Độc Chiếm Lan Cung (NPH)

Chương 2: Tiêu Minh Thành

Vĩnh Thái năm thứ mười tám, giữa mùa hạ.

Năm nay Tiêu Gia Ngư sẽ tròn mười bốn tuổi, ở lại Phủ Lan cung cũng đã mười bốn năm, ngày xưa mẫu phi Dung thị được đế vương sủng ái nhất, ngồi trên vị trí quý phi, được ban cho cung điện phồn hoa lại xa hoa nhất Nam cung này, thế nhưng thế sự khôn lường như gió, hiện giờ Kỳ Lan cung sớm không còn được như lúc xưa, suy tàn đã lâu.

Trên tường cung điện vào mùa đông cây nho khô lại nở ra rất nhiều hoa, màu sắc tươi đẹp rực rỡ.

Gia Ngư đọc sách mới phân biệt được mấy loại hoa danh, cầm cuốc nhỏ cẩn thận cuốc cỏ dại đi, sợ qua mấy ngày sau lại có con rắn sẽ bò ra khỏi hang.

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, xa xa trong tiếng ve sầu kêu vang, dưới mái hiên cung, những cành hoa lung linh, lộng lẫy đã sớm chớm nở chen chúc nhau, nàng khéo ra tay mà quốc một nắm lớn, mùi hương thơm tỏa ra tràn đầy bên trong không khí.

Lên hành lang dài đi vào chính điện, Gia Ngư lại nhìn hoa sen ở bên cạnh thủy xoa đang nở rộ, nhịn không được chạy tới.

Đem hoa trong ngực đặt trên đài Hoa Nam, nàng nửa quỳ lên, thân trên cơ hồ đều thăm dò ra ngoài, cố gắng đưa tay câu lấy bông hoa sen phấn hồng đẹp đẽ ở trong hồ, hết lần này tới lần khác vươn tay lại thiếu mấy dặm, vẫn chung quy là không thể với tới được.

Đột nhiên một cánh tay dài từ phía sau nàng đi ra, không chỉ dễ dàng hái được bông hoa, mà còn ôm nàng trở lại.

- Hoàng huynh!

Tiêu Minh Thành đặt bông hoa sen kia vào trong ngực nàng, hai tay khép lại eo mềm mại chưa tới nắm chặt của nàng, mang Gia Ngư cùng ngồi ở bên đài, đôi mắt xinh đẹp của nàng trong suốt, bừng tỉnh bất giác vừa rồi nguy hiểm như vậy.

"Hái cái này làm gì, không sợ ngã xuống sao?"

"Sẽ không ngã xuống, ta chỉ muốn hái thêm chút hoa đặt ở trong tẩm điện."

Từ sau khi nàng tám tuổi rơi xuống hồ, Tiêu Minh Thành rất ít khi để nàng đến gần hồ nước, ngón tay dài vén mái tóc mềm trước trán nàng lên.

Cũng không biết là phúc hay là họa, nàng thừa hưởng mỹ mạo tuyệt thế của mẫu thân, mười bốn tuổi chính là lúc phong hoa mới nở rộ, so với mẫu thân quan tuyệt lục cung trong trí nhớ của hắn còn xinh đẹp hơn vài phần.

Duy nhất cùng hắn tương tự chỉ có đôi mắt kia, chỉ là không giống với ánh nắng mắt u ám của hắn, thuở nhỏ nàng bị giam cầm, nàng bị vây khốn trong cung điện, ánh mắt đều là ngây thơ tinh khiết, đó mới là sự mỹ lệ khiến người ta hít thở không thông nhất.

Hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên cái trán tuyết nhuận của nàng, hơi thở lập tức có thêm một tia Lan Hương dậy người làm cho người ta quyến luyến, bàn tay nắm sau thắt lưng nàng đột nhiên căng thẳng một chút.

"Sau này muốn hái hoa liền gọi ca ca đến, hôm nay có chỗ nào không thoải mái sao, như thế nào sắc mặt của ngươi có chút không tốt?"

Nàng thật sự gầy yếu nhỏ nhắn đến đáng thương, Tiêu Minh Thành nhíu mày ôm nàng vào lòng, Tiêu Gia Ngư tự nhiên bíu vám vào trước ngực của hắn, ngón tay lại gạt ra cánh hoa sen vừa mới hái được, mềm nhũn vô lực nói:

"Luôn cảm thấy bụng khó chịu, sáng sớm liền không thoải mái.

"Sao không sớm nói cho ta biết?"

Tiêu Minh Thành trầm giọng, liền đưa tay xoa bụng muội muội.

Lực đạo nặng nhẹ thích hợp làm cho Tiêu Gia Ngư rốt chouộc tốt hơn một chút, nàng cắn môi ôm lấy ca ca, lúc bệnh khó chịu nàng cũng muốn nói, nhưng phụ hoàng đã sớm quên huynh muội bọn họ, Kì Lan cung này là cấm địa không có người tới, nàng nói thì có ích lợi gì.

Nhẫn nhịn sẽ luôn luôn vượt qua.

Nhịn sẽ tốt hơn.

"Không có việc gì, ca ca lại giúp ta xoa xoa, rất nhanh sẽ hết đau."

Nàng ngửa đầu nhìn Hoàng huynh, mười tám tuổi hắn có nam tử hiên ngang tuấn mỹ, chỉ tiếc khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng.

Lúc này bởi vì lo lắng cho nàng, vẻ mặt lại càng có chút đáng sợ, nàng cười đi chọc chọc lông mày hắn nhíu chặt, hai gò má lê trắng nõn nhẹ nhàng cọ cọ mà nói:

"Ta thật sự không có việc gì"