Nam Hoan được hệ thống an ủi nên an tâm bỏ bài tập sang một bên, cô quay đầu thì đối diện với ánh mắt của Lâm Tịch.Thấy hai mắt của Lâm Tịch, Nam Hoan do dự: “Có phải chưa đến lúc để tôi lên sàn diễn đúng không?”Hệ thống mở kho số liệu ra: “Đúng vậy, còn rất sớm.”
“Vậy tại sao nữ chính lại nhìn tôi như vậy?”
Vấn đề này làm hệ thống rơi vào im lặng.
Nó không được thêm plug-in về cảm xúc của con người, nên nó cũng không đoán ra suy nghĩ của Lâm Tịch.
May là Lâm Tịch đã nhìn sang chỗ khác, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.
Từ lúc sống lại đến nay, cô ấy dựa vào việc biết trước chuyện xảy ra nên kiếm được ít tiền, mặc dù không đủ để cô ta nhảy vào tầng lớp thượng lưu ngay lập tức, nhưng nhiêu đó đã đủ để cô ấy thuê một căn nhà bên ngoài và thoát khỏi cái nhà này.
Lâm Tịch thu dọn đồ xong, cuối cùng không nhịn được nói với Nam Hoan: “Nếu em có chuyện gì thì có thể gọi điện cho chị.” Cô ta vừa nói vừa đưa một tờ giấy viết số điện thoại cho Nam Hoan một cách kín đáo.
Cả Nam Hoan và hệ thống đều sửng sốt, nữ chính này bị gì thế, cô ấy không phải là trọng sinh à không biết lần tiếp theo gặp mặt cô muốn hãm hại cô ấy sao?
Lâm Tịch đi ngay, để lại Vương Tú hoảng hốt gọi điện thoại cho Lâm Đại Hùng.
Bà ta định dùng số tiền đó để con trai cưới vợ, sao để con ranh Lâm Tịch đó lấy được.
Do Lâm Tịch bất ngờ gây khó dễ làm cho vợ chồng Lâm Đại Hùng lâm vào hoàn cảnh như ruồi bọ mất đầu, hoàn toàn không biết nên làm gì mới phải.
Chính vì chuyện này, Vương Tú đã giao nhiệm vụ nấu cơm lại cho Nam Hoan.
Nhà họ Lâm cách trường học khá xa, nhưng Vương Tú để hai cô gái học ngoại trú, một là vì có thể tiết kiệm một ít chi phí ăn và ở, hai là có thể bắt Lâm Tịch nấu cơm.
Bây giờ Lâm Tịch đã đi rồi, Vương Tú đã lâu chưa vào bếp nên không muốn nấu cơm, do đó bà ta đã giao thẳng cục diện rối loạn đó cho Nam Hoan.
Còn Nam Hoan thì sao?
Nam Hoan nhìn đống nồi chén muôi chậu trước mặt một cách khó khăn.
Hệ thống biết lúc trước Nam Hoan là con gái nhà giàu, cho dù ra tay với nữ chính bị phát hiện nên mới chạy trốn ra nước ngoài, nhưng cô đều mua thức ăn nhanh hoặc đến tiệm cơm mua đồ ăn, chứ cô chưa từng nấu cơm.
Thế nên giao chuyện nấu cơm này cho Nam Hoan chẳng khác nào chôn tai họa ngầm có khả năng gây ra hỏa hoạn trong nhà đâu chứ.
Vì để tạm thời không bị đuổi đi, hệ thống mở kho số liệu của thế giới này ra, cuối cùng tìm thấy một cuốn sách dạy nấu ăn.
“Đầu tiên rửa nồi trước, đúng đúng đúng, cho chút xà phòng vào, không đúng không đúng, đó là bột mì…”
Đối với một người không biết gì về phòng bếp như Nam Hoan mà nói, bữa cơm này được nấu đúng chất gà bay chó sủa, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được phòng bếp.
Có điều Nam Hoan thổi vào vết bỏng bị dầu bắn tung tóe, trong mắt dâng lên hơi nước.