Bốn tháng sau.
"A.... ha.... đừng mà.... dừng lại đi.... xin các người.... ưʍ...." Tuyết Như bị Mộ Trình Khâm và Mộ Hàn thay phiên nhau đè dưới thân, bọn họ như không biết mệt mỏi không ngừng dày vò cô, mặc cho cô kêu khóc. Gương mặt vặn vẹo của bọn họ hiện ra trước mắt Tuyết Như, dường như họ không còn bình thường nữa mà giống như ác quỷ muốn ăn sạch cô, Tuyết Như nhắm chặt mắt, dùng hết sức mạnh đẩy họ ra.
"Á...aaaaaa....." Tuyết Như ngồi trên giường lớn thở dốc sợ hãi nhìn xung quanh. Đây là phòng của cô ở nhà trên thành phố, không phải ở Mộ gia, cơn ác mộng đó đã chấm dứt rồi.
Đúng vậy, cô đã thoát khỏi địa ngục đó được bốn tháng rồi. Tịch Uyên đã hi sinh mình để bảo vệ cô, bây giờ Tuyết Như chỉ có một mình nên cô phải mạnh mẽ để tiếp tục sống. Chỉ là... nhìn xuống bụng nhỏ đã hơi nhô cao của mình, Tuyết Như trầm mặc. Cô rời khỏi Mộ gia bốn tháng, cũng mang thai bốn tháng rồi, đứa trẻ này là con của Mộ Hàn. Lúc biết bản thân mang thai Tuyết Như đã ngay lập tức có ý nghĩ muốn bỏ nó, nhưng mà cô đã không còn người thân nào trên đời nữa, dù cho nó là kết quả trong quá trình cô bị cưỡng ép nhưng đó cũng là giọt máu của cô.
Nhớ lại đứa trẻ cô từng sinh ra không biết đã bị Mộ Hàn đối xử như thế nào nhưng cô biết đã không thể gặp lại nó nữa. Vậy đứa trẻ này xem như là bù đắp, cô cũng có người bầu bạn sau này.
Tuyết Như sờ sờ bụng nhỏ của mình, đứa trẻ bốn tháng đã có thể cử động, cô cảm nhận được một sinh mệnh sống động trong cơ thể mình, lại có chút mong chờ đứa bé được sinh ra. Những hy vọng về một tương lai ấm áp làm tâm tình Tuyết Như dịu trở lại, cô nhẹ nhàng nằm xuống nhắm mắt lại, giấc mộng đã không còn là ác mộng nữa mà là viễn cảnh tươi đẹp.
Năm tháng sau, Tuyết Như thuận lợi sinh hạ một bé trai khoẻ khoắn. Đứa trẻ vừa sinh có đôi mắt rất trong suốt, lại không khóc nháo giống như nhiều đứa trẻ khác, cả bà mụ cũng cảm thấy lạ nhưng Tuyết Như lại yêu thương ôm ấp đứa trẻ vào lòng.
"Con yêu, cuối cùng thì mẹ cũng gặp được con, chào mừng con đến với thế giới này." Tuyết Như hôn lên mặt đứa bé rồi ôm vào ngực. Ở một góc không ai thấy, dường như miệng đứa trẻ khẽ nhếch lên giống như đang cười vậy.
Dù từng có kinh nghiệm sinh con nhưng giờ đây Tuyết Như chỉ có một mình, cô phải tự lập từ lúc sinh con đến lúc chăm sóc con. Vất vả nhưng Tuyết Như cảm thấy rất mãn nguyện. Cô đặt tên cho con trai là Mộ Trường Sinh, hy vọng đứa bé khoẻ mạnh và có tương lai tốt đẹp.