Từ trước cho tới bây giờ Tạ Khuynh chưa từng bị Tạ Tây Lâm đánh, từ khi anh được nhận nuôi về, thì vẫn luôn rất nghe lời, nghe lời đến mức không hề giống như một đứa trẻ năm tuổi.
Khoảng thời gian trước khi được nhận nuôi, anh thực sự không hề giống một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Mẹ anh là người phụ nữ bị lừa bán lên núi, quanh năm suốt tháng đều bị giam giữ trong gian phòng, tay chân bị xích sắt khóa chặt. Kể từ khi Tạ Khuynh có trí nhớ thì trong gian phòng nhốt mẹ anh chỉ có ba anh và bà nội anh mới có thể đi vào trong đó.
Mỗi lần ba anh đi vào, anh đều có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ, còn mỗi lần bà nội anh đi vào, đều là đưa thức cơm và thức ăn cho mẹ anh.
Những người trong nhà không cho phép mình và em trai đến gần mẹ.
Người cha đối xử với hai đứa con trai của ông ta cũng không tốt lành gì.
Tạ Khuynh từ sớm đã thông minh, dựa vào lời nói của những thôn dân cùng thôn, biết được mẹ anh là bị lừa bán đến.
Dựa vào hai lần với bà nội ra khỏi núi đi đến thị trấn, anh đã ghi nhớ lại con đường này.
Đồng thời vẽ nó ra.
Vào ngày bà nội qua đời, anh đã lén đến gian phòng của ba mẹ, còn có chìa khóa xích tay chân của mẹ mình và thả mẹ đi.
Sau đó anh bị ba bạo hành gia đình đến một năm, ngay cả em trai mấy tháng có đôi khi cũng sẽ bị đánh. Tạ Khuynh năm tuổi, lại tìm được cơ hội, mang theo em trai chạy trốn khỏi thôn trang kia.
Trên đường gặp được Tạ Tây Lâm vừa đúng lúc lái xe ngang qua, khi đó Tạ Tây Lâm mới 19 tuổi, ấm áp tựa như ánh mặt trời, giống như có thể xua tan đi hết thảy sương mù, em trai mới được hắn cứu không bao lâu đã ôm hắn gọi ba.
Đây là lần đầu tiên em trai nói chuyện, tuy rằng nhóc rất nhiều chuyện đều không hiểu, nhưng người ba trong tưởng tượng của nhóc, hẳn là giống như Tạ Tây Lâm vậy, ấm áp, không có khó chịu, sẽ không lửa giận ngút trời, mặt mũi dữ tợn gào lên với hai đứa nhỏ, và vung gậy dọa nạt rồi đánh đuổi bọn chúng.
Sau đó Tạ Tây Lâm đưa hai đứa nhỏ đi báo cảnh sát, giải cứu rất nhiều phụ nữ bị lừa bán ở trong thôn kia, cũng tìm được mẹ Tạ Khuynh.
Mẹ Tạ Khuynh cũng không nhận bọn họ, cũng không thừa nhận bản thân từng bị lừa bán, đoạn quá khứ đen tối nhất của cuộc đời, ai lại muốn ghi nhớ cơ chứ.
Tạ Tây Lâm hiểu cho bà, cũng đồng tình với bà, không phải người có liên quan thì bạn vĩnh viễn không có cách nào cảm nhận được nỗi thống khổ của bà.
Nhưng đứng ở góc độ của hai đứa trẻ mà nói thì bọn chúng cũng không làm gì sai, Tạ Khuynh thậm chí còn làm một việc con người nên làm, giúp mẹ anh thoát khỏi nỗi đau khổ.
Nếu như năm đó sau khi mẹ anh trốn thoát liền báo cảnh sát, Tạ Khuynh có phải sẽ không bị ngược đãi kéo dài một năm hay không, phần lớn những người phụ nữ bị lừa bán có phải cũng có thể sớm thoát khỏi bể khổ hay không.
Tạ Tây Lâm không đánh giá đúng sai của bà, dù sao thì không phải ai cũng có dũng khí xé mở vết sẹo máu chảy đầm đìa trên người mình với mọi người, nhưng hắn tán thưởng Tạ Khuynh tuổi còn nhỏ mà đã có thể bình tĩnh như vậy, có mạch lạc, hơn nữa còn sống rất tỉnh táo.
Mẹ anh không nhận anh, anh không có phản ứng gì cả cũng không hối hận vì đã giúp mẹ trốn thoát, anh chỉ làm những việc mà bản thân mình cho là đúng.
Lúc này Tạ Tây Lâm cảm thấy kì lạ đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Khuynh, muốn kéo anh dậy: "Đây là làm cái gì, có chuyện gì thì đứng lên nói."
"Ba," Tạ Khuynh khuỵu đầu gối xuống, không động đậy mặc hắn kéo, "Con vừa rồi dỗ An An ngủ rồi.”
Tạ Tây Lâm túm lấy tay anh, thời gian bản thân đi họp thì con trai và vợ đã ở một chỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tạ Khuynh cũng không có giấu diếm, kể lại sự việc đã trải qua: "Ba cũng biết cơ thể An An đặc biệt, cậu ấy cho rằng con còn giống như một đứa bé, cần uống sữa mẹ để bổ sung dinh dưỡng, vừa rồi khi tìm được con đã hỏi con có đói không."
"Con nói đói."
