“Tôi tên Giang Hạc, lớp một năm ba, cậu thì sao?” Giang Hạc mượn cớ nói chuyện, chuyển tầm mắt lên gương mặt của cô.
Nam Hoan hơi bối rối, nhưng vẫn nói tên mình với Giang Hạc: “Tôi tên Nam Hoan, lớp chín năm ba.” Nhưng hôm nay phải nghỉ học rồi.
Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt của cậu, trong đó chỉ có hình bóng của cô, sáng ngời như những vì sao rải rác.
Giang Hạc muốn nói thêm gì đó nhưng đã đến trường học, Nam Hoan lon ton chạy đi: “Tôi vào lớp trước đây, lần sau gặp lại.”
Giang Hạc nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, khóe môi vô thức nhếch lên.
Cậu đang nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
_____________________
Bức tường này cao quá.
Nam Hoang ngẩng đầu nhìn dây leo bò vào bên kia tường, thở dài nói.
“Hệ thống, hình như tôi không thể trèo ra.”
Hệ thống quan sát cẩn thận rồi tìm một tấm bản đồ: “Bảo Bối từ từ, cô đi sang trái vài bước, ôi chao, đúng rồi, chính là chỗ này.”
Nam Hoan đứng trước mặt tường bình thường không có gì lạ theo lời chỉ dẫn của hệ thống, hiển nhiên đây là nơi học sinh thường xuyên leo ra, ở chân tường còn có một chồng gạch.
“Hệ thống cậu giỏi quá, ở đây mà cậu cũng tìm được.”
Hệ thống áp chế cảm giác mã nguồn nóng lên, làm bộ không thèm để ý: “Đây có là gì đâu, chỉ cần những thứ được đề cập trong cốt truyện, tôi đều tìm thấy.”
Hiện giờ Nam Hoan đang học trong ngôi trường cấp ba tốt nhất ở thành phố này, đồng phục ở trường cấp ba công lập đều có màu trắng xanh rộng thùng thình.
Lúc trước Nam Hoan chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ cô cảm thấy đồng phục này rất thuận tiện để cô trèo tường.
Nếu đổi thành những đồng phục váy ngắn mà cô mặc trước kia, chắc chắn chẳng thể trèo tường.
Nam Hoan giẫm lên chồng gạch, rồi từ từ bò lên từng cái lỗ được đυ.c ra ở trên tường.
“Hô…” Nam Hoan ngồi trên đầu tường, thở ra một hơi thật dài: “Cuối cùng đã lên tới.”
Nhưng đợi khi cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện, độ cao ở ngoài và trong không giống nhau, hình như bên ngoài bức tường thấp hơn một chút.
Dưới góc nhìn của Nam Hoan, làm cho người ta nảy sinh cảm giác sợ độ cao.
“Hệ thống, hình như tôi không xuống được, làm thế nào bây giờ?”
Nam Hoan nghĩ muốn quay lại tìm nơi khác đi ra, nhưng cố tình đôi chân cô đã nhũn ra, không còn sức lực dịch chuyển đôi chân.
Hệ thống cũng sốt ruột muốn chết: “Bảo Bối cô đừng vội, tôi sẽ tìm cách!”
Nó vừa nói vừa điên cuồng dò tìm trong kho số liệu.
Khuôn mặt của Nam Hoan bị ánh nắng chiếu đến mức nóng lên, hai mắt dâng lên một tầng hơi nước.
“Cậu làm gì ở đó?”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên vang lên, làm Nam Hoan như thế gặp được thiên sứ giáng trần.
Ánh nắng rực rỡ trước mặt làm Nam Hoan chẳng thể mở mắt, chỉ có thể nheo mắt nhìn bóng dáng cao như trúc xanh ở dưới bức tường.