Trường Sinh với sự chăm sóc chu đáo của Tuyết Như cũng lớn lên một cách khoẻ mạnh. Anh chàng mới mười lăm tuổi nhưng vóc dáng cao lớn hơn những người bạn cùng tuổi, có cảm giác giống như một chàng thiếu niên trưởng thành.
Về phần Tuyết Như, từ khi sinh Trường Sinh cô đã chuyển đến thành phố khác sinh sống, vừa học vừa làm. Mấy năm gần đây cô mở một cửa hàng bán hoa tự kinh doanh làm chủ, cuộc sống không quá dư dả nhưng đủ đầy.
Ở thành phố mới không có người thân quen có hơi cô đơn nhưng vậy cũng tốt. Dù sao cô cũng không muốn người ta xì xầm về thân phận của cô và Trường Sinh, chỉ biết rằng cô là mẹ đơn thân.
À thật ra vài năm trước cô có tình cờ gặp lại An Chi ở một trung tâm mua sắm. Hai người bạn từng thân thiết một thời gian dài mất liên lạc khi gặp lại cũng chỉ nhàn nhạt chào hỏi. An Chi đã kết hôn được mấy năm, có hai người con. Chồng cô ấy rất quan tâm đến vợ con, thấy cô bạn mình hạnh phúc, Tuyết Như cũng vui vẻ. Trước khi đi, đứa con trai lớn của An Chi còn ngoảnh lại nhìn Tuyết Như mấy lần. Tuyết Như cũng có một hảo cảm không tên với đứa bé ấy, nhưng cô và An Chi không để lại phương thức liên lạc, cứ như vậy bọn họ lại trở thành xa lạ.
Lại nói, Tuyết Như lại gặp phải người quen cũ, đó chính là Trương Tử. Trương Tử một lần đi thăm người thân ở một thành phố khác đã ghé đúng cửa hàng hoa của Tuyết Như. Kì lạ là khi gặp nhau bọn họ có chút ngại, Tuyết Như biết Trương Tử đã có vợ con nhưng ánh mắt Trương Tử nhìn Tuyết Như vẫn có chút phức tạp, sự bối rối chỉ kết thúc khi Trường Sinh đi học về ghé ngang cửa hàng hoa của Tuyết Như.
"Mẹ...." Trường Sinh gọi Tuyết Như nhưng ánh mắt lại đánh về phía Trương Tử.
Trương Tử có chút bối rối nhìn Trường Sinh, vội vã tạm biệt sau đó rời đi.
Trường Sinh sau ngày hôm đó thì lại có chút lạ, cậu trở nên lạnh lùng ít nói hơn, đôi lúc lại nhìn chằm chằm Tuyết Như, khi Tuyết Như nhìn lại thì lại lãng tránh nhìn đi chỗ khác.
Đôi khi Tuyết Như muốn tìm Trường Sinh trò chuyện nhưng cậu lại viện cớ đi ra ngoài làm Tuyết Như có chút không hiểu làm sao. Trước giờ Trường Sinh luôn là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hiểu vì sao tính tình lại đổi khác, chẳng lẽ con trai thời kì trưởng thành đều như vậy?
Mọi chuyện như vỡ lẽ vào ngày hôm ấy, đó là một ngày trời âm u, Tuyết Như như thường lệ đến giờ chiều thì đóng cửa hàng nhưng cô lại gặp lại Trương Tử. Dường như anh ta còn uống chút rượu, cơ thể hơi lảo đảo nhưng vẫn cố bước đến gần Tuyết Như.
Tuyết Như chưa kịp phản ứng đã bị anh ta ôm lấy.
"Tuyết Như... Tuyết Như..." Trương Tử vừa ôm chặt Tuyết Như vừa gọi tên cô.
"Trương... Trương Tử... anh làm gì vậy, mau buông ra!" Tuyết Như vùng vẫy khỏi vòng ôm của Trương Tử. Trong trí nhớ của cô, bọn họ chưa từng thân mật đến vậy.
Trương Tử nới lỏng vòng tay, Tuyết Như nghĩ rằng anh ta đã tỉnh táo lại thì trên môi chợt ấm nóng, hơi thở của cô giờ chỉ còn lại mùi rượu.
"Ưʍ.... ưʍ.... không.... buông.... a...." Tuyết Như bị mạnh mẽ cưỡng hôn, người đàn ông trước mắt này không giống Trương Tử nho nhã mà cô từng quen biết.
Chát....
Một cái tát vang giòn rơi trên mặt Trương Tử. Anh ta không cảm thấy tức giận mà chỉ cười đắng chát. Thì yêu bấy lâu nay của anh ta vỡ vụn trong khoảnh khắc này.
"Anh đi mau, cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát anh quấy rối!" Tuyết Như run run nói, cảm giác bị áp bức từ lâu về trước như sống lại trong lòng cô, cô không muốn có bất kì thân cận nào với những người đàn ông nào nữa.
"Tuyết Như, tình cảm của anh đối với em là thật, chưa từng thay đổi. Em hãy suy nghĩ cẩn thận, cho anh một cơ hội." Trương Tử dù đã có vợ có con nhưng vợ chồng thường hay cãi nhau, giờ đang li thân, gặp lại mối tình đầu của mình, Trương Tử không ngại cùng Tuyết Như hàn gắn.
"Anh đừng ăn nói linh tinh, chúng ta sẽ không thể nào đâu, mời anh về cho!" Tuyết Như định bước qua người Trương Tử mời anh ta đi về thì cổ tay lại bị nắm chặt lấy. Tuyết Như bị đau nhưng vùng vẫy mãi mà không rút tay ra được, lúc này đột nhiên có một bóng đen lao nhanh đến chỗ Trương Tử. Bất thình lình Trương Tử nhận một cú đấm làm cả thân hình loạng choạng.
Tuyết Như ở bên cạnh bụm miệng kinh ngạc nhìn tình cảnh diễn ra trước mắt. Cô không ngờ Trường Sinh thường ngày lịch thiệp như vậy nhưng khi tức giận lại rất khí thế và mãnh liệt. Bất tri bất giác, hình bóng Trường Sinh trước mắt như một người đàn ông đã trưởng thành chứ không phải là một cậu thanh niên nữa.