Lâm Niệm An tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Tây Lâm, nhớ lại chuyện trước khi bất tỉnh, liền chột dạ không dám nhìn hắn.
Tạ Tây Lâm buồn cười nhéo nhéo mũi cậu: "Được rồi, tiểu Khuynh cũng đã nói cho anh biết chuyện, tấm lòng của em rất tốt, vấn đề không phải nằm ở em, hãy nhớ trừ anh và những đứa con, từ nay về sau em không được khỏa thân trước mặt bất kì ai, rõ chưa? Thân thể của em, ngoài gia đình nhà họ Tạ ra...bất kì ai cũng không được phép thấy."
Lời dặn này là để phòng hờ, đề phòng lúc Lâm Niệm An bị uy hϊếp, liền ngoan ngoãn cho người khác nhìn thấy thân thể.
Lâm Niệm An lập tức gật đầu, nhưng suy nghĩ có chút mơ hồ, tại sao lão công lại không cho phép cậu cho Khuynh Khuynh bú sữa?
Xem ra Khuynh Khuynh nhà bọn họ bị suy dinh dưỡng thật, điều mà cậu làm chắc chắn là đúng đắn.
Hay...hay...hắn lo lắng rằng cậu sẽ bị Khuynh Khuynh cưỡng ép, chồng thật là không hiểu chuyện.
Nửa mặt của Lâm Niệm An vùi vào trong chăn, len lén dùng ánh mắt quan sát Tạ Tây Lâm: "Tiểu huyệt của em...còn có cả cái mông nhỏ, đã bị dươиɠ ѵậŧ của Khuynh Khuynh cắm vào."
Trong lòng cậu liền có chút bất an, sợ rằng Tạ Tây Lâm sẽ tức giận.
Trong lòng Tạ Tây Lâm quả thật rất tức giận, nói chung là rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là do hắn sai.
Đây vốn dĩ đã là vận mệnh, Tạ Tây Lâm không thể vì chuyện này mà tính sổ với Lâm Niệm An. Hơn nữa, cậu làm sao đấu lại con của hắn, cho dù lần này hắn có không muốn đi nữa, chỉ cần Tạ Khuynh muốn cùng Lâm Niệm An phát sinh quan hệ, anh cũng có đủ cách thức để khiến hắn đồng ý.
Thành thật mà nói, đây còn là lỗi của Tạ Khuynh.
Tạ Tây Lâm kéo chăn của Lâm Niệm An xuống mũi cậu, dịu dàng nói: "Sau này chồng cũng với Khuynh Khuynh, cùng nhau yêu thương em có được không?"
A?
Lâm Niệm An không hiểu, Tạ Tây Lâm liền giải thích một cách đơn giản cho cậu: "Chồng phải nên có trách nhiệm với em, Khuynh Khuynh cũng như vậy, nhưng chúng ta đều phải để ý đến tâm tình, em không ghét con anh chạm vào em, vậy nên chồng sẽ không nhất thời mà mắng chúng, nếu bọn chúng khiến em không thoải mái, em cứ mách chồng, chồng sẽ thay mặt em giáo huấn chúng."
Lâm Niệm An nỗ lực tiêu hóa những lời này của Tạ Tây Lâm, sau đó cũng hiểu ra
Chồng không thể ngăn cản được con mình làm loạn, cũng không thể cưỡng ép cậu làm theo lời hắn.
Nhưng nếu như sấp nhỏ dám làm cậu khó chịu, chồng sẽ ra tay quản giáo chúng.
Lâm Niệm An có chút mơ hồ, gia đình khác cũng như vậy sao?
Cùng chung một tiểu huyệt của mẹ, các con cũng có thể chạm vào ư?
Tạ Tây Lâm như nhìn thấy được lòng cậu, nở nụ cười nhẹ, kéo cậu ra khỏi chăn: "Dĩ nhiên không phải thế, chỉ có gia đình chúng ta mới như vậy, nhà chúng ta rất đặc biệt, An An không nên đem chuyện này nói ra bên ngoài, có làm được không? Nếu mà người ngoài biết, gia đình chúng ta liền sẽ bị cười nhạo."
Tạ Tây Lâm cùng Tạ Khuynh không sợ ánh mắt soi mói từ người ngoài, chỉ sợ hai nhóc nhỏ nhà hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
Lâm Niệm An lập tức gật đầu, cậu đã hiểu, điều này cũng giống như sự đặc biệt của thân thể cậu, và gia đình này cũng đặc biệt không kém, không thể để người khác biết.
Ngày hôm qua cậu nói chuyện với con trai Tạ Phương, cũng bởi vì anh là con trai cậu, nên việc gì cậu cũng nói cho anh biết, nếu như là những người khác, cậu nhất định sẽ không nói, ngay cả tiểu Trần đối xử với cậu rất tốt đi nữa, cậu cũng sẽ không nói gì hết.
Đây là bí mật của gia đình cậu, trong nhà có chồng nhỏ, còn có cả chồng lớn nữa.
Những người khác không được phép biết điều này.
Lâm Niệm An bị Tạ Tây Lâm ôm xuống lầu ăn cơm chiều, nhìn thấy Tạ Khuynh đã ngồi sẵn trên bàn, cậu liền có chút xấu hổ, bất giác mà trốn ở sau lưng Tạ Tây Lâm.
Mặt Tạ Khuynh không hề biến sắc: "Cha, mẹ"
Tạ Khuynh đã tự công nhận mình là một trong những người chồng của Lâm Niệm An, dù cho cậu có đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Dù sao Lâm Niệm An cũng không thể hiểu được mối quan hệ này, chỉ cần Tạ Khuynh hiểu là được.
Lâm Niệm An ấp úng đáp lời, hai lỗ tai cũng đỏ lên rồi, thận trọng ngồi vào vị trí của mình ----- chỗ ngồi đối diện Tạ Khuynh.
Cậu không cách nào hiểu được, bản thân là mẹ của Tạ Khuynh, nhưng lại bị anh ăn thịt.
Cảm giác rất kì lạ, không tự nhiên chút nào, và cũng rất xấu hổ.