Chương 1: Đến khám bệnh
Chín giờ sáng thứ tư, cho dù không phải ngày lễ ngày nghỉ nhưng vẫn rất khó đặt được lịch hẹn với chuyên gia, nhất là người như Phương Mộc Dật, cô phải đặt trước trên mạng một tuần mới đặt được lịch hẹn với anh.
“Số 38 Tô Lạc, mời đến phòng số hai khám bệnh.”
Tô Lạc ngồi chờ ở bên ngoài khoa tim, chưa đến bao lâu đã tới số của cô, chỉ cần nghĩ đến gương mặt tinh xảo văn nhã kia của Phương Mộc Dật, cô lập tứ kích động đến hai chân run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng.
Cô thích Phương Mộc Dật, từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ trong vòng bạn bè của chị họ Giang Nhã, cô đã rất thích anh.
Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt luôn lạnh lùng đó của anh luôn nhìn về phía Giang Nhã trước, Tô Lạc ghen ghét đến phát điên.
Phương Mộc Dật không chỉ đẹp trai, ở độ tuổi 27 này, anh chính là chuyên gia khoa tim, đương nhiên việc này cũng có một phần nguyên nhân từ gia đình anh, ông nội anh là người có quyền uy trong giới y học trong nước.
Cha anh nương theo thế lực của ông nội cùng với sự cố gắng của bản thân đã sớm thành lập công ty dược của chính mình đưa ra thị trường.
Thân là con trai độc nhất như Phương Mộc Dật, dưới sự kiên trì của Giang Nhã đã từ bỏ ở lại đô thị cấp một phát triển với cha mẹ, cam nguyện đến sống và làm việc ở một đô thị loại ba như thành phố bọn họ.
Phương Mộc Dật mặc một thân áo blouse trắng nâng gọng kính mạ vàng, trên gương mặt lạnh lùng kia xen lẫn chút nghi hoặc.
“Lạc Lạc, sao em lại đến khoa tim, chỗ nào không thoải mái?”
“Gần đây phần ngực em có chút tức lại hơi đau, em nghe bạn học nói, khả năng tim có vấn đề, cho nên muốn tới khám xem.” Tô Lạc cười ngây thơ đẩy lý do về phía bạn học.
“Vào đi, anh khám cho em.” Phương Mộc Dật tháo xuống ống nghe treo trên cổ, chỉ vào một chiếc giường nhỏ trong góc, dặn dò cô.
Tô Lạc ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, máu nóng trong người đều đang sôi trao, tao huyệt trào ra một luồng nhiệt lưu, cô biết đây là Phương Mộc Dật muốn nghe nhịp tim của cô.
Nghĩ đến mình phải cởϊ qυầи áo trước mặt an, anh sẽ luồn tay vào trong áo cô, cho dù không phải cởi sạch toàn bộ, ít nhất cũng cách một áo ngực.
Phương Mộc Dật kéo rèm lên, đầu tiên là cách áo để ống nghe lên trên ngực cô, nghe một lúc, anh cau chặt mày giải thích với cô.
“Như này nghe không rõ, có tạp âm quấy nhiễu, anh cần luồn ống nghe vào trong váy em, hoặc là em cởi váy ra.”
Chính vì sớm đoán được như vậy cho nên Tô Lạc mặc chiếc váy liền áo, như vậy anh chỉ có thể đặt ống nghe ở chỗ ngực cô, hoặc bảo cô cởi váy.
“Phải như vậy sao?” Cô cúi đầu giả bộ dáng vẻ khó xử thẹn thùng.