"Quào, sức chiến đấu của nữ chính thật trâu bò.”
Nam Hoan núp ở trong phòng, nghe nữ chính cãi nhau với mợ của nữ chính cũng chính là mẹ của cơ thể này.
Hệ thống gật đầu đầy đồng tình, hôm nay nó mới mang Nam Hoan đến thế giới này.
Do Nam Hoan rất tò mò thầm muốn nhìn nữ chính lần đầu vả mặt sau khi sống lại thế nào, do đó khi tan học, cô dựa theo con đường mà hệ thống đã cho trước đó để đi về nhà.
Bởi vì bức tường ở giữa quá cao nên cô không dám nhảy, may mắn có người tốt bụng đỡ được cô mới giúp cô tránh bị ngã xuống.
Sau đó, Nam Hoan và hệ thống lập tức nhìn thấy Vương Tú cũng chính là mẹ cô đang ầm ĩ với hàng xóm, thật sự hù dọa một đống người.
Thế nên cả hai đều cực kỳ nể phục đối với nữ chính dám đối đầu với Vương Tú đó.
Hình như tiếng ầm ĩ bên ngoài đã ngừng lại, lòng bàn chân của Nam Hoan như được bôi dầu nhanh chóng quay lại bàn đọc sách, giả bộ mình vẫn luôn ngồi học ở đây.
Dựa theo mức độ trọng nam khinh nữ của hai vợ chồng Lâm Đại Hùng, trong phòng hai cô bé chẳng thể có bàn học được.
Nhưng ngại vì hai cô đã lớp mười hai rồi, nếu không làm ra vẻ thì hai vợ chồng họ có thể bị người bên ngoài bàn tán, Vương Tú không thể làm gì khác hơn đó là lấy bàn ăn đã bỏ đi đưa vào phòng làm bàn học.
Lâm Tịch vừa cãi nhau với mợ một trận thì thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô ấy sống lại trở về là vì muốn thay đổi vận mệnh, chứ không phải vì làm tiền đặt cọc cho cậu em họ không nên thân nên hình đó.
Lâm Tịch vừa tiến vào phòng thì nhìn thấy đúng là Nam Hoan. Cô ấy trừng mắt nhìn cô, kỳ lạ, hình như Nam Hoan xinh đẹp hơn thì phải?
Cô ta biết Nam Hoan rất đẹp, nếu không đời trước không thể tìm được một kim chủ.
Nhưng trong ký ức của cô ấy, dường như Nam Hoan đâu có đẹp đến mức này?
Nhớ tới số tuổi chênh lệch giữa lão già đó với Nam Hoan, suy nghĩ của Lâm Tịch bay xa.
Đời trước, lúc cô ấy mắc bệnh không có tiền làm phẫu thuật nên đã vay tiền khắp nơi, nhưng cuối cùng chỉ có Nam Hoan người mà cô ta không ôm hy vọng gì mới cho cô ấy vay tiền.
Lúc đó cô ấy nghe từ miệng người khác, rõ ràng chính Nam Hoan sống không quá như ý, nghe nói lão già hơn Nam Hoan hai mươi tuổi kia còn có một đứa con trai, ngẫm lại cũng hiểu, một người mẹ nhỏ thượng vị nhờ vào khuôn mặt như Nam Hoan sẽ không được chào đón.
Nam Hoan nắm cây viết, nhìn sách bài tập mà phát rầu: “Hệ thống, cái này nên làm thế nào đây, tôi xem không hiểu gì hết, làm sao bây giờ?”
Hệ thống an ủi cô: “Không sao không sao, dù sao trong cốt truyện, cô không có thi lên đại học.”
Bởi vì trong cốt truyện, Nam Hoan chính là một người đẹp không não, thế nên cuối cùng cô mới lưu lạc tới mức làʍ t̠ìиɦ nhân cho người ta.