Tiêu Minh Thành mặc cho nàng đùa bỡn lung tung, đây là muội muội duy nhất của hắn, cũng là người hắn yêu đến tận xương tủy.
Trong đôi mắt âm lãnh u ám, phản chiếu tội ác cùng điên cuồng hoàn toàn trái ngược với Tiêu Gia Ngư...
"Tiểu Ngư?"
Mắt thấy sắc mặt Tiêu Gia Ngư càng tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc, Tiêu Minh Thành khẩn trương nâng mặt nàng lên, tay đều là dị thường lạnh lẽo.
- Ca ca, bụng đau quá, ô!
Trong bụng đau đớn như dao khuấy, cả người đều là cảm giác lạnh lẽo, Tiêu Gia Ngư vừa đau vừa sợ, mềm nhũn khóc không ngừng, nước mắt lưng tròng cảm thấy mình như muốn tắt thở, khi Tiêu Minh Thành ôm nàng chạy ra ngoài, dưới thân lại dâng lên một cỗ ẩm ướt.
Chính nàng run tay sờ sau sau đó, dĩ nhiên là máu.
"A!"
Tiêu Minh Thành cũng nhìn thấy, lập tức dừng chân lại, chợt ý thức được cái gì, xoay người trở về tẩm điện đem nàng đặt ở trên giường hai người, cố gắng trấn định ôn nhu thanh âm trấn an nàng:
"Đừng sợ, Tiểu Ngư đây là tới kinh nguyệt, trong sách có ghi chép, ngày xưa ngươi cũng đã xem qua, nữ tử đều sẽ như thế.
Tiêu Gia Ngư đau đến hô hấp không thông, biết là sẽ không chết, yên tâm một chút, hốc mắt đỏ hồng tràn đầy nước mắt, nhỏ giọng nức nở.
"Váy bẩn rồi."
Quần áo của nàng rất ít, ngay cả xiêm y có thể thay giặt cũng không có, đồ vật nữ tử nguyệt sự muốn dùng càng không có, Tiêu Minh Thành thay nàng lau mồ hôi lạnh trước trán, trong con ngươi đen yên lặng quá nhiều thứ.
"Ca ca đi tìm cho ngươi, chờ ta trở về."
Tiêu Minh Trành vừa đi rất lâu cũng không trở về, Gia Ngư dần dần cũng không khóc, Kì lan cung lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, hiện tại trống rỗng không có một tia nhân khí, lại sợ làm bẩn giường, nàng chậm rãi đứng lên, nhịn đau ngồi ở ngoài cửa điện chờ ca ca trở về.
Lại là hồi lâu sau.
"Tiểu Ngư sao lại ngồi ở chỗ này?"
"Ca ca!"
Tiêu Gia Ngư ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người, thân ảnh gầy gò của ca ca lay động đến gần, áo bào vốn đã tẩy thoát sợi chỉ rách không chịu nổi, đó là dấu vết bị đánh đá mà bị xé rách, trong ngực hắn ôm chặt cái tay nải, hiển nhiên là bị thương chân.
"Đừng khóc, Tiểu Ngư của ta có váy rồi."
Động tác cứng ngắc của hắn mở ra vải lụa, run ra vài bộ váy sam nửa mới nửa cũ, trên đầu còn có một vết rách, máu tươi uốn khúc rơi xuống, hắn cũng không thèm để ý mà đi, bên trong không chỉ có đồ dùng của nữ tử nguyệt sự, còn có hai quả quýt đỏ, hắn run tay lau máu trên người cầm lấy đặt vào trong tay Gia Ngư.
Nàng đột nhiên khóc lợi hại, Tiêu Minh Thành có chút luống cuống, lại không biết lấy từ đâu ra khối đường, đút vào miệng của nàng, nàng khóc càng thêm thương tâm không ngừng được, hắn liền nâng mặt của nàng lên, dùng sức hôn một cái.
"Hoàng huynh không có việc gì, có ta ở đây, Tiểu Ngư muốn cái gì ta đều sẽ đi tìm tới, cho dù là trộm là cướp, đều sẽ tìm được cho Tiểu Ngư."
Máu của hắn dính trên môi nàng, má khế phồng lên, đôi mắt đỏ như con thỏ tròn trịa sững sờ, rốt cuộc đã quên khóc...
Tiêu Minh Thành đơn giản thu thập chính mình, kéo theo vết thương trên người đi đun nước nóng, tẩm điện rất lớn, thùng tắm đặt ở trung tâm, thêm nước xong hắn liền gọi Gia Ngư đi vào.
Lúc xoay người đi đóng cửa sổ, nàng đã cởϊ qυầи áo ra dáng người thiếu nữ yểu điệu giống như mỹ ngọc thượng giai điêu khắc mà thành, lung linh hữu trí, trơn trạch như ngọc châu, khi nghiêng người đã có đường cong ngây ngô mị hoặc.
"Là ai đánh ca ca?"
Gia Ngư hai tay nắm lấy mép gỗ mộc, nhìn Tiêu Minh Thành đi tới, liền lo lắng hỏi.
"Không quan trọng, Gia Ngư phải nhớ kỹ lời ca ca, trong cung này không có người tốt, ngươi phải ngoan ngoãn ở lại Ly Lan cung, không được đi ra ngoài, không cho bất luận kẻ nào thấy được ngươi, biết không? "
Tiêu Minh Thành từ trong nước ấm vớt lên tóc đen đen nhánh nhu thuận giống như tơ lụa của nàng, động tác quen thuộc mà rửa sạch cho Gia Ngư.
“Được, đều nghe ca ca.”