục đè nén, chậm rãi mở răng nanh của nàng ra.
Trong nháy mắt, hắn nếm được hương lan ấm áp, hương vị ngọt ngào vô hạn khiến hắn bắt đầu dữ tợn.
Khứu giác không bằng vị giác, hắn đã quá quen với mùi vị thuộc về nàng.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ngậm chặt vào giữa môi và răng của nàng như thế này.
Hắn dần dần không còn dịu dàng nữa, mỗi trên dùng sức mυ'ŧ, môi dưới cực kỳ hút cuốn lấy, lưỡi lớn cơ hồ nhét đầy miệng đàn hương nho nhỏ của nàng, xẹt qua vách ngăn mềm mại, đảo qua đáy lưỡi mềm mại...
- Ô!
Trong cơn sốt nóng, rất nhiều nước bọt ướt sũng, Gia Ngư bị hôn đến hô hấp cực kỳ không thuận lợi.
Toàn bộ thân hình của nàng bị ca ca đè dưới thân, trọng lượng nặng nề như núi, làm cho nàng sợ hãi lại mới lạ.
Cánh môi đau đớn, khoang trên ngứa ngáy, lưỡi Hoàng huynh cũng mềm mại kỳ diệu, giống như đang ăn nàng, lại giống như đang đút cho nàng.
Trong lúc kích loạn, hơi thở của hắn nồng đậm xâm chiếm tất cả các giác quan, khi xâm nhập sâu hơn.
Hắn đã tiết ra điên cuồng, một tay đặt ở sau đầu nàng, một tay dùng sức xoa nắn lên người nàng.
Chỗ vuốt ve quỷ dị phát động nóng lên, rất nhanh Gia Ngư không kìm được xụi lơ.
Bên tai là hoàng huynh càng lúc càng nặng nề thở dốc
Tiếng nước trơn trượt khuấy lên, nghiễm nhiên áp chế nàng yếu đuối nức nở.
Thẳng đến khi nàng hoàn toàn thất thần, hắn mới nhịn xuống buông nàng ra.
"Tiểu Ngư."
Cánh môi đỏ tươi hơi sưng lên, dưới ánh đèn đêm lắc lư một mảnh ướt đẫm da^ʍ mỹ.
Nàng cái gì cũng không hiểu, mê ly hai tròng mắt, xinh đẹp nhu nhược nằm ở nơi đó dồn dập hô hấp.
Vạt áo sớm đã bị hắn kéo ra, yếm buộc ra một bên, nhũ nhi phấn nộn như xuân đào ngây ngô thẳng tắp, đang theo ngực nàng phập phồng mà nhẹ nhàng lắc lư.
"Ca ca..."
Nàng khàn giọng gọi hắn, run rẩy khóc ngâm vào giờ khắc này tụ đầy du͙© vọиɠ để cho hắn phá hủy.