Chuyện sau này cũng không cần giải thích nữa, là anh từ sớm đã dấy lên tâm tư không nên có đối với mẹ nhỏ, cho nên ngay lúc đó đã không quản được chính mình.
Đối với việc sẽ phát sinh quan hệ giữa hai người đã ở trong dự liệu của Tạ Tây Lâm, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, lại cảm thấy bất ngờ, lúc này mới hai ngày mà đã làm với nhau.
Vận mệnh định sẵn, vẫn thật sự là trốn như thế nào cũng trốn không thoát.
Khóe miệng hắn nhếch lên một chút chua xót, nói với Tạ Khuynh: "Đứng lên đi. Ta đã sớm dự đoán được điều này sẽ xảy ra. Chú Lý Huyền của con đã từng đoán mệnh cho con và Tiểu Từ, nói rằng trong tương lai hai đứa con sẽ rơi vào một tình yêu tay ba, các con vì tranh giành người yêu này, dưới tranh chấp vô tình xảy ra điều bất trắc, cả hai đều mất mạng. ”
Kỳ thật Tạ Tây Lâm cũng không biết Lý Huyền lừa gạt hắn, nếu Lâm Niệm An đã là hai đứa con trai của hắn hai đời cầu tới, kiếp trước còn trả giá bằng sinh mạng, đời này làm sao có thể bởi vì một tranh chấp mà xảy ra điều bất trắc, ngay cả cuộc sống yêu đương ngọt ngào hạnh phúc cũng chưa trải qua được mấy ngày.
Kiếp trước Tạ Khuynh và Tạ Phương Từ cũng là anh em, Lâm Niệm An còn là em trai út của bọn họ, chỉ là từ trong bụng mẹ mang đã mang theo tâm bệnh nghiêm trọng, chịu không nổi bất kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào.
Dẫn đến Tạ Khuynh và Tạ Phương Từ đối với cậu có tình cảm khác ở trong lòng, cũng không dám nói cho cậu biết vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu.
Hai anh trai cứ như vậy vẫn nén nhịn, Lâm Niệm An bởi vì sức khỏe không tốt, lại thường xuyên đến chùa chiền lễ Phật, khi ở lại thì quen biết Tuệ Tịnh đại sư lúc bấy giờ, cũng chính là Tạ Tây Lâm.
Lại dẫn đến một vị hòa thượng vì cậu mà canh cánh trong lòng, cậu bởi vì tâm bệnh phát tác, không kịp thời chữa trị mà chết.
Hai anh trai của cậu đến trước mặt Tuệ Tịnh đại sư cầu xin, nguyện ý lấy thiêu đốt sinh mệnh của mình để trả giá, đổi lấy đời này gặp mặt với Lâm Niệm An.
Tuệ Tịnh đại sư không có nói, nếu dùng phương pháp này, tuổi thọ của hai người không đủ thắp sáng đường Hoàng Tuyền nên dẫn bọn họ đến nơi Lâm Niệm An đầu thai.
Hắn yên lặng tính toán mệnh của mình, sau đó ba người cùng nhau đi đến kiếp này.
Nếu như Lý Huyền không lừa gạt hắn, nói hai đứa con trai của hắn sẽ vì tranh giành một người mà chết, hắn cũng sẽ không mua Lâm Niệm An về.
Chờ hai đứa con trai của hắn cùng nhau vui vẻ vui vẻ đoàn viên với Lâm Niệm An, hạnh phúc sinh sống, hắn cũng chỉ có thể lấy thân phận một người ngoài cuộc ngắm nhìn.
Lý Huyền không đành lòng để hắn đau khổ như vậy, cho nên mới lừa gạt hắn, kỳ thật hai đứa con trai của hắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ cùng nửa kia tay nắm tay nhau đến già, cả đời hạnh phúc mỹ mãn.
Bởi vì Lý Huyền không đành lòng, hiện tại Tạ Tây Lâm cũng đã trở thành người hạnh phúc mỹ mãn.
Tạ Khuynh nghe được nguyên nhân Tạ Tây Lâm mua Lâm Niệm An về thì im lặng.
Tạ Tây Lâm trừng mắt nhìn anh một cái: "Còn không đứng lên, đừng có của hời còn khoe khoang."
Tạ Khuynh ngượng ngùng sờ mũi một chút, sau khi đứng lên trong chốc lát cũng không biết nói cái gì, anh cần phải từ từ.
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
Anh không chỉ không bị đuổi ra khỏi nhà, còn trở thành người có thể có được Lâm Niệm An lâu dài?
Huyền ảo.
Không dám tin tưởng.
Dù sao nghe ý của ba anh, cũng sẽ không ngăn cản bản thân tiếp tục tiếp xúc với Lâm Niệm An.
Tạ Khuynh sờ sờ trái tim của mình, bên trong tràn đầy cảm xúc đang bộc phát.
Tạ Tây Lâm để cho anh một mình tiêu hóa, hỏi rõ ràng Lâm Niệm An ở nơi nào, quay đầu đi tìm Lâm Niệm An.
Đứa nhỏ quá coi mình là mẹ cũng không phải chuyện tốt, ngay cả sữa cũng dám đút cho người ngoài.
Tạ Tây Lâm đau đầu, nhưng cũng không nghĩ tới ngăn cản.
Dù sao thì điều này cũng sẽ xảy ra, chỉ là sự khác biệt giữa cho ăn sớm và cho ăn muộn mà thôi.