Hệ thống yên lặng xóa bớt một chuỗi số hiệu gốc “khi ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận trừng phạt thích đáng”.
Thứ này không giữ được, sẽ dọa ký chủ mất.
Giữ vững cảm xúc vui vẻ của loài người, cố gắng khích lệ cô khi cô thất vọng.
Lúc hệ thống đổi mới cơ sở dữ liệu ở thế giới này xong, nó tìm được một quyển sách, nội dung đầu tiên trong quyển sách viết chính là câu đó.
Hệ thống cảm thấy quyển sách này có tác dụng hơn quy tắc của hệ thống rất nhiều, vì tình huống viết trên đó chân thực hơn.
Sau khi không ngừng xác nhận không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không bị trừng phạt, tâm trạng của Nam Hoan chính là sau cơn mưa trời lại sáng.
Cô đi thẳng đến trường học, dừng lại ở quán bán đồ ăn sáng ở cạnh trường.
Việc kinh doanh của quán ăn vẫn luôn tốt đẹp, bởi vì thức ăn quá ngon và giá cả phải chăng, thế nên học sinh rất thích đến ăn ở đây.
Hơn nữa, bởi vì buôn bán quá tốt, khách hàng thường tập trung đông trong khoảng thời gian cố định nên một mình ông chủ lo không xuể, vì thế còn mướn người phụ giúp.
Thân hình của thiếu niên cao ngất, giống như cây trúng đứng đón gió, cho dù cậu đang mặc tạp dề cũng làm cho người khác cảm thấy cậu không tầm thường.
“Là cậu, cảm ơn vì chuyện hôm qua nhé.”
Nam Hoan nhận ra Giang Hạc, hai mắt cong cong nói cảm ơn với cậu. Nếu không phải Giang Hạc ở dưới đỡ được cô, có lẽ cô đã ngã bị thương rồi.
Khuôn mặt của Giang Hạc trong trẻo lại lạnh lùng, cả người giải thích cho bốn chữ “đóa hoa cao lãnh” một cách hoàn mỹ.
Cậu đưa phần ăn sáng mà Nam Hoan vừa mới gọi cho cô: “Chỉ tiện tay mà thôi, tôi không thể trơ mắt nhìn bạn học ngã từ trên tường xuống.”
Nói thì nói thế, nhưng do Giang Hạc quá căng thẳng, hai hàng mi run run liên tục của cậu đã bán đứng hết thảy.
Chẳng qua Nam Hoan không chú ý đến điều đó, nghe Giang Hạc nói thế, cảm giác mắc nợ người ta vơi đi rất nhiều.
Hệ thống âm thầm quan sát, sau đó xem kỹ tài liệu điều tra về Giang Hạc.
Hệ thống vừa xem thì lập tức phát ra âm thanh chói tai: “Không thể nào! Chuyện gì thế này?”
Vì hệ thống không khai thông đường truyền với Nam Hoan, do đó cô không nghe thấy tiếng hét của nó, cô chỉ đơn thuần xoay người định rời quán ăn này thôi.
“Đợi đã.”
Giọng nói của thiếu niên truyền đến từ đằng sau làm Nam Hoan dừng bước, cô quay đầu lại, mở to hai mắt: “Sao vậy?”
Giang Hạc ho nhẹ một tiếng, lỗ tai ẩn núp dưới mái tóc đen hơi đỏ lên: “Chúng ta cùng đi nhé.”
Cậu vừa nói vừa cởi bỏ tạp dề trên người, sau đó nói vài tiếng với ông chủ, lập tức cầm cặp sách lên và chạy tới bên cạnh Nam Hoan.
“Đi thôi.” Giang Hạc khống chế tầm mắt của mình để nó không đặt lên người cô, nhưng trong đầu vẫn liên tục nhớ đến sự mềm mại rơi vào trong ngực mình hôm qua.
Nam Hoan như có điều suy nghĩ: “Thì ra không chỉ con gái thích tìm bạn đi cùng, mà cả con trai cũng thích.”
Hệ thống định lên tiếng, nhưng nó sợ sau khi Nam Hoan biết mình phản ứng sai thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên nó chọn im lặng.
Hai người sóng vai đi với nhau, nhưng nhìn vào chiều cao chênh lệch giữa hai người, rõ ràng cho thấy Giang Hạc cố ý bước chậm theo Nam Hoan.