Độc Chiếm Lan Cung (NPH)

Chương 6: Cùng nhau ăn quýt

"Đừng sợ."

Tiêu Minh Thành không một chút nào sợ hãi nói, hôn lên khóe miệng đã ướt áp của Gia Ngư, mùi lan hương ngọt ngào làm hắn say mê điên cuồng vẫn đang lan tràn trong không khí, hắn đem tay thò tay lên trước bộ ngực sữa trắng nõn của nàng, ngón tay dài chậm rãi vuốt ve đoàn nhỏ mềm mại kia, đây là phong tình mỹ diệu duy nhất hắn có thể nhìn thấy.

Nhũ non mềm mại mịn màng như ngọc, như là một chút son hồng kiều diễm, kiều tú đáng yêu chỉ chọc người ta điên cuồng muốn nếm thử.

"Tiểu Ngư tới đây, ngươi bây giờ đã là nữ tử, về sau nơi này chỉ có ca ca mới có thể chạm vào, biết không?"

Hắn không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng, ngón tay xoa xoa qua đầu nhũ của nàng, chỉ dùng vài phần sức lực mà đã đem da thịt trắng nõn như tuyết sớm mai của nàng xoa xoa đến một mảnh đỏ bừng.

Tiêu Gia Ngư mơ màng khẽ cắn một cái, hỗn loạn vừa rồi còn chưa qua, mắt thấy Hoàng huynh lại há mồm ngậm lấy nhũ nhi của mình, theo bản năng xấu hổ đỏ mặt, run rẩy bắt lấy cái cổ của ca ca, cảm thụ được hàm cắn tinh tế của răng môi, ngứa ngáy cùng với cơn ướŧ áŧ làm cho máu tươi ở hạ thân của nàng càng thêm nóng bỏng chảy xiết.

"A ..ca ca, lại chảy máu."

Nàng mềm nhũn kêu lên, như là máu tươi chảy ra tới, tóc mái trước trán đều bị làm cho xấu hổ đến ướt đẫm, ngoài ra còn có một loại cảm giác phấn khởi cực kỳ xa lạ, làm cho mùi lan hương trời sinh trên người nàng tỏa ra càng thêm nồng đậm.

Đêm nay qua đi, hết thảy tựa hồ cùng ngày xưa đều rất khác nhau...

Mặc dù Cung Lan là cấm địa, nhưng hai người ở nơi này rốt cuộc vẫn là con nối dõi của Hoàng đế, một ngày ba bữa đều sẽ có người thường xuyên đưa tới, mặc dù cũng sẽ không có món ăn gì ngon, nhưng cũng có thể miễn cưỡng lấp đầy cái bụng.

Hai ngày nay Gia Ngư đều phải chịu đựng đau bụng lại đau thắt lưng, Tiêu Minh Thành không cho phép nàng đi lại, chỉ có thể nằm lại ở trên giường, lấy chén thìa từ trong hộp thức ăn, liền kiên nhẫn đút cho nàng ăn từng chút một, mấy năm nay hắn đã đều quen với công việc như thế này.

"Ta không ăn thịt, ca ca ngươi đừng gắp vào."

Mắt thấy hắn đem thịt trong chén mình gắp cho nàng, Gia Ngư liền cổ má đào không vui.

"Ngươi hiện tại thân thể không tốt, nhất định phải ăn hết, ngoan ngoãn ăn xong, Hoàng huynh lại lột hồng quýt cho ngươi."

Hắn nhàn nhạt nói, vẻ mặt có vài phần nghiêm túc, Gia Ngư chỉ có thể nhíu mày ăn xong, ngược lại lúc Tiêu Minh Thành cho nàng ăn quýt nàng lại ăn rất vui vẻ, bởi vì ngày thường bọn họ rất ít khi có thể ăn được mấy thứ này, nhìn Hoàng huynh cẩn thận lột vỏ quýt, lại gạt sợi trắng, mới lấy một miếng tép nhỏ bỏ vào trong miệng của nàng, nước cam ngọt ngào đầy ắp, Gia Ngư nhu thuận híp mắt cười.

"Thật ngon!"

Tiêu Minh Thành dùng bàn tay sạch sẽ sờ sờ đầu nàng, lúc mẫu phi bị ban chết, Gia Ngư mới bốn tuổi, tự nhiên là không nhớ rõ những ngày vinh hoa thịnh sủng kia, hiện giờ bất quá chỉ là hai quả quất nhỏ bé, đều có thể làm cho nàng sung sướиɠ như vậy, khiến hắn làm sao không hận không giận.

Không vội... Một ngày nào đó, hắn sẽ đem hết thảy thiên hạ này, đều tặng cho riêng một mình nàng.

"Ca ca cũng ăn."

Hương quýt nhộn nhạo, loại hương vị ngọt ngào này Gia Ngư không muốn độc hưởng một mình, đoạt một tép liền đưa tới bên miệng Tiêu Minh Thành, đợi hắn ăn xong, lại đưa tay đi dò xét vết thương còn chưa có vết sẹo trên trán hắn, vừa rồi trong lòng lập tức không còn, buồn bực nói: "Sẽ lưu lại vết sẹo, làm sao bây giờ? ”

Tiêu Minh Thành cầm tay nàng, ngữ điệu ôn hòa "Không sao, chỉ cần Gia Ngư không chê ca ca xấu là được."

"Mới không! Ca ca của ta mới là người đẹp nhất tốt nhất, không hề xấu xí một chút nào.